Bạch Dương - Ngôn

Chương 31: Bảo vệ 1




Khi cả hai đến trường, chỉ còn ba phút nữa là vào học.

Để tránh bị nghi ngờ, Nghê Thanh Gia yêu cầu Trần Kính đi trước, cô đã quen với việc dậm chân tại chỗ, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Kính đến muộn như vậy.

Quả nhiên, một bạn học đến hỏi Trần Kính: "Này học sinh giỏi, hôm nay sao đến muộn thế? Tớ còn đang đau khổ chờ bài tập toán của cậu đây này."

Trần Kính rút cho cậu ấy cuốn bài tập, thuận miệng trả lời: "Ở nhà tớ có việc phải làm."

Bạn học cũng không để ý lắm, cầm lấy bài kiểm tra nói: "Cảm tạ trời đất, chúc cậu học kỳ sau trực tiếp thăng cấp hỏa tiễn."

Trần Kính mỉm cười.

Bạn học thầm nghĩ, học sinh giỏi gần đây tâm trạng rất tốt, cười cũng nhiều hơn.

Trong giờ giải lao tiết tự học buổi tối, Trâu Tuấn gọi Nghê Thanh Gia ra ngoài để chuẩn bị cho lần tỏ tình thứ tư.

Nghê Thanh Gia dựa vào lan can: "Cậu làm gì thế? Lại có chuyện gì sao?"

Trâu Tuấn nói gì đó, đại khái là cậu ta muốn mời Nghê Thanh Gia đi chơi sau kỳ thi tháng.

Nghê Thanh Gia làm bộ làm tịch: "Sắp thi tháng rồi, chơi cái gì mà chơi, không biết học hành chăm chỉ gì hết."

"Tớ đã nói sau khi thi..."

Bây giờ là thời điểm chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hè, Trâu Tuấn đã mặc đồng phục học sinh ngắn tay, đứng trước mặt Nghê Thanh Gia như một chiếc tủ lạnh hai cửa, che Nghê Thanh Gia dưới bóng của cậu ta.

Trần Kính nhìn hai bóng người trên hành lang, cảm thấy hơi khó chịu.

Trâu Tuấn tiếp tục: "Sau khi thi không phải có hai ngày nghỉ sao? Chúng ta có thể đến đình Hải Sơn. Nghe nói gần đây đã được tu sửa, hiện tại có rất nhiều người đến đó. Tớ đã nói với Triệu Vũ Cách, cậu có thể rủ theo một người bạn của cậu."

Đình Hải Sơn là một danh lam thắng cảnh ở vùng ngoại ô, một đình hình bát giác được xây dựng trên biển được bao quanh bởi các ngọn núi ở hai bên, vậy nên nó mới được gọi là đình Hải Sơn, Nghê Thanh Gia đã đến đó cùng ba mẹ

khi cô còn nhỏ, nhưng môi trường đã bị ô nhiễm nghiêm trọng và đóng cửa trong một thời gian dài.

"Hai ngày? Cậu còn muốn ở lại qua đêm sao? Tớ không đi."

Nghê Thanh Gia bình tĩnh tránh qua một bên, "Trâu Tuấn, đừng vòng vo nữa, chúng ta nói chuyện thẳng thắn. Tớ có người mình thích rồi, cậu đừng đến đây làm phiền tớ nữa."

Trước giờ Nghê Thanh Gia luôn không che giấu mối quan hệ của mình, Trâu Tuấn không thấy cô thân thiết với bất kỳ chàng trai nào trong khoảng thời gian này, cậu ta bán tín bán nghi hỏi: "Cậu thích ai?"

Một nhóm người đang đứng nghỉ ngơi trên hành lang, Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính trong lớp học giữa những người đi lại xung quanh. Anh lặng lẽ cúi đầu dưới ánh đèn, cầm một cuốn sách trong tay, giống như đình Hải Sơn trong trí nhớ của cô, biệt lập với sự hối hả và nhộn nhịp, mặc cho sóng gió, nó vẫn đứng yên.

Khuôn mặt Nghê Thanh Gia trong bóng tối bất giác trở nên mềm mại, giọng điệu của cô rất tùy ý: "Anh ấy."

Theo ánh mắt của Nghê Thanh Gia, Trâu Tuấn cau mày: "Ai cơ? Thằng bốn mắt đó?"

Nghê Thanh Gia lập tức lạnh mặt: "Giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ."

Trâu Tuấn không coi trọng lời nói của cô, tặc lưỡi: "Cậu thích loại công tử bột* này ư? Giống như một con gà yếu ớt, không thể làm gì khác ngoài việc học."

(*)Nguyên văn là "Tiểu bạch kiểm" - chỉ một ngwời nam có ngoại hình wa nhìn, trắng trẻo yếu ớt, bám váy phụ nũ, nó thwờng mang ý xấu mỉa mai.

Mặc dù Nghê Thanh Gia không thích Trâu Tuấn, nhưng họ đều là bạn học cùng trường, Trâu Tuấn cũng chưa làm điều gì có hại đến cô, vì vậy cô cũng không nghĩ đến việc xé rách mặt cậu ta.

Nhưng những lời này của Trâu Tuấn đã trực tiếp chạm vào điểm mấu chốt của cô.

"Cút."

Trâu Tuấn nghe không rõ: "Cái gì?"

Khoảng cách giữa hai người rất lớn, Nghê Thanh Gia khoanh tay, không hề tỏ ra rụt rè: "Cút hộ, không nghe thấy ư? Cậu chỉ biết xoi mói ngoại hình của người khác, cũng không ít lần chỉ trỏ sau lưng các cô gái. Trâu Tuấn, cậu thật sự khiến cho người ta kinh tởm."

Mặt Trâu Tuấn hết đỏ lại trắng: "Tớ không có..."

Nghê Thanh Gia không muốn nghe cậu ta nói nhảm, cắt ngang: "Tôi không thích cậu, cút đi."

Trùng hợp chuông vào học reo lên, Nghê Thanh Gia bước vào lớp mà không quay đầu lại, Trâu Tuấn cũng tức giận bỏ đi.

Trần Kính từ biểu cảm trên mặt Nghê Thanh Gia lúc vào cửa mà phán đoán, chắc hai người trò chuyện không vui nên anh cũng không hỏi thêm câu nào.

Sau buổi tập vũ đạo vào buổi tối, Nghê Thanh Gia là người đầu tiên rời phòng tập.

Lâm Nguyệt gọi cô: "Này, sao cậu đi nhanh thế?"

Nghê Thanh Gia mỉm cười, cởi mở nói: "Tớ sợ bạn trai của tớ đợi lâu."

Mọi người nghe vậy, bàn tán xôn xao đi xuống lầu, nói muốn xem bạn trai của cô như thế nào.

Lâm Nguyệt nói đùa: "Lần trước tớ đã nói mà, chẳng trách cậu lại quay lại phòng học giữa chừng, có chuyện khả nghi nha."

Nghê Thanh Gia cười haha.

Tới tầng một, Nghê Thanh Gia từ xa nhìn thấy Trần Kính ở tòa nhà dạy học đối diện, thân hình thẳng tắp đứng bên cạnh một cái cây, ngọn đèn trong sảnh chính chiếu rọi sau lưng anh, vầng hào quang phác họa một bóng người cao lớn.

Nghê Thanh Gia không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô đoán anh nhất định đang cười.

Nghê Thanh Gia xoay người, vừa đi lùi vừa nói: "Bạn trai của tớ khá nhút nhát, xin đừng làm anh ấy sợ."

Nói xong, cô không nghe mọi người trêu chọc đùa giỡn, chạy về phía Trần Kính.

Gió thổi bay mái tóc lòa xòa trước trán, không quan tâm kiểu tóc hay mồ hôi khắp người, Nghê Thanh Gia muốn lập tức chạy đến chỗ Trần Kính.

Ai đó hú hét và huýt sáo.

Nghê Thanh Gia thấy Trần Kính không lùi lại mà đi về phía cô, nắm tay cô và mỉm cười.

"Ngốc, chạy thôi."

Nghê Thanh Gia kéo Trần Kính chạy ra khỏi cổng trường, bỏ lại mọi người ở phía sau, đột nhiên có ảo giác đang bỏ nhà theo trai.

Cô thở phì phò, đi một bước nghỉ ngơi một lần.

Cũng không biết có phải hôm nay Trâu Tuấn đã kích thích Nghê Thanh Gia hay không, những người bạn trai trước của cô đều là quang minh chính đại, cô luôn cảm thấy Trần Kính và cô yêu nhau mà không có danh phận, giấu giấu diếm diếm rất mệt mỏi.

Nghê Thanh Gia muốn cho người khác biết sự tồn tại của Trần Kính, nhưng lại sợ gây rắc rối cho anh.

"Anh không sợ có người biết anh sao?" Nghê Thanh Gia dựa vào người Trần Kính, chân nam đá chân chiêu bước đi.

Trần Kính ổn định cánh tay của cô, "Hả?"

"Học sinh giỏi yêu sớm không sợ bị phát hiện sao?" Trần Kính nói: "Không sợ."

Nghê Thanh Gia suy nghĩ một chút: "Quên đi, không được, em không thể chấp nhận việc họ nói xấu sau lưng anh. Lần sau em sẽ chạy nhanh hơn, anh có thể đợi em ở sảnh."

"Không sao đâu." "Em nói có là có."

Nghê Thanh Gia hung giữ, Trần Kính câm miệng.

Gió đêm thổi qua khiến Nghê Thanh Gia mệt mỏi buồn ngủ. Cô thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả thời tiết, một giây trước cô còn hung dữ, giây tiếp theo yếu ớt lẩm bẩm: "Em đi không nổi nữa, em muốn bạn trai cõng em."

Trần Kính nói: "Được."

Nghê Thanh Gia cầm cặp sách của Trần Kính, ghé lên vai anh, Trần Kính vững vàng đứng dậy.

Bên ngã tư đường, ánh đèn neon lập lòe, bóng dáng của thiếu niên thiếu nữ xa dần.

Gió xuân mang đến những lời nói êm dịu... "Em có nặng không?"

"Không nặng."

"Lần sau chỉ được đưa trà sữa cho một mình em." "Ừm."

"Anh sờ mông của em." "Anh không...................... "

"Có mềm không?" "   "