Trần Kính để ý Nghê Thanh Gia khi nào?
Truy ngược về cội nguồn, có thể bắt đầu từ ngày đầu tiên sau khi xếp lớp.
Vào thời điểm đó, anh không làm tốt bài thi đầu vào và bị trầm cảm trong vài ngày. Không có bạn học cũ trong lớp mới, Trần Kính đối xử với mọi người bằng vẻ ngoài lịch sự và thờ ơ.
Lớp 11 phải đổi sang phòng học mới, chủ nhiệm lớp kêu gọi mọi người tổng vệ sinh, Trần Kính phụ trách bưng nước lau cửa sổ. Có một tấm kính phía trên khung cửa của lớp học, Trần Kính là người cao nhất trong đội lau cửa sổ, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc đảm nhận công việc và bước lên ghế.hltm
Đang buồn bực lau nửa chừng, cảm giác có người đang đỡ ghế mình, Trần Kính rũ mắt xuống, một cô gái ngẩng đầu nhìn anh.
"Đế giày của cậu có nước, trơn lắm." Cô gái giải thích.
Trần Kính "Ồ" một tiếng, tiếp tục lau. Tấm kính dính đầy bụi, ước chừng tám trăm năm không có ai đụng vào, giẻ lau đen như cục than.
Khóe hltm miệng Trần Kính giật giật, chuẩn bị xuống giặt giẻ lau.
Cô gái nhìn thấy bàn tay buông thõng của anh liền nói: "Đưa cho tớ đi, lên xuống phiền phức lắm."
Nói xong, cô rất tự nhiên lấy miếng giẻ bẩn từ trong tay Trần Kính, dùng nước mà Trần Kinh lấy trước đó giặt sạch sẽ.
Cô xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay non mịn, khom người cúi đầu, tóc đuôi ngựa buông xuống một bên, mơ hồ có thể thấy được cái cổ trắng nõn.
Ấn tượng đầu tiên của Trần Kính về Nghê Thanh Gia chính là cảnh tượng này.
Sau khi Nghê Thanh Gia giặt sạch, cô đưa nó cho Trần Kính, Trần Kính nhỏ giọng cảm ơn rồi tiếp tục lau phần còn lại.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy năm phút, hai người trao đổi cũng không quá ba câu, nhưng Trần Kính lại luôn nhớ tới cô.
Nhân duyên của cô rất tốt, mới ngày đầu tiên đã kết bạn mới, còn có vài người từ lớp khác cũng đến tìm cô, cùng cô cười đùa ầm ĩ.
Trần Kính nghe tên cô từ miệng người khác. Nghê Thanh Gia.
Cái tên đã nói lên tất cả, giống như con người của cô vậy, tươi sáng và xinh đẹp quá mức.
(*) Thanh = Trong suốt, trong veo. Gia = Tốt, đẹp
Phải một tuần sau Trần Kính mới biết, một trong những người đến tìm cô vào ngày tổng vệ sinh có bạn trai của cô.
Trần Kính nhìn thấy chàng trai đó đưa cô về nhà, bọn họ hôn nhau bên vệ đường.
Trần Kính cưỡi chiếc xe đạp của mình lướt qua mà không ngoảnh lại.
Lúc đó anh không biết, một cô gái xinh đẹp nói chuyện yêu đương thì liên quan gì đến anh.
Lại một lần nữa, sau kỳ thi tháng đầu tiên, điểm của Trần Kính thuộc hàng cao nhất, anh ngay lập tức trở thành tiêu điểm của cả lớp.
Nghê Thanh Gia chạy tới bên cạnh anh cười tủm tỉm, muốn kéo gần quan hệ với anh: "Này học sinh giỏi, tớ tên là Nghê Thanh Gia, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn."
Đương nhiên Trần Kính biết, sự giúp đỡ mà cô nói đến chính là bài tập về nhà của cô.
Trần Kính lúc đó vô cùng bình tĩnh nhìn cô một cái, không đồng ý cũng không từ chối.
Anh thậm chí còn mơ hồ mong đợi rằng cô sẽ sử dụng điều này để tìm đến anh. Nhưng cô không làm, Nghê Thanh Gia chỉ gián tiếp sao chép bài tập của anh thông qua người thứ ba.
Không lâu sau, Nghê Thanh Gia chia tay với chàng trai đó.
Chàng trai đó có vẻ không muốn nên đã đến lớp tìm cô để níu kéo, Nghê Thanh Gia tiêu sái quay đầu đổi một người bạn trai khác.
Người bạn trai này đối xử với cô rất tệ, Trần Kính chưa bao giờ thấy cậu ta đưa cô về nhà. Lần duy nhất anh bắt gặp là ngày bọn họ chia tay.
Cuộc cãi vã diễn ra gay gắt, người đó bỏ Nghê Thanh Gia ở ngã tư và bỏ chạy, Nghê Thanh Gia ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc.
Trần Kính đang đợi đèn giao thông, không kìm được mà đưa khăn giấy cho cô. Cô vùi đầu vào trong cánh tay, còn tưởng là bạn trai cũ đi rồi về, liền mắng anh vài câu.
Trần Kính rời đi mà không nói một lời.
Trần Kính nghĩ, anh vẫn thích nhìn cô cười hơn.
Một thời gian dài sau đó, Nghê Thanh Gia không yêu nữa, cũng có thể cô có yêu, nhưng nó quá mờ nhạt và ngắn ngủi, Trần Kính không bắt gặp lần nào nữa.
Trần Kính vẫn rất ít nói chuyện với cô, bọn họ là quan hệ bạn cùng lớp bình thường nhất.
Đôi khi Trần Kính mơ thấy cô, cô khóc, cô cười, cô hôn người khác. Cho đến một ngày, đối tượng hôn của cô trong giấc mơ đã trở thành anh. Trần Kính biết rằng có điều gì đó không ổn với mình. hoalantichmich
Anh cảm thấy mình thật biến thái, âm thầm theo dõi cô lâu như vậy, lẽ nào ngay từ đầu anh đã thèm muốn bạn gái của người khác rồi sao?
Có lẽ từ ngày đầu tiên khi Nghê Thanh Gia đỡ ghế giúp anh, đã có một sợi dây vô hình trói anh vào người cô, ánh mắt anh luôn dõi theo cô.
Chứng kiến những người xung quanh cô hết đến rồi đi, anh bắt đầu mê mẩn và hy vọng hão huyền.
Anh không biết chính xác mình thích cô ở điểm nào, có lẽ việc để ý đến cô đã trở thành một thói quen, dần dần hóa thành một thứ tình cảm khó diễn đạt tự đáy lòng.
Khi Nghê Thanh Gia tiếp cận anh, Trần Kính nghĩ mình đã bị bại lộ điều gì đó, nhưng sau đó anh phát hiện, rằng anh đã trở thành mục tiêu tiếp theo của cô.
Nghê Thanh Gia đưa trà sữa cho anh, Trần Kính thường thấy cô uống nên đã từng lén lút mua, nghĩ muốn nếm thử hương vị mà cô thích. Cuối cùng, khi anh cau mày uống xong, ngọt ngào sao mà đắng ngắt. Anh quen ăn nhạt, hoàn toàn trái ngược với sở thích của cô.
Anh cất hộp trà sữa chocolate vào ngăn kéo, trong giờ học cứ vài phút lại đưa tay sờ nó một lần, như muốn kiểm tra xem nó đã nguội hay chưa.
Cảm giác thích một thứ gì đó thật sự rất kỳ diệu, Trần Kính đã từng cảm thấy rằng thứ anh thích chính là một Nghê Thanh Gia hoàn hảo mà anh tưởng tượng trong đầu. Nhưng Trần Kính biết, dù cô có thế nào đi nữa anh vẫn chấp nhận hết thảy, không nói ra được nguyên nhân, không cách nào giải thích rõ tâm tư của mình.
Chyện tình yêu vốn dĩ không có câu trả lời, điều duy nhất Trần Kính có thể chắc chắn là:
Anh thích Nghê Thanh Gia.