"A--"
Sức lực Trần Kính rất lớn, lưng Nghê Thanh Gia đập mạnh vào bàn của anh, cô thở hổn hển vì đau.
Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, Trần Kính hoảng sợ. Anh chỉ muốn tránh nụ hôn của cô, anh làm như vậy trong vô thức, không hề muốn làm tổn thương cô.
"Tớ..... "
"Cậu giỏi lắm." Nghê Thanh Gia cắt đứt lời anh, sắc mặt cô rất khó coi, đời này cô chưa từng bị người khác đẩy như vậy.
Sợi dây tình ý đột nhiên bị chặt đứt, bị băm nhỏ thành bột mịn, tạc ra tia lửa hừng hực.
Nghê Thanh Gia xấu hổ tức giận, gằn từng chữ một: "Trần Kính, như ý của cậu, từ nay tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Nói xong, Nghê Thanh Gia tức giận lao ra khỏi lớp. Trần Kính vội vàng đuổi theo, "Tớ không phải cố ý. "
Nghê Thanh Gia không quay đầu lại hét lên: "Cút, đừng đi theo tớ!"
Ánh sáng từ trong phòng học chiếu vào sắc mặt tái nhợt của Trần Kính, anh dừng lại, ngơ ngác nhìn Nghê Thanh Gia biến mất ở góc cầu thang.
Nghê Thanh Gia đi xuống lầu, càng nghĩ càng giận.
Mặc dù cô là người đầu tiên giở trò lưu manh, nhưng theo lý luận của Nghê Thanh Gia, dù thế nào đi nữa Trần Kính cũng không nên đẩy cô thế chứ, ít nhất là không mạnh như vậy.
Nghê Thanh Gia một tay xoa xoa lưng dưới, mắng Trần Kính vài câu, yên lặng quay đầu lại, ngay cả cái bóng Trần Kính cũng không thấy đâu.
Nghê Thanh Gia tức điên.
Cô nói đừng theo, anh vậy mà không theo thật luôn.
Cái đồ thẳng nam chết bằm, đồi thối, xứng đáng không có người yêu.
(*) Tù "thẳng nam" ở đây chắc ai cũng biết rồi, ý chỉ một chàng trai kkông quá nhạy cảm với cảm xúc của con gái và thwờng dễ làm bạn gái gi¾n mà không biết.
Nghê Thanh Gia hằn học nghĩ, một ngày nào đó Trần Kính sẽ cầu xin cô hôn anh.
Tuy nói như vậy, nhưng liệu cô có thật sự bỏ qua cho Trần Kính không, đáp án là không.
Ham muốn chinh phục của phụ nữ đôi khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông.
Đặc biệt là đối với một người như Nghê Thanh Gia, người đã quen với sự cố chấp trong các mối quan hệ, khi gặp phải những khúc mắc khó khăn, cô ngược lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Huống chi, đó còn là Trần Kính.
Sau khi ra khỏi cổng trường, đi qua một ngã tư, Nghê Thanh Gia nhìn thấy Trần Kính đang vội vã đạp xe theo sau.
Cô hất đầu, bĩu môi, giả vờ như không nhìn thấy.
Khi Trần Kính nhìn thấy người thì lập tức xuống xe, mái tóc ướt sũng bị gió thổi tung bay về phía sau.
"Nghê Thanh Gia."
Anh thở phì phò, giọng nói nghe rất êm tai.
Lỗ tai Nghê Thanh Gia khẽ động, nhưng vẫn ôm cánh tay không quay đầu lại. "Xin lỗi."
Trần Kính áy náy.
Rõ ràng ngọn nguồn của sự việc này là lỗi của Nghê Thanh Gia, nhưng sự khoan dung của anh dành cho cô còn nhiều hơn cả bản thân, Trần Kính đã tự đặt mình vào thế thấp hơn, anh nguyện chịu đựng gian khổ vì Nghê Thanh Gia.
Nghê Thanh Gia nguôi giận một chút, nhưng nét mặt vẫn không thể chấp nhận được, dù sao cú đẩy đó đã phá vỡ lòng tự trọng của cô.
Nghê Thanh Gia sải bước về phía trước, lạnh lùng nói: "Tớ đã nói rồi, đừng đi theo tớ."
Trần Kính lại giải thích: "Tớ không cố ý." Lại quay về vấn đề đó một lần nữa.
Nghê Thanh Gia ước gì mình có thể xóa hình ảnh đó khỏi tâm trí. Kinh ngạc và phẫn nộ qua đi, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc nào cũng là người khác theo đuổi cô, không có ý tốt muốn làm chuyện thân mật với cô, đây là lần duy nhất cô có hứng thú dụ dỗ người khác.
Mặc dù phương thức có hơi đột ngột, nhưng Nghê Thanh Gia nhất quyết không thừa nhận mình có chỗ nào không đúng.
Nghê Thanh Gia tức tối nói: "Bây giờ tớ không muốn nhìn thấy cậu." Phía sau không có âm thanh nào.
Chỉ có tiếng xích xe đạp lách cách.
Giằng co kéo dài cho đến khi Nghê Thanh Gia sắp về đến nhà, cô giả vờ vô tình quay đầu lại, Trần Kính vẫn ở đó, bắt gặp ánh mắt của cô thì lúng túng né tránh.
Hẳn là Trần Kính đã chạy ra khỏi khu dạy học, một bên cổ áo bị lật vào trong, suốt đường đi anh không để ý.
Nghê Thanh Gia mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không thể nhịn được, mắng anh: "Cổ áo kìa!"
Trần Kính bối rối: "Cái gì?"
Nghê Thanh Gia nhăn mặt sải bước về phía trước, nặng nề kéo cổ áo anh ra, giậm chân: "Cậu phiền chết đi được."
Không đợi anh đáp lại, cô lao thẳng về nhà.