Bạch Dương - Ngôn

Chương 12: Trò chơi




Tư thế này quá nguy hiểm.

Hai chân cô áp sát vào chân anh, sự va chạm chặt chẽ và chân thật đã bóp nghẹt trái tim Trần Kính. Một cử động nhỏ nhất của cô cũng sẽ tác động đến toàn thân anh.

Tay Nghê Thanh Gia vòng qua cổ Trần Kính, hình như cô rất thích cổ anh, ngón cái mân mê phần xương nhô ra.

Màu đỏ lan từ vành tai đến cả cổ, Trần Kính cụp mắt xuống, âm cuối run rẩy: "Làm ơn đừng làm như vậy."

Nghê Thanh Gia nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cậu biết tớ có ý với cậu, phải không?"

"Và cậu cũng không đẩy tớ ra."

"Trần Kính, tâm cậu không trong sáng."

Nghê Thanh Gia không ngờ, một người có thể trông đẹp trai như vậy khi đỏ mặt, cơ thể anh nóng bừng như lửa đốt, đôi mắt bình tĩnh và tự chủ đó bị bao phủ bởi một tầng mây, mặt hồ đóng băng đã tan tành.

Trần Kính không thể phản bác.

Trái tim hèn hạ của anh vẫn luôn hướng về cô, trước khi cô đến gần, trong giấc mơ của anh, anh đã mong mỏi ánh trăng trên bầu trời, mà ánh trăng đó luôn được các vì sao ôm lấy.

Đầu ngón tay của Nghê Thanh Gia quấn quanh Trần Kính như dây leo mọc hoang, khiến Trần Kính không thở được.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cho dù cô muốn quấn lấy trái tim đang đập của anh, Trần Kính cũng không thốt lên nổi một lời trách móc, chịu đựng sức nặng của cô, không thể động đậy.

"Lại không nói lời nào, cậu luôn luôn như thế."

Hơi thở của Nghê Thanh Gia gần trong gang tấc, nóng đến mức dường như đốt cháy Trần Kính.

"Bởi vì thành tích của tớ không tốt, nên chúng ta không có tiếng nói chung sao?"

Trần Kính mấp máy môi, thấp giọng thốt ra một âm tiết: "Không..." "Vậy tại sao cậu lại cười với Lí Nghiên?"

Trần Kính không hiểu.

Mùi thơm tràn ngập khiến suy nghĩ của anh rối bời, Trần Kính thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

"Trần Kính, nhìn tớ này." Nghê Thanh Gia điều chỉnh tư thế ngồi.

Quần dài của đồng phục áp sát vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát, ánh mắt Trần Kính cất chứa sự thống khổ.

"Luôn làm học sinh giỏi không mệt sao?" Nghê Thanh Gia sờ sờ quai hàm sắc bén của Trần Kính, vô tình hay hữu ý lướt qua khóe môi anh, đôi mắt cười trong veo, "Cùng chơi một trò chơi nhé?"

Trò chơi......

Trò chơi ư?

Trần Kính đột nhiên ngã phịch lưng xuống chiếc ghế gỗ lạnh lẽo, hai tay buông thõng, sợ mạo phạm đến cô, từ đầu đến cuối đều không động đậy.

Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Nghê Thanh Gia, Trần Kính không thể không tập trung vào đôi môi xinh đẹp ấy, no đủ và hồng hào, thở ra hơi nóng đầy cám dỗ.

Chỉ cần cúi đầu, là có thể chạm vào nó.

Cô đột nhiên đến gần, rồi đột nhiên rời xa, cô là chủ nhân của trò chơi. Nhưng trong lòng Trần Kính lại loạn lên, bị cô nắm giữ trong tay, cũng không biết khi nào thì mình sẽ bị vứt bỏ.

Lông mày của Trần Kính hơi trũng xuống, nhuộm một vẻ u ám sâu thẳm. Đây không phải là điều anh muốn.

Trần Kính nhắm mắt lại.

Nghê Thanh Gia nghĩ Trần Kính đã đồng ý.

Cô cúi đầu tới gần, mùi hương trên người Trần Kính rất sạch sẽ, giống như mưa thu tươi mát.

Cô sờ sờ hai má anh, nóng quá.

Nhưng mà, đó là một vẻ mặt đấu tranh khổ sở.

Nghê Thanh Gia không thèm nghĩ ngợi, chậm rãi dâng lên đôi môi mềm mại quyến rũ của mình. Trần Kính dường như cảm nhận được hành động của cô, hô hấp trở nên gấp gáp, giữa hai lông mày hiện lên vẻ lo lắng.

Anh đột ngột mở mắt ra, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài milimet. Đó không phải là đường mật, đó là thạch tín*.

(*)Chất độc gây chết ngwời.

Đó không phải là may mắn của anh, đó là cái bẫy của cô.

Trần Kính nghiến răng, dùng hết sức lực để chống lại dục vọng trong lòng.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Trần Kính đẩy Nghê Thanh Gia ra.