Bạch Dương - Ngôn

Chương 10: Lạc mềm buộc chặt




Trần Kính tiếp tục làm bài, Nghê Thanh Gia buông bút, đi dạo ngoài hành lang.

Vài phút sau, cô mang theo làn gió mát lạnh bước vào lớp: "Trần Kính, mưa tạnh rồi."

"Được."

Nghê Thanh Gia đến gần, thấy Trần Kính chỉ làm được một nửa câu, trong lòng hơi có cảm giác tội lỗi: "Cậu làm bài cho xong đã, không vội."

Trần Kính đóng nắp bút lại: "Không sao."

"Có sao." Nghê Thanh Gia đè tay anh, có chút không vui nói: "Nói cậu làm thì làm đi."

Mu bàn tay bị Nghê Thanh Gia che lại, Trần Kính cong cong ngón tay, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Tay cô lạnh quá.

Trần Kính gật đầu.

Nghê Thanh Gia mỉm cười hài lòng.

Khóe mắt anh nhìn theo bàn tay rút lại của cô, tiếp tục giải đề. Nghê Thanh Gia thu dọn cặp sách, Trần Kính cũng làm xong.

Nghê Thanh Gia đợi Trần Kính đóng cửa, mở miệng khen lố: "Trần Kính, dáng vẻ khi làm bài của cậu đẹp trai lắm luôn."

Trần Kính vội ho một tiếng. Đi xuống cầu thang.

Có những vũng nước trên mặt đất tối đen, ánh lên những gợn sóng liên tục dưới sự phản chiếu của ánh sáng.

Tiếng mưa nghe nhỏ nhưng bọt nước rơi xuống thì không nhỏ. Trần Kính đứng yên, như có điều suy nghĩ.

Nghê Thanh Gia lấy ra một chiếc ô từ trong cặp sách như làm ảo thuật, khoe khoang nói, "Thật ra tớ có mang theo."

Vì học ngoại trú nên Nghê Thanh Gia luôn để một chiếc ô trong cặp sách, che nắng che mưa đều dùng chiếc ô này. Tán ô toàn màu đen, trên tay cầm có treo một vật trang trí nhỏ, là nhân vật hoạt hình mà cô yêu thích.

"Đi thôi." Nghê Thanh Gia mở ô, gọi Trần Kính đang ngẩn ngơ. Trần Kính lắc lắc đầu, Nghê Thanh Gia kéo anh đến dưới ô.

Ô của cô quá nhỏ, Nghê Thanh Gia dựa sát vào Trần Kính, Trần Kính liền lách ra khỏi ô.

"Trần Kính, dính mưa rất dễ bị cảm lạnh." Nghê Thanh Gia nói. Trần Kính không trốn nữa.

Trần Kính cao hơn Nghê Thanh Gia, cô phải nâng cao tay mới cầm được, khi gió thổi qua, cô run rẩy lắc lư từ bên này sang bên kia.

Trần Kính thấp giọng nói: "Để tớ."

Cầm lấy cán ô nhỏ, cố ý tránh tay Nghê Thanh Gia.

Nghê Thanh Gia buông ra, xoay xoay cổ tay bị đau của mình. hoalantichmich

Đủ loại đèn hiệu bên đường chiếu sáng mặt nước đầy ổ gà, giống như những ngôi sao nhiều màu sắc rơi xuống dòng sông đen kịt.

Hạt mưa giòn tan rơi xuống mặt ô bắn tung tóe, ngưng tụ lại rồi rơi xuống bên người Nghê Thanh Gia.

Chiếc ô đang nghiêng về phía cô. "Trần Kính." Nghê Thanh Gia gọi anh. "Hả?"

Trần Kính ù ù cạc cạc đáp lại.

Một bàn tay mềm mại lặng lẽ đặt lên cổ tay anh, Trần Kính không nhúc nhích, tiếng tí tách trên đầu đồng bộ với nhịp tim của anh.

Một làn hơi nước mờ mịt bốc lên từ cuối tầm nhìn, cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của cô chạm nhẹ vào mu bàn tay anh, nắm tay Trần Kính trong lòng bàn tay, chỉnh thẳng ô.

Nghê Thanh Gia nhẹ giọng nói: "Vậy là được rồi."

Trần Kính đột nhiên không dám nhìn cô nữa.hoalantichmich Có vẻ như góc nghiêng là nơi vạch trần nỗi băn khoăn của anh. Khi anh đang chết lặng, anh lại nghe thấy cô gọi mình.

"Trần Kính." Nghê Thanh Gia ngước mắt chỉ chỉ phía trước, "Cho tớ mượn cánh tay của cậu một chút."

Có những vũng nước nhỏ tích tụ ở hai bên, Nghê Thanh Gia tự nhiên nắm lấy cánh tay Trần Kính.

Cánh tay dưới lớp áo khoác đồng phục không tính là cường tráng, nhưng khi bị cô cầm vào lại cứng ngắc như tảng đá.

Nghê Thanh Gia liếc nhìn Trần Kính, cười nhéo nhéo tay anh: "Cậu có tập thể hình?"

"Không.... "

"Ồ, tớ không hiểu lắm." Nghê Thanh Gia nghĩ tới một vấn đề ghiêm túc, "Đây là cơ bắp sao?"

Đạo não Trần Kính đã ngưng hoạt động tự bao giờ: "Không biết." Nghê Thanh Gia nói đùa: "Trần Kính, cậu trông ngốc quá."

Trần Kính: ". "

Mùa xuân là mùa của sự bình đẳng, vô hình trung kích thích cảm xúc của vạn vật. Giống như cơn mưa đêm này, có vô số sợi tơ dài vô tận, không có cách nào trốn thoát được.

"Lát nữa tớ để lại ô cho cậu, ngày mai nhớ mang đến trả đấy nhé." " Không cần."

"Nhà cậu xa hơn, cầm đi." Trần Kính im lặng vài giây. "Được."

Ngoài ô là đường phố rộng thênh thang, nhưng có người vì tham lam điều gì đó mà chen chúc dưới tán ô.

Đi ngang qua một cửa hàng đồ cưới, bên trong trưng bày "Đám cưới trong mơ". Rõ ràng là đường đã bằng phẳng, nhưng tay cô vẫn chưa buông.

Giống như nắm tay anh tham dự đám cưới dưới mưa vậy. Cánh tay của Trần Kính cứng đờ như tay nhựa.