Khi tâm hồn của người ta tĩnh lặng, con người ta sẽ trở nên thông tuệ và nhìn nhận vấn đề được thấu đáo hơn. Ngược lại , khi tâm hồn của người ta vẫn đục bởi có quá nhiều tham sân si hận và để cho tâm trí dao động , thì mọi thứ sẽ trở nên mê mờ khó nhìn rõ. Tên đội trưởng không chỉ đơn giản là một tên vẫn đục bởi tham sân si hận , mà hắn hiện đang rất dao động trước vẻ đẹp của một người phụ nữ trước mặt rồi , vì thế mà quên đi mất thân phận của mình. Chủ nhân của hắn là tên Hán Xâm, cũng chính là tên trùm ăn cướp của trấn này. Nếu có lựa chọn giữa một ông thương buôn thường xuyên qua lại nộp thuế, và một bên là một tên đội trưởng mà ông có thể thay thế bất cứ lúc nào , thì rõ ràng tên thương buôn kia có giá trị hơn rất nhiều. Tất nhiên cái tên đội trưởng ấy giờ đã đang bị mê mờ mất rồi, trở nên ngu dốt và không hiểu được giá trị thấp kém của bản thân. Và vì không nhận thức rõ giá trị của bản thân, nên cũng không thể nhận thức rõ tình huống hiện tại, hắn hướng về người phụ nữ xinh đẹp kia toan dở trò dâm dê. Hiệp Ninh nhìn thấy tên đội tưởng đang chuẩn bị dâm dê vợ của tiết độ sứ thì kinh hãi , ông vội vàng chụp lấy tay trên đội trưởng mà kéo lại, đôi mắt trợn lên nói.
- "Này quan nhân , lão thành thật khuyên quan nhân nên tỉnh táo lại đi. Những người phụ nữ này không phải là những người phụ nữ thấp kém, mà bọn họ có một địa vị rất tôn quý, không phải là đối tượng để quan nhân muốn làm gì là làm đâu"
Hiệp Ninh nói ra những lời này hoàn toàn là có ý tốt, muốn cho tên đội trưởng kia được bình an mà thôi. Tên đội trưởng thân phận chỉ là chó cho chủ, nhưng cứ ngỡ như mình là ông chủ thật sự. Hắn nhất thời quên mất sự thật mà cứ tưởng mình là quan, không hiểu rằng bản thân hắn và cả chủ của hắn chỉ là loại giặc cướp. Hắn không hiểu được ý tốt của người đàn ông ấy, giật tay Hiệp Ninh ra một cách dứt khoát. Hắn nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Hiệp Ninh, không hề cảm thấy lo lắng mà cười nhạt.
- " Này lão già kia, lão trợn mắt nhìn ai đấy, tính hù dọa ta à? Lão bán con đ* này cho ta đi , rồi mọi chuyện sẽ dễ dàng nói hơn. Giờ lão bán bao nhiêu , ta sẽ mua, nhưng nhớ giảm giá một chút"
Người ta nói miệng chó không thể thốt được lời hoa, kẻ thấp kém không thể nói được những câu trí tuệ. Tên đội trưởng này mở miệng ra là nói xấu người phụ nữ ấy , nào biết rằng người phụ nữ ấy thân phận tôn quý hơn hắn rất nhiều. Hắn vừa nói tới đây, chưa kịp nói thêm câu nào thì bỗng có tiếng gầm lên.
- " con mẹ mày, thằng ngu kia..."
"bốp..." một cái , trời đất quay cuồng , hắn đổ vật xuống đất. Độc Cô Tởm không thể chịu nổi cảnh vợ mình bị sỉ nhục, hắn lao vào đấm thẳng giữa mặt trên đội trưởng, nhằm ngay cái mỏ mà dứt. Một cú đấm ấy làm mấy cái răng của tên đội trưởng rớt ra , và hắn nằm dài trên thuyền. Độc Cô Tởm nhìn cái tên khả ố nằm dài ở đó, hắn trợn mắt mà mắng.
- " mẹ kiếp, đây là đất của tên Hán Xâm nên ta cho ngươi sống đến bây giờ, chứ không là ta đã lấy mạng chó của ngươi rồi , thứ đần độn."
Trong thoáng chốc, mọi việc xảy ra đúng như Hiệp Ninh đã dự liệu trong đầu, nhưng lại là một việc quá sức bất ngờ đối với những tên lính ở cảng này. Tên đội trưởng bị đấm đang còn choáng váng chưa nhận thức được những gì xung quanh , nhưng tên đội phó bên cạnh thì khác. Tên đội phó không biết thân phận của Độc Cô Tởm , thấy đội trưởng bị đánh thì giật mình, vội vàng lao thẳng xuống dưới thuyền, vừa chạy vừa la lên.
- " bớ người ta, phản nghịch rồi, đoàn tàu thương buôn này phản nghịch đánh người thi hành công vụ rồi. Bớ người ta có kẻ chống người thi hành công vụ, bớ người ta..."
Cái gì mà chống người thi hành công vụ chứ ? Cái gì mà phản nghịch chứ? Bọn chúng mới chính là những tên phản nghịch, là lũ giặc cướp thì lấy tư cách gì mà gọi là "công vụ" để người khác chống? Có lẽ không phải chỉ riêng tên đội trưởng, mà tên đội phó cũng ảo tưởng hiểu nhầm về vị trí của bản thân mình rồi. Hắn vừa chạy vừa hét lên, đánh động tất cả những người xung quanh . Ngay lập tức, binh lực của trấn Đào Quả ùn ùn kéo lại, trông vô cùng gấp gáp. Hiệp Ninh đứng trên thuyền quan sát bọn chúng động binh, ông chán nản thở dài một tiếng, mọi việc đâu nhất thiết phải làm to lên như vậy. Độc Cô Tởm cũng quan sát xung quanh, đánh giá tình hình. Cái cảng biển này là nơi không thể cho thuyền bỏ chạy được, bởi đằng trên thượng nguồn cũng có quân chặn, mà đằng dưới thì có tàu chiến sẵn sàng lao ra đón đầu. Cái thế này chính là thế bao vây, cơ bản đoàn thương buôn này không thể nhổ neo trốn thoát , chỉ còn cách đứng lại chờ đợi mà thôi. Trong thoáng chốc binh lực của trấn Đào Quả kéo tới ùn ùn, vây kín cả bến cảng. Ở bên dưới bờ có một người ăn mặc sang trọng từ đằng xa tiến lại, binh lính thấy hắn thì đều dạt sang hai bên nhường đường cho hắn đi. Tên sang trọng đấy đến gần chiếc thuyền, ngước lên nhìn trên thuyền mà gầm lên.
- "Bọn tặc tử nào to gan dám tới đây làm loạn, không sợ ta giết sạch quăng xuống biển cho cá nó ăn à?"
Kẻ ăn mặc sang trọng ấy bước đi, sát bên cạnh có một tên chiến giáp đầy đủ, cao to vạm vỡ đi cạnh hộ vệ, và ngay cạnh đó là cái tên phó đội đi theo trình báo. Tên ăn mặc sang trọng dẫn tên chiến giáp cùng một đội binh lính hùng hậu kéo lên đứng kín trên thuyền, khí thế vô cùng áp đảo. Nhóm người của Độc Cô Tởm và Hiệp Ninh đứng lại một góc, tạm thời im lặng không nói. Tên sang trọng khi đã bước lên thuyền , hắn lại gầm lên một tiếng.
- " có chuyện gì xảy ra vậy ? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, mau báo cáo cho ta"
Tên đội trưởng lúc này đã tỉnh táo trở lại, hắn đang giả vờ bất tỉnh để tránh cường địch, ngước đầu lên thấy quân mình kéo tới đông hơn thì lập tức bật dậy tố cáo. Tên đội trưởng mồm đầy máu với những cái răng gãy rớt ra, vội bước tới cạnh tên ăn mặc sang trọng mà nói.
- " Bẩm công tử , là bọn chúng , bọn chúng giở trò phản nghịch chống đối lại chúng ta."
Thì ra cái tên ăn mặc sang trọng này là Hán Bu, con trai độc nhất của Hán Xâm, và cái tên chiến giáp đi bên cạnh là để bảo vệ hắn. Hắn Bu nhìn thấy tên đội trưởng thu thuế của mình mồm đầy máu, cảm thấy rất tức giận mà nheo mắt hỏi.
- " Ngươi bị làm sao mà ra nông nỗi này, mau kể lại từ đầu đến cuối cho ta nghe."
Tên đội trưởng lập tức cúi đầu , hắn bắt đầu xoen xoét, chỉ tay về phía của Hiệp Ninh mà nói.
- " Bẩm công tử, thuộc hạ vẫn như thường ngày làm tốt công việc của mình, giúp các tàu thuyền thương buôn thông quan thoải mái . Không ngờ hôm nay cái tên thương buôn này tới đây không những không chịu làm nghĩa vụ nộp thuế, mà còn hành hung chửi bới thuộc hạ. Thuộc hạ đã cố gắng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất để khuyên nhủ, nhưng lão già này không nghe, đã thế còn dẫn dụ thuộc hạ lên đây rồi cho đám côn đồ này vây đánh thuộc hạ, thử hỏi loại người này có bằng cầm thú hay không?"
Nói đến đây thì quay sang tên công tử ấy, hai tay cung kính chắp lại cúi đầu thi lễ.
- "Kính mong công tử hãy làm chủ cho thuộc hạ, đòi lại công bằng để bảo vệ công lý lẽ phải, tránh để người của công tử bị bắt nạt mang lại tiếng xấu cho công tử"
Tên đội trưởng này mồm mép vô cùng gian xảo , đổi trắng thay đen, lật lọng một phát mà không một chút xấu hổ gì. Hắn lại còn lấy thân phận là thuộc hạ ra để nói khích tên Hán Bu kia bảo vệ cho hắn, mục đích trừng phạt đoàn thương buôn một hình phạt nặng nhất có thể. Những lời này thông thường khi lọt vào tai tên Hán Bu sẽ khiến hắn vô cùng tức giận. Thế nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy tức giận, bởi vì hắn phát hiện ra một điều gì đó thú vị mà bỏ ngoài tai những lời của tên đội trưởng kia. Hán Bu từ từ bước lại gần , đứng trước mặt tên cu li bốc vác vạm vỡ, hướng ánh mắt nhìn vào mà suy tư. Tên đội trưởng thấy chủ nhân mình đang nhìn vào cái tên vừa mới đấm mình gãy răng, vội vàng chạy tới chỉ mặt kẻ thù mà tố.
- "Chính hắn, thưa công tử chính là hắn đã đấm tiểu nhân bể mồm. Hắn chính là tên đại ác nhân...
""Bốp..." Tên đội trưởng đang khua môi múa mép tố cáo người trước mặt, thì không ngờ tên Hán Bu lại vung tay đấm thẳng vào mặt hắn một cái nữa, rụng thêm hai chiếc răng cửa rớt xuống đất. Tên đội trưởng ngơ ngác tròn xoe mắt, không hiểu tại sao mình bị đấm, nhưng mồm đầy máu không thốt ra lời. Hành động của tên Hán Bu khiến tất cả những binh lính của hắn ngạc nhiên , không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, làm cho bọn chúng nháo nhào nhìn nhau xì xào. Bọn binh lính cảm thấy khó hiểu , nhưng cũng mơ hồ đoán được những nhân vật này có lẽ không tầm thường, mới khiến cho tên Hán Bu quay sang đánh thuộc hạ như vậy. Binh lính bình thường thì có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng cái tên hộ vệ đi bên cạnh thì không hề ngạc nhiên chút nào, bởi dường như hắn đã biết được chút gì đó trong chuyện này. Hán Bu lúc này đứng trước tên cu li bốc vác kia lại cúi đầu thi lễ, nở một nụ cười nửa miệng.
- "Tưởng là ai xa lạ, hóa ra lại là tiết độ sứ đại nhân . Không biết tiết độ sứ đại nhân hôm nay đi đâu mà lạc tới đây, khiến cho ta xém chút không nhận ra , thật là thất lễ quá."