Bạch Đạo Sư

Chương 570: Quà Cưới Cho Cháu Gái.




Vậy là ba ngày đã trôi qua, trong ba ngày đó Thúy Nga đã dẫn Yên Nhiên đi mua sắm khắp nơi. Tới chỗ này mua một ít , tới chỗ kia mua một ít, trong ba ngày dồn lại đồ đạc mua về cũng thật sự không hề ít. Trong ba ngày đấy , bà luôn kể chuyện về con gái bà sắp cưới chồng, và đương nhiên tin sốt dẻo này sẽ nhanh chóng được truyền từ người này sang người kia, và ai nấy cũng đều biết tin tiểu thư phủ Độc Cô sắp lấy chồng. Tuy rằng chuyện lấy chồng thì đã đồn khắp xứ, nhưng chuyện lấy ai thì vẫn chưa khẳng định. Mọi người bàn tán hăng say và rôm rả, đoán mò xem ai là chú rể. Tuy không ai dám khẳng định , nhưng mà khả năng chỉ có một người, đó là người con trai nhà họ Ninh. Tóm gọn sự kiện trong 3 ngày qua là như vậy, thêm chuyện mật thám đang rải rác xung quanh phủ Độc Cô để cảnh giới nữa là gần hết sự kiện. Phủ tổng quản nội cung cũng vì đoán như vậy nên phần nào tin tưởng, mật thám cũng lơi là cảnh giác, nhưng không có nghĩa là bọn chúng bỏ đi. Xung quanh phủ Độc Cô mật thám vẫn còn rất nhiều, quan sát từng động tĩnh trong phủ , chỉ là mức độ cảnh giới của chúng không còn cao như trước nữa. Bước sang ngày thứ tư , mọi chuyện vẫn bình thường như bao ngày khác, thì bất ngờ xuất hiện sự biến động. Bọn mật thám vẫn đang chú ý quan sát phủ Độc Cô, thì lúc này từ xa có một đoàn thương buôn đi tới. Hai tên mật thám ở gần đó nhìn thấy thì cảnh giác, một tên khều tên kia nói.

- "Cái gì thế kia ? Đó là gì vậy ? Hình như đang tới phủ này "

Tên mật thám còn lại gật đầu, quan sát đoàn thương buôn thật kỹ rồi nói.

- "à đây là đoàn buôn của tên Hiệp Ninh, là một lão thương buôn có quan hệ bạn bè thân thiết với phủ này. Lúc còn sống tên Độc Cô Tổng ấy và tên Hiệp Ninh có mối quan hệ bạn bè thân thiết. Bây giờ quan lớn chết rồi, Hiệp Ninh có vẻ vẫn giữ mối quan hệ với những người trong phủ này."

Tên còn lại nghe thế thì trầm ngâm.

-"Vậy lão ta tới đây là để vui chơi hay sao? Tại sao chở theo nhiều hàng hóa đi vậy , có vẻ giống như đi buôn."

Hai tên mật thám xì xầm bàn tán, ánh mắt vẫn dõi theo sát đoàn thương buôn. Khi đàn thương buôn tới trước cổng phủ Độc Cô, tất cả cỗ xe ngựa đều đậu sát với đường. Hiệp Ninh đi cỗ xe đầu tiên, ông xuống ngựa bước tới trước cổng gọi lớn.

-" Có ai bên trong không, mở cửa cho ta."

Lời nói vang như sấm, chấn động không gian. Ngay lập tức bên trong có tiếng động, cánh cửa cổng mở ra , một gia nhân bước ra cúi đầu nói.

- "Thì ra là Hiệp Ninh tiền bối, hôm nay lại tới chơi ạ? Vậy để cho tiểu nhân vô bẩm báo với lão phu nhân."

Hiệp Ninh mỉm cười gật đầu một cái , và ngay sau đó gia nhân kia chạy thẳng một mạch vào bên trong phủ. Hiệp Ninh đứng ở ngoài vuốt râu , dòm ngó xung quanh như thể mình đang ngắm nhìn trời đất vậy. Tất cả hoạt động của ông ta đều lọt vào mắt của mật thám.

Ông ta đợi không lâu, rất nhanh chóng bên trong đã có ba người phụ nữ chạy vội ra. Bọn họ vừa rời khỏi cổng của phủ Độc Cô đã nhìn thấy Hiệp Ninh đứng đó, liền tươi cười nói.

- " Lão huynh lại tới chơi đấy à ? Sao hôm nay mang theo nhiều xe ngựa vậy , không biết là có chuyện gì?"



Ba người phụ nữ ra đón không ai khác chính là Thúy Nga cùng con gái và con dâu của mình. Bọn họ ra tận cổng để chào đón, chứng tỏ rằng bọn họ rất yêu quý người thương buôn ấy. Thông thường thì Hiệp Ninh tới chơi đều chỉ đi trên một cỗ xe ngựa, nhưng hôm nay lại kéo cả một đoàn thương buôn khiến cho người khác tò mò. Hiệp Ninh lúc này cười gượng, chỉ vào đoàn xe ngựa mà giải thích.

- " à, những cỗ xe ngựa này ấy à? Lão phu nhân chắc cũng biết rồi, ta là người làm ăn buôn bán mà . Đặc điểm của những người làm ăn buôn bán thì tới hẹn là phải lên đường đi thôi , không thể trễ hẹn với người đối tác làm ăn được. Ta đã có một cuộc hẹn giao dịch làm ăn với đối tác ở phương xa. Hôm nay ta buộc phải thực hiện chuyến đi này, nhưng trước khi đi muốn ghé thăm phu nhân một chút, nên tiện chở hàng dừng lại ở đây luôn"

Thúy Nga nghe vậy thì khuôn mặt thấy không vui , hướng Hiệp Ninh mà nói.

- "Lão huynh à , sao lão huynh lại đi đúng vào lúc này cơ chứ? Thân tình giữa hai nhà chúng ta phải nói là rất tốt, bây giờ con gái ta sắp lấy chồng rồi , lão huynh lại nỡ bỏ đi vào đúng lúc này sao? Lão huynh có thể chậm lại vài ngày, đợi đến ngày con gái ta xuất giá để cùng ta uống ly rượu mừng rồi hãy đi có được không?"

Thúy Nga thực sự rất muốn người đàn ông này ở lại trong ngày trọng đại của con gái, nhưng có vẻ như không được rồi. Hiệp Ninh khuôn mặt cảm thấy khó xử , lắc đầu nói.

- "Người làm ăn buôn bán trọng nhất là chữ tín, không thể vì một chuyện gì đó mà thất hứa với người ta được , sẽ mất mối làm ăn ngay . Cái này ta thật sự cũng rất tiếc nuối , nhưng mong lão phu nhân hãy thông cảm cho ta."

Hiệp Ninh tỏ ra vô cùng tiếc nuối , nhưng cũng vẫn rất cương quyết, chuyến hàng đã lên rồi không thể không đi. Thúy Nga cũng hiểu cái khó của ông ấy, thở dài buồn phiền. Hiệp Ninh thấy Thúy Nga buồn phiền thì áy náy, hướng bà ta mà bảo.

- " lão phu nhân này, ta đến đây có một vài thứ muốn tặng cho cháu gái"

Đoạn quay sang vỗ tay ba cái. Từ trong đoàn xe ngựa, có hai cỗ xe ngựa chở người bắt đầu động đậy , bên trong hai cỗ xe ấy có hai đoàn người đi xuống. một nhóm năm nam ngồi trên một cỗ xe bước xuống, họ vác trên tay mỗi người một cái rương lớn. Một nhóm năm nữ bịt mặt trùm khăn kín đầu cũng bước xuống từ một cỗ xe ngựa khác , trên tay họ là một cái khay đựng những đồ trang sức tinh xảo. Năm nam và năm nữ ấy xếp thành hai hàng đi tới gần Hiệp Ninh , ông ta nhìn họ gật đầu một cái rồi quay sang Thúy Nga mà nói.

- "Ta với nhà của phu nhân vốn rất là thân thiết , cũng thực sự rất muốn ở lại uống rượu mừng . Nhưng mà việc làm ăn là sự nghiệp cả đời, nên đành phải lỡ hẹn. Nhưng mà trước khi lên đường cũng có chút quà gọi là mừng đám cưới cho cháu gái của ta , mong phu nhân nhận cho."

Thúy Nga nhìn thấy vậy thì thở dài một cái , vẫn là có chút gì đó vướng mắc trong lòng, nhẹ lắc đầu.


- " lão huynh tới chơi là mừng rồi , sao còn bày vẽ ra nhiều chuyện quà cáp như vậy, thật khiến ta ái ngại."

Hiệp Ninh thấy vậy thì bật cười, vội xua tay lắc đầu.

- "Cái gì mà quà cáp chứ ? Đây là quà cưới chứ không phải quà bình thường. Chuyện cưới xin là chuyện đại sự cả đời người , không thể không có quà được , xin phu nhân đừng khách sáo."



Nói đoạn quay sang bên những người hầu của mình hất hàm một cái. Đoàn mười người kia hiểu ý, liền xếp hàng nối đuôi nhau tự động đi vào trong phủ. Bọn họ lần lượt đi ngang qua trước mặt ba mẹ con , người nào cũng mang theo quà trên tay hướng thẳng vào bên trong phủ mà bước tới. Cái này là ép người khác phải nhận quà đây mà. Thúy Nga cười gượng, liền hướng Hiệp Ninh mà thi lễ.

- " Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh. Nếu lão huynh đã tặng thì ta thay mặt con gái xin nhận, thật lòng cảm ơn huynh"

Nói đoạn lại ngước đầu lên, mỉm một nụ cười nhẹ nhàng.

- " lão huynh có đi buôn thì cũng từ từ, bây giờ vào trong nhà chúng ta uống chén trà hàn huyên tâm sự đã rồi hãy đi đâu rồi đi. Ta biết là lão huynh rất bận rộn, nhưng mà không phải bận đến nỗi mà cả một chút thời gian uống trà đàm đạo với ta huynh cũng không có đấy chứ?"

Hiệp Ninh bật cười một tiếng, gật đầu bảo.

- "Tất nhiên là được rồi, ta đâu có bận rộn đến độ không thể uống được một chén trà chứ ? Ta mục đích tới đây cũng là muốn đàm đạo với phu nhân một chút, rồi sau đó mới lên đường đi buôn."

Vậy là Hiệp Ninh đã đồng ý, và đây cũng là ý muốn của ông ta . Thúy Nga lúc này mới nở một nụ cười tươi, hướng tay vào trong phủ.

-" Vậy thì còn chần chờ gì nữa ? Mời huynh vào trong nhà , để mẹ con chúng ta được tiếp đãi"

Hiệp Ninh đương nhiên không từ chối, vuốt râu mỉm cười gật đầu , đoạn quay sang những người của mình mà căn dặn.

- " mọi người ở đây canh chừng hàng hóa cẩn thận , ta vào đàm đạo với lão phu nhân một chút rồi sẽ ra ngay."

Những người làm thuê cho Hiệp Ninh đều cúi đầu thi lễ một cái.

- " vâng, ông chủ cứ vào bên trong đàm đạo, chúng thuộc hạ chờ đợi được , hàng hóa sẽ không có mất mát gì đâu"

Hiệp Ninh vui vẻ vuốt râu, cùng Thúy Nga và hai đứa con đi vào. Thế là bọn họ kéo nhau vô trong nhà cả , vừa bước vào bên trong thì cánh cửa phủ đã lập tức đóng lại. Đương nhiên đoàn thương buôn ở ngoài phải có người canh gác, chỉ những người được chọn mới vào bên trong mà thôi. Tất cả những chuyện xảy ra đều lọt hết cả vào tai mắt của bọn mật thám , bọn chúng gần đó quan sát tỉ mỉ không thiếu sót một chút gì. Sự cảnh giác của bọn chúng càng lúc càng cao hơn.