Nha hoàn nghe kể về người vợ đầu tiên của tên Ninh Thạnh kia kết cục bi thảm như vậy thì giật mình lùi lại, mà yên nhiên nghe kể khuôn mặt cũng trở nên hoảng hốt. Nhưng không dừng lại ở đó, Diệp Lan lúc này lại nói tiếp.
- " Người vợ thứ nhất thì như vậy, kết cục bi thảm ấy đã để tiếng xấu rất lớn, khiến cho người nào mà có ý gả con gái cho nhà họ Ninh cũng e dè. Vậy mà vẫn có người gả con gái cho hắn mới có chuyện người vợ thứ hai"
Yên Nhiên lúc này khuôn mặt sợ hãi , nghe kể chuyện thì cũng thương xót cho người phụ nữ tội nghiệp kia. Khi nghe nói hắn còn cưới được người vợ thứ hai thì ngạc nhiên, lúc này bước lại cạnh Diệp Lan mà hỏi.
- "hắn như vậy mà vẫn có cha mẹ chịu gả con gái mình cho hắn, vẫn có người con gái chịu làm vợ hắn sao? Vậy người vợ thứ hai của hắn rồi giờ sao rồi , có được sống yên ổn không?"
Diệp Lan quay sang nhìn đứa em chồng của mình, thở dài một tiếng lắc đầu.
- " có còn sống nữa đâu mà yên ổn?"
Yên Nhiên khựng người lại, ngơ ngác nhìn người chị dâu của mình. Diệp Lan biết Yên Nhiên không hiểu chuyện, lúc này bắt đầu giải thích.
- "Khi cưới người vợ thứ hai này , tên Ninh Thạnh ấy thề thốt rằng sẽ không bao giờ đánh vợ, thậm chí không bao giờ chửi mắng vợ một câu nào . Hắn cam đoan rất là chắc chắn , khiến gia đình kia thấy xuôi lòng. Họ thấy hắn cam kết như vậy thì cũng mềm lòng nên nhắm mắt gả con gái cho hắn, mong rằng con mình sẽ có được một cuộc sống yên ổn. Ai ngờ lời nói gió bay , hắn chỉ nói bằng mồm như vậy , nhưng cưới về nhà đánh đập còn ác liệt hơn. Trong một lần xỉn rượu về bạo hành vợ , hắn đã lỡ tay đánh chết luôn cả người vợ ấy khiến cho cả đất Kiến Nghiệp này khinh sợ. muội nói xem loại người này có thể yên tâm để trao thân gửi phận không?"
Yên nhiên hoảng hồn , nàng vội chạy lại bên mẹ mình, nắm lấy tay mẹ mà lắc đầu liên tục.
- "Mẹ ơi , không được đâu, con không thể làm vợ của một con quỷ khát máu như vậy. Con không chịu đâu, con thà chết cũng không tới nhà đó đâu."
Yên Nhiên sợ hãi tột độ, mường tượng đến tương lai u tối của mình mà kinh hãi. Nàng nghĩ đến cảnh nàng bị đánh đập hành hạ trong cái nhà ấy thì sợ lắm, vội chạy đến cầu xin mẹ đừng gả mình đi. Thúy Nga đương nhiên không bao giờ gả Yên Nhiên cho cái tên đấy, bà vội vàng ôm lấy con mình mà vỗ về, vuốt nhẹ mái tóc con mà nói.
- " Đương nhiên rồi , làm sao ta có thể đưa con gái yêu của mình vào động quỷ chứ? Dù hắn có đe dọa ta đi chăng nữa, ta không bao giờ giao con cho tên khốn nạn ấy. Ta sẽ gả con cho một người thanh niên biết yêu vợ , thương gia đình mình. Ta sẽ gả con cho một người nào đó mà có thể yêu thương và chăm sóc con , đem đến hạnh phúc cho con. Chứ cái loại khốn nạn như tên Ninh Thạnh thì ta không bao giờ chấp nhận, con cứ yên tâm đi"
Trái tim của Yên nhiên đang vô cùng hoảng sợ, tâm tư lo lắng về một viễn cảnh đau khổ, trông nàng lúc này thật là tội nghiệp làm sao. Người mẹ rất thương con của mình, vì thế liên tục vỗ về trấn an con. Bà khẳng định với Yên Nhiên rằng bà sẽ không giả nàng cho cái gia đình ác quỷ đó. Nhưng trên đời này có nhiều thứ không phải muốn là được. Diệp Lan đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, trong lòng e ngại, nàng ngập ngừng mà nói.
- " Gả thì đương nhiên là không gả rồi, nhưng mà phải làm sao để từ chối hắn đây? Cái tên thái giám kia là một tên vô cùng nham hiểm và tiểu nhân, hắn đã nhắm đến Yên Nhiên nhà chúng ta thì dễ gì hắn từ bỏ? Con sợ rằng hắn sẽ giở trò đê tiện bỉ ổi gì đó, nên xin mẹ hãy cẩn trọng đề phòng."
Thúy Nga đang vỗ về con gái , nghe Diệp Lan nói vậy thì khuôn mặt trở nên căng thẳng hơn. Mà không chỉ có Thúy Nga căng thẳng, cả nha hoàn cũng đang rất là căng thẳng trong đầu, nha hoàn nghĩ ra điều gì đó , vô thức ngập ngừng.
- "Thưa lão phu nhân , thưa phu nhân, nô tì nghĩ đến điều này không biết có nên nói hay không?"
Những người chủ hướng ánh mắt về phía nha hoàn của mình, thấy nha hoàn đó cũng đang rất là tâm tư thì gật đầu nói.
- " ngươi nghĩ đến điều gì? Hãy cứ việc nói ra xem nào"
Nha hoàn đưa ngón tay lên miệng, siết chặt bàn tay của mình, đôi môi run rẩy.
- " thưa lão phu nhân, cái tên tổng quản nội cung ấy là người suốt ngày hầu hạ bên cạnh hoàng thượng . Nếu như hắn mà cầu xin hoàng thượng ban hôn, vậy chúng ta làm sao mà xử lý đây?"
Sau khi âm thanh ấy vừa dứt , một khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy tất cả, mọi người trong căn phòng đấy đều quay phắt lại trừng mắt nhìn nha hoàn, khuôn mặt ai nấy đều phất lên sự kinh hãi. Nha hoàn giật mình lùi lại , thấy tất cả đều phản ứng như thế thì vội cúi đầu nói.
- "Nô tì sai rồi, nô tì không dám nói bậy nữa, xin lão phu nhân tha cho."
Đoạn tự tay mình vã vào miệng mình một cái. Nha hoàn nghĩ rằng bản thân mình đã nói điều không đúng, nhưng mà xưa nay sự thật mất lòng, quả thật những gì trước mắt rất khó chấp nhận. Thúy Nga nhìn nha hoàn mà thở dài một tiếng, xua tay mà bảo.
- "Nhà ngươi không nói gì sai cả , mà ngược lại , những lời ngươi nói hoàn toàn đúng đắn. Lúc nãy khi mà tên Thái giám ấy vẫn còn đây, hắn đã ghé sát tai ta thì thầm nói đến chuyện cầu xin hoàng thượng ban hôn."
Lần này thì tất cả mọi người lại dồn ánh mắt về phía chủ nhân của mình, sự lo lắng trong lòng họ càng lúc càng lớn. Thúy Nga khuôn mặt cũng ủ rũ, lắc đầu một cái, rồi quay sang nha hoàn mà cười gượng.
- " ta định không nói ra, sợ mọi người lo lắng . Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cần phải nói ra, chứ không thể giấu diếm được. Cũng nhờ có ngươi nói thay ta nên ta mới dễ mở lời , cảm ơn ngươi rất nhiều.
Sự thấu hiểu đạo lý , và sự vỗ về của chủ nhân khiến nha hoàn lấy lại bình tĩnh, cô ta thở phào nhẹ nhõm cúi đầu. Nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, cô ta chợt nhận ra điều gì đó , mắt tròn xoe mà há hốc mồm.
- " Á... Vậy là chuyện ban hôn có thật sao? Thôi chết rồi! Vậy phải làm thế nào?"
Tiếng thốt lên của nha hoàn làm cho những người xung quanh cũng hoảng hốt theo, điều mà rất nhiều người đang lo lắng cũng bị nha hoàn nói ra rồi. Yên Nhiên hoảng hốt tột độ , vội lao lấy ôm tay mẹ mà run rẩy.
- " Mẹ ơi cứu con với , con sợ lắm."
Yên Nhiên dù là một thiếu nữ trưởng thành, nhưng vẫn là một sinh mệnh yếu đuối phải bấu víu tới mẹ mình, điều này cũng là điều bình thường. Thúy Nga vội nắm lấy tay con gái, vỗ nhẹ vào bàn tay mềm mại đó mà trấn an.
- " Chưa , vẫn chưa có chuyện hoàng thượng ban hôn đâu. Cái tên thái giám ấy mới chỉ nói đến điều này để hù dọa ta, chứ thực ra hắn chưa cầu xin hoàng thượng ban hôn gì cả. Chúng ta vẫn còn có cơ hội xoay chuyển cục diện. Con đừng có lo, có mẹ đây rồi."
Thúy Nga vỗ về con mình như vậy , nhưng trong lòng vẫn chưa biết phải làm gì. Thực tế bây giờ có lẽ bà còn lo lắng hơn cả con mình, nhưng vẫn phải vỗ về an ủi đứa con gái yếu đuối. Trong khoảnh khắc bà còn chưa biết làm gì để đối phó với tình huống, bỗng đâu có một gia nhân từ bên ngoài đi vào nói.
- " Bẩm lão phu nhân, có Hiệp Ninh lão lái buôn tới cầu kiến, mong muốn được gặp lão phu nhân."
Tất cả mọi người trong căn phòng ấy đều đang rất lo lắng , họ không có tâm trạng gì để ý đến vị khách lúc này. Thế nhưng Thúy Nga vừa nghe tới tên Hiệp Ninh thì đôi mắt sáng lên, tựa như nghe tới quý nhân vậy. Bà ta buông con gái yêu của mình ra, vội bước tới cạnh tên gia nhân mà hỏi.
- " cái gì cơ? Ngươi nói là Hiệp Ninh lão huynh tới đây à ? Ông ấy tới từ khi nào?"
Tên gia nhân vội cúi đầu.
- " Thưa lão phu nhân , Hiệp Ninh tiền bối đã đến từ lúc nãy rồi. Nhưng vì đến đúng lúc phu nhân đang bận tiếp khách, cho nên vẫn đứng đợi. Bây giờ khách đi rồi mới cho nô tài vào đây bẩm báo."
Thì ra là tới đúng lúc tên tổng quản Nội Cung đang ở trong đây, và vì không muốn làm phiền nên đã ngồi đợi. Khuôn mặt Thúy Nga hiện rõ vẻ mừng rỡ, đôi mắt ánh lên một tia hi vọng nào đó, vội ra lệnh.
- "Nhà ngươi mau mời Hiệp Ninh lão tiền bối vào đây ngay cho ta, ta có chuyện muốn bàn."
Gia nhân nghe vậy vội vã quay lưng đi ra, tới chỗ người khách quý kia đang đợi mà báo cáo. Khi bước chân của gia nhân bước đi, hắn dường như mang đến cả một hi vọng to lớn của người phụ nữ goá, của một người mẹ đang cố gắng tìm cho con mình một lối thoát trong tương lai.