Yên Nhiên gọi lớn, gọi hết sức mình để tiếng gọi của nàng có thể vang xa nhất có thể. Tiếng gọi thảm thiết của một đứa em gái gọi đại ca của mình đã chạm tới từng nhành cây ngọn cỏ , chạm tới những cánh chim đang bay trên trời xa, nhưng liệu có chạm tới được người anh ở tận Giao Chỉ xa xôi hay không? Yên Nhiên không dám tin vào những câu chuyện ấy, bởi nàng không phải là trẻ thơ như trước nữa, mà đã trưởng thành rồi. Giây phút kêu gào này của nàng chỉ đơn giản như là một sự bùng nổ, khi mà tâm trạng đã bị dồn nén quá lâu, chỉ một lần muốn được hét lên với đất trời, với dòng sông quê hương rằng mình đang rất mong ước khát khao một điều gì đó. Khi đã kêu gào xong , nàng cảm thấy thanh thản hơn trong lòng , thở dài trầm ngâm. Trong vô thức Yên Nhiên nở một nụ cười dịu dàng, quay sang nhìn xung quanh một lượt để cảm nhận khung cảnh nên thơ. Trong một lúc nhìn sang, bất chợt nàng nhìn thấy điều mà nàng không ngờ tới. Ngay bên cạnh nàng cách xa chừng ba trượng, có hai người đàn ông đứng gần đó, họ đang tròn xoe mắt nhìn nàng. Yên Nhiên giật mình, có lẽ lúc nãy vì quá xúc động mà nàng không nhìn thấy họ, bởi có vẻ như họ không phải là mới tới mà đã đứng ở đó tự bao giờ rồi. Hai người đàn ông ấy tròn xoe mắt nhìn nàng, cứ như là nhìn vào một điều gì đó kỳ lạ lắm vậy. Cũng phải thôi, tự nhiên có một đứa con gái chạy ra sông hét to như vậy, điều này không phải quá lạ lùng hay sao? Bọn họ nhìn vào Yên Nhiên với đôi mắt ngạc nhiên bởi hành động kỳ lạ của thiếu nữ ấy, và cái ánh nhìn của bọn họ khiến thiếu nữ ấy giật mình sợ hãi. Một tiểu thư đã 10 năm chưa ra khỏi nhà , một thiếu nữ luôn được mẹ dặn là phải cẩn thận với tất cả những điều xung quanh, thì với người con gái ấy tất cả những người đàn ông lạ mặt đều có thể là một mối nguy hiểm to lớn. Bây giờ có hai người đàn ông lạ đang tròn mắt nhìn nàng, ánh mắt nhìn không chớp lấy một cái khiến nàng cảnh giác. Yên Nhiên nhớ về lời căn dặn của mẹ , trong lòng cảm thấy sợ hãi , vô thức thốt lên .
- " thôi chết rồi, có người nhìn thấy..."
Trong giây phút đó , Yên Nhiên biết mình phải làm gì. Nàng quay phắt người , dùng hết sức mình chạy thật nhanh để thoát khỏi tầm mắt của hai người đàn ông lạ. Bóng dáng mỹ nữ thấp thoáng rời khỏi bờ sông, hướng chạy một mạch về lại nhà của mình , bước chân bỏ chạy không dám ngoáy đầu lại. Hai người đàn ông đứng đằng đó trông có vẻ như là một tên công tử gia thế nào đó đi cùng với hộ vệ của mình. Tên công tử vốn đang đứng ngắm bờ sông, tâm thái ung dung, lúc đó bất chợt thấy một thiếu nữ xinh đẹp khiến cho ánh mắt của hắn bị thu hút không rời. Thiếu nữ ấy chạy dưới làm gió buổi chiều khiến mái tóc nàng phất phơ, nhìn tựa như một làn suối lam bồng bềnh, tô điểm người con gái ấy tựa như tiên nữ giáng trần. Người con gái xinh đẹp với mái tóc lam phất phơ trong gió đã khiến cho tên công tử ấy ngơ ngác ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mê mẩn ngắm nhìn đến độ quên cả chớp mắt. Khi mỹ nữ ấy tới gần bờ sông, nàng dừng lại đứng đó, bất chợt nàng la lớn . Tiếng gọi của nàng như đang gửi gắm đến một người nào đó ở tận phương trời xa, mà nghe qua cũng biết là đại ca của nàng.
Tất cả những cử chỉ ấy đều khiến cho tên công tử mê mẩn. Và ngay giây phút người con gái ấy dừng lại , nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn sang bên phía hắn, dưới ánh chiều rực rỡ trông người con gái ấy đẹp long lanh tựa như một nữ thần xuất hiện giữa nhân gian. Tên công tử ấy ngơ ngác ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thần tiên mà chết lặng, không nói được điều gì. Hắn vẫn đang đứng yên như tượng, chiêm ngưỡng sắc đẹp mà tạo hóa đã ban tặng cho người con gái ấy, thì trong thoáng chốc nữ thần ấy đã quay lưng chạy một mạch , nhanh chóng rời xa hắn khi mà hắn vẫn còn đang ngỡ ngàng. Bóng dáng nữ thần đã chạy đi được một đoạn dài mà hắn còn đang ngơ ngác, lúc bình tĩnh mới vội với tay theo ấp úng gọi.
- " khoan... Khoan đã... Khoan đi đã mỹ nữ xinh đẹp kia ơi..."
Tiếng gọi ấy dường như đã không kịp, nữ thần đã khuất sau những bụi cây đằng xa kia, hắn hoảng hốt quay phắt sang tên hộ vệ bên cạnh mà ra lệnh .
- " nhà ngươi mau bắt cô nương xinh đẹp kia lại cho ta ngay."
Tên hộ vệ ấy nhìn theo bóng dáng người con gái đã khuất lối, có vẻ như không muốn nghe theo lời chủ của mình. Hắn lấy ra một chiếc áo khoác, tự tay khoác lên người tên công tử mà ôn tồn nói.
- " Công tử à, ở đây là kinh thành, dưới chân thiên tử đấy. Chúng ta không làm bậy được đâu . Nếu giờ mà tới bắt cô nương ấy , lỡ hỏi ra là con gái của một đại thần trong triều, hoặc thậm chí là một vị quận chúa nào đó, thì dù có là lão gia cũng không bảo vệ được công tử đâu."
Tên công tử này có vẻ là một kẻ được cưng chiều từ nhỏ , nhưng cũng không đến độ ngu dốt để coi trời bằng vung. Hắn nghe tên hộ vệ nói vậy thì thở dài, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo người con gái ấy mà nói.
- "Vậy nhà ngươi có thể điều tra cho ta biết được thân thế của cô nương kia là ai không? Một vị cô nương xinh đẹp như vậy, lại sở hữu một mái tóc màu lam hiếm có, chắc là không khó để điều tra đâu phải không? "
Cái việc này thì có lẽ dễ dàng hơn đối với tên hộ vệ , hắn nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đã xa khuất kia, ánh mắt có chút suy tư.
- "Đúng là những người sở hữu mái tóc khác màu đen thì rất là hiếm có. 10 năm trước thuộc hạ từng có nghe rằng có một đứa bé gái sở hữu mái tóc xanh lam như bầu trời , đứa bé gái ấy tên là Độc Cô Yên Nhiên , con gái của Độc Cô Tổng. 10 năm trước bé gái ấy 5 tuổi , vậy thời điểm bây giờ đã là một thiếu nữ 15 tuổi, có khả năng chính là người này."
"Độc Cô Yên Nhiên ư?" Tên công tử ấy quay phắt lại nhìn tên hộ vệ, tròn xoe mắt mừng rỡ.
- "Là Độc Cô phủ , cái gia tộc bị hoàng đế ghẻ lạnh đấy ư?"
Tên hộ vệ lúc này gật đầu.
- " vâng, chính là vậy . Nhưng mà chưa chắc chắn được, phải đi điều tra cái đã. Còn bây giờ chúng ta phải trở về phủ thôi."
Tên công tử kia nghe vậy thì mừng rỡ, gật đầu lập tức, liền bắt đầu bước chân đi. Tên công tử ấy là con trai độc nhất của Ninh Sơn, tổng quản Nội Cung, chính là kẻ hợp lực với tổng binh sứ chặn đánh Độc Cô Tổng ở mặt sông. Ninh Sơn trước khi vào cung làm thái giám cũng đã có vợ và sinh ra một đứa con trai. Khi thấy bản thân mình đã có con nối dõi , lại muốn đi con đường ngắn nhất để leo lên quyền lực cao, hắn đã chấp nhận vào cung làm thái giám hầu hạ hoàng đế. Vì vậy mà nói, Ninh Thạnh chính là đứa con duy nhất nối dõi tông đường cho nhà họ Ninh. Chính vì thế mà từ nhỏ đến lớn tên Ninh Thạnh này đã được Ninh Sơn cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy. Khi Ninh Thạnh nghe tới Độc Cô Yên Nhiên là người có Độc Cô phủ, hắn đã mừng rỡ vô cùng, bởi về gia thế thì cha hắn chắc chắn hơn độc cô phủ rồi. Hắn nhớ lại vẻ đẹp tuyệt thế của người phụ nữ ấy, trong lòng càng si mê hơn. Nếu như người con gái ấy là con của một vị quan to nào đó mà tên tổng quản không chạm tới được, thì không có gì đáng nói. Lúc đó hắn phải chấp nhận ngoài tầm với. Nhưng nếu như là con gái của Độc Cô gia tộc, thì rõ ràng là hắn có thể bắt ép được. Trên đường đi về ,hắn lúc này nghĩ điều gì đó mà quay lại tên hộ vệ ra lệnh.
- "Tạm thời không về phủ, bây giờ chúng ta tới Độc Cô phủ nghe ngóng tình hình. Nhà ngươi phải điều tra mọi chuyện cho ta, không được chậm trễ."
Tên hộ vệ lúc này khó xử lắm , nhưng yêu cầu này không phải là không thực hiện được , hắn đành phải tuân theo. Thế là hai tên đến gần Độc Cô phủ, tên hộ vệ liền đi xung quanh hỏi thăm thám thính tình hình . Dù đã cố gắng để điều tra, nhưng những người nhìn thấy Độc Cô Yên Nhiên không nhiều, nên không có kết quả gì. Sau một hồi dò hỏi không có mấy thuận lợi , hắn quay lại. Tên Ninh Thạnh vừa thấy hắn tới đã hỏi gấp.
- " thế nào, đã dò ra được tin tức gì chưa? Ngươi có chắc chắn cô nương ấy là người phủ Độc Cô này không?"
Tên hộ vệ mặc dù không hỏi thăm được tin tức gì, nhưng theo suy đoán thì khả năng ấy rất là cao . Với lại cái tên công tử này rất dễ làm mình làm mẩy , nếu nói là chưa điều tra được thì hắn chắc chắn không chịu về phủ đâu. Tên hộ vệ suy nghĩ như vậy, hắn đành gật đầu nói.
- " Vâng , thưa công tử , đúng là cô nương ấy rồi . Bây giờ chúng ta trở về phủ thôi."
Chủ yếu là muốn cho cái tên công tử này về sớm, nên hộ vệ nói bịa như vậy. Ninh Thạnh nghe được câu trả lời ấy thì hài lòng lắm, không cần hối hắn đã lập tức đi thật nhanh về phủ của mình, trong lòng đã mưu tính một ý đồ gì đó khác rồi.