Bạch Đạo Sư

Chương 543: Sét Đánh Ngang Tai.




Ở Độc Cô phủ, nơi mà những người phụ nữ đang nóng đợi người chồng , người cha mình trở về. Họ đâu biết rằng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cứ ngỡ rằng người đàn ông của gia đình sau khi làm xong công việc sẽ trở về với mình mà thôi. Độc Cô phu nhân cùng với con gái mình đang ở trong phủ làm một chút việc, sau khi hoàn thành công việc của mình rồi thì chỉ việc đợi người chồng quay trở về, tin rằng người đàn ông ấy sẽ trở về như bao lần trước đã từng trở về. Thế nhưng lần này có vẻ khác lạ, lòng bà ta không bình thản như những lần chờ đợi chồng mình trở về như trước, mà tự nhiên cảm thấy trong lòng bất an. Bà ta lặng lẽ đi ra ngoài phủ, ngóng trông về phía xa xăm, cảm thấy có gì đó kỳ lạ bên sâu thẳm tâm hồn mình. Ánh mắt của người vợ luôn hướng về nơi mà chồng mình đã đi, chờ đợi phu Quân quay trở về. Bà ta tự hỏi tại sao tự nhiên hôm nay lại cảm thấy khác thường, trong lòng lại mong nhớ đến vậy, phải chăng có gì đó không được ổn thỏa hay sao? Trái tim thổn thức, linh cảm của người phụ nữ bỗng dưng lại lớn mạnh đến vậy. Bà ta vẫn hướng ánh mắt về phía đấy , bất chợt thấy bóng hình một người đang cưỡi ngựa phi về. Nhìn bóng dáng con ngựa ấy trong quen quen, trong lòng mừng rỡ nghĩ rằng người chồng đã quay lại, thế nhưng khi bóng ngựa lại gần thì bà phát hiện ra có gì đó không đúng. Con ngựa ấy đúng là con ngựa của chồng bà , nhưng người cưỡi ngựa lại chỉ là một tên lính bình thường, tại sao hắn lại dám cưỡi ngựa của quan tam phẩm chứ ? Có chuyện gì đã xảy ra sao? Nhẹ đặt bàn tay phải lên ngực trái , siết nắm tay lại, bà đi vội về phía trước vài bước , ánh mắt không rời kỵ sĩ kia. Khi người cưỡi ngựa tới gần, hắn lập tức nhảy xuống ngựa lao về phía bà ta mà quỳ xuống nói .

- " bẩm phu nhân, thuộc hạ đã trở về phục mệnh, mang theo tin tức bẩm báo với phu nhân"

Người vợ ấy giật mình khi nhìn thấy vẻ hoảng loạn của tên lính , trong lòng tự hỏi tại sao tên lính ấy vẻ mặt lại hoang mang như thế, bà ta vội đưa tay nói.

- " được rồi, ngươi đứng lên nói đi. Có chuyện gì mà sao ngươi lại cưỡi ngựa của phu quân ta trở về ? Phu quân ta ở đâu, sao không trở về đây mà lại phái ngươi đưa tin như vậy? Nhà ngươi mau nói rõ ta nghe"

Linh cảm của người phụ nữ ấy càng lúc càng rõ hơn, cảm giác như là đã có chuyện gì không hay xảy ra rồi. Tên lính ấy mặt lấm lét nhìn lên người phụ nữ trước mặt mình với vẻ đau buồn, dường như có gì đó muốn nói lại không dám nói. Bà ta thấy thế thì vội thúc dục.

- " được rồi, ngươi nói đi, sao cứ im lặng như thế ? Đã có chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta, ta đang đợi đây"

Người lính mím môi , hắn hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu thi lễ.

- "Bẩm phu nhân, chủ nhân theo lệnh của bệ hạ hành quân xuống hạ lưu diệt trừ thảo khấu. Khi chủ nhân xuống dưới đó đã bắt gặp hai tên thảo khấu cướp giật đồ của dân thường, ngài lập tức ra tay trừng trị. Thế nhưng không ngờ gặp phải hai tên thảo khấu là cao thủ giả dạng , cấp độ Võ Hoàng . Bọn chúng vây đánh ngược lại, dồn chủ nhân vào đường chết. Mặc dù chủ nhân đã chiến đấu rất là vất vả , nhưng hai đánh một thì vẫn không thoát khỏi số mệnh, hiện thi hài đang được đưa về phủ. Tiểu nhân phụng mệnh của chỉ huy đại nhân phi ngựa về đây báo tin trước , mong phu nhân chuẩn bị hậu sự cho chủ nhân"

"ĐOÀNG..." Một tiếng sét nổ ra bên trong tâm tưởng của người phụ nữ khiến bà ta chết lặng, không còn biết gì nữa, cứng đờ ngơ ngác. Những lời vừa rồi nghe thật quá là vô lý và phũ phàng, không phải là bà ta đang nghe nhầm đấy chứ ? Hoặc hay là tên lính kia đang nói đùa? Người vợ ấy mím môi , hướng bàn tay của mình ra phía trước ,bàn tay còn lại đặt lên ngực nơi trái tim đang đập thình thịch mà rặn từng câu chữ.

- " Ngươi... nhà ngươi... mới nói cái gì ? Có thể nói lại một lần nữa cho ta nghe không? "

Tên lính ngước đầu lên nhìn, trước mặt hắn là vẻ mặt hoảng hốt của một người phụ nữ đang vô cùng lo sợ. Khuôn mặt đó cùng với ánh mắt kia có một tia rất nhỏ hi vọng rằng những gì bà ta vừa nghe là giả dối. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, sự thật vẫn không thể nào thay đổi . Tên lính nghiến răng đau khổ, hắn cúi đầu nói từng chữ một cách khó nhọc.

- " Bẩm... bẩm phu nhân... lão gia đi truy quét thảo khấu, bị hai tên thảo khấu cấp độ võ hoàng đánh bại rồi ạ. Thi thể lão gia giờ đang được chỉ huy cùng các binh lính khác đưa về phủ để chuẩn bị an táng, mong phu nhân hãy nén đau thương mà chuẩn bị hậu sự cho lão gia."

"Á..." Người phụ nữ ấy la lên một tiếng chết lặng, nghe rõ từng lời của tên lính kia. Người phu quân mà bà ta đang ngóng trông trở về đã không còn có thể trở về được nữa, và bà ta bây giờ trở thành góa phụ sao? Trái tim của người vợ đau thắt lại , ngơ ngác thẫn thờ rên lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất bất tỉnh. Tên lính thấy vậy thì hoảng hồn la lên.

- " ối phu nhân ơi... người làm sao vậy?"

Hắn vội vàng lao tới đỡ lấy người phụ nữ kia, không màng đến lễ nghi mà bế người phụ nữ ấy chạy thẳng vào bên trong phủ, vừa chạy vừa la làng.



- " người đâu, người đâu rồi... mau gọi đại phu tới khám cho phu nhân... phu nhân ngất xỉu rồi. "

Tiếng gọi vang vọng khắp phủ, gây ra một cơn náo loạn cực lớn. Đám gia nhân trong phủ túa ra, họ bu lại chủ nhân của mình, vội vàng đưa phu nhân của họ về phòng. Khi mà Độc Cô phu nhân được bế vào phòng nằm nghỉ ngơi trên giường, đại phu cũng nhanh chóng được mời tới. Người con dâu tất nhiên có mặt ở đó, nàng bước ra hỏi tên lính ấy.


- " Mẹ chồng của ta tại sao mà ngất? Nhà ngươi tại sao lại có mặt ở đó mà đưa người vào? Hãy mau nói cho ta nghe."

Tên lính lúc này cũng bối rối lắm , nhìn người con dâu của gia tộc này mà ấp úng nói.

- "Tiểu nhân phụng lệnh của chỉ huy đại nhân về đây báo tin cho phu nhân về chuyện của lão gia, phu nhân nghe xong thì ngất xỉu như vậy."

Diệp Lan nghe thế thì ngơ ngác , tròn mắt nhìn tên lính hỏi lại.

- "Sao mẹ chồng ta nghe chuyện của cha chồng lại có thể ngất xỉu ? Chuyện đó là như thế nào, mau kể lại từ đầu tới cuối cho ta nghe"

Tên lính mím môi , lúc này bắt đầu kể. Hắn kể lại từ đầu tới cuối, kể từ lúc theo chân Độc Cô Tổng đi diệt trừ thảo khấu, đến chuyện Độc Cô Tổng bị bao vây chặn đánh giữa sông như thế nào, vong mạng ra sao, tất cả đều kể lại hết. Đến cuối câu chuyện, hắn cúi đầu thi lễ nói.

- " May mắn là chỉ huy đã vớt được thi hài của lão gia, chỉ huy lập tức ra lệnh cho thuộc hạ cưỡi ngựa của lão gia về đây báo tin, còn ngài ấy đang đưa thi hài của lão gia về sau. Bây giờ mong thiếu phu nhân nén đau thương mà chuẩn bị hậu sự cho chu đáo, để có thể đón lão gia trở về nhà"

Diệp Lan kinh hãi, vô thức loạng choạng lùi chân lại ba bước suýt té. May mắn có những gia nhân bên cạnh kịp thời đỡ lại, chắc không cũng té ngã ra đất rồi. Câu nói "đón lão gia trở về nhà" lúc này sao mà nghe thương tâm quá, xót xa quá. Nàng ta choáng váng đưa tay lên mặt che đi những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao gia đình đang yên ổn , tự nhiên lại gặp đại họa như thế này cơ chứ? Bây giờ mẹ chồng thì đang ngất xỉu, mà người chồng của nàng thì không có ở nhà , cho nên nàng chính là người làm chủ tạm thời lúc này. Trong lúc bối rối, Diệp Lan vẫn nghĩ đến người chồng của mình, liền chỉ tên lính mà nói.

- "Nhà ngươi bây giờ mau cưỡi ngựa tới chỗ phu quân ta đang đóng quân, báo cáo mọi chuyện lại cho chàng ấy biết để chàng ấy lo liệu"

Tên lính vội cúi đầu thi lễ rồi lập tức rời đi. Hắn leo lên con ngựa mà hắn từng cưỡi, chạy thẳng tới nơi cần đến. Diệp Lan lúc này đứng lại thẫn thờ, nàng hiểu rằng bây giờ nàng phải đứng ra lo liệu tất cả mọi chuyện cần thiết, không có thời gian cho sự yếu đuối khóc lóc, liền chỉ tay ra lệnh cho gia nhân trong nhà.

- "Các ngươi mau chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho tang lễ, còn nhà ngươi theo ta đi ra đón đoàn người chưa về. Còn ngươi nữa, ngươi mau tới hiệu quan tài gần nhất đặt một cỗ quan tài tốt nhất về đây, tất cả đi làm việc của mình đi"

Đám gia nhân nghe vậy thì tản đi hết cả, ai làm việc người nấy theo đúng chỉ thị của thiếu phu nhân. Bên trong Độc Cô phủ, không khí đau thương tràn ngập. Diệp Lan lững thững bước đi, bước chân nặng nhọc hướng ra cửa , đối mặt với những thứ đau thương đang đổ ập xuống đầu gia đình mình.