Bạch Đạo Sư

Chương 519: Tội Ai Người Nấy Chịu.




Vạn Vân Phong trừng mắt tức giận nhìn thẳng vào mặt tên hộ vệ kia , vậy ra hắn chính là kẻ đã dẫn bọn cướp xuống làng đốt phá để trả thù ngày ấy bị đánh trong tiệm vải sao? Tên hộ nhìn thấy Vân Phong như vậy thì cười nhếch mép , bước chân lùi lại tạo dựng khoảng cách 10 thước, hắn hướng đôi mắt đầy chế giễu của mình vào đối tượng ra vẻ giễu cợt.

- " Ôi chao, thật tội nghiệp, ta cũng thấy tiếc lắm. Đứa con gái ấy làm đĩ trong trấn này , và chính ta là kẻ hướng nghiệp cho nó . Không chỉ là người hướng nghiệp, ta còn là khách hàng đầu tiên cũng là khách hàng thường xuyên của nó, cho nên ta hiểu tại sao ngươi lại si mê nó như vậy. Nó đẹp mà , phải không ? Chơi một con đĩ đẹp như vậy thực sự rất là sướng, bây giờ chết rồi không được chơi nữa thì thật đáng tiếc."

Vạn Vân Phong lúc này không còn kiềm chế được nữa, hắn trừng mắt gầm lên.

- " thằng ngu dốt lắm mồm, nhà ngươi trăn trối xong chưa? "

Tiếng gầm ấy vang vọng tới tận tai của Nông Văn Rau và Khánh Hậu, đây cũng là điều mà tên hộ vệ chờ đợi , hắn đã có một cái cớ để trừng phạt kẻ trước mặt mình . Tên hộ vệ lập tức tuốt đao ra, chỉ mặt Vạn Vân Phong mà hét lên.

- " Tên khốn kiếp kia, dám đe dọa đòi giết bổn hộ vệ. Ngươi thật ngông cuồng, bổn hộ vệ không để ngươi làm bậy, buộc phải tự vệ thôi."

Hắn hét thật to chủ đích để cho Nông Văn Rau nghe thấy, lấy lý do để giải thích cho chuyện sau này. Vừa hét lên xong, hắn vung đao vận khinh công nhảy lên, từ trên chém xuống một đường đao, trong lưỡi đao kéo theo chân khí cuồn cuộn của một võ sĩ cấp độ võ thượng. Hắn ra một chiêu tất sát , quyết tâm giết chết kẻ đã đấm vào mặt hắn mấy ngày trước. Vạn Vân Phong cười nhạt , nhẹ nhàng thọc tay vào trong túi không gian rút ra Huyền phẩm ma kiếm sào phơi , kéo một đường kiếm Phi Yến Phi Thiên vút lên trời cao , lấy nhẹ cánh tay của tên hộ vệ một cách nhẹ nhàng không tiếng động. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tên hộ vệ chỉ cảm thấy có gì đó lướt qua cánh tay của mình, và rồi cánh tay ấy rời hắn mãi mãi. Tên hộ vệ gục xuống dưới đất nằm bất tỉnh tựa như là đã chết vậy. Thắng bại được phân định chỉ trong tích tắc.

Ở đằng xa kia, Nông Văn rau và Khánh Hậu nhìn thấy thì giật mình kinh hãi. Bọn họ nhìn thấy thanh kiếm đen tuyền dài như cây sào trên tay Vạn Vân Phong mà ngạc nhiên , xen lẫn sợ hãi. Khánh Hậu nhìn thanh kiếm ấy, hắn níu tay Nông Văn Rau mà ấp úng.

- " Đại Nhân.. Đại Nhân ơi... thanh kiếm đó lấy ra từ đâu vậy ? Không lẽ là túi không gian thật sao?"

Một thanh kiếm dài không bình thường, ấy vậy mà nam nhân kia đưa tay vào trong áo lấy ra một cách ảo diệu, không phải túi không gian thì còn là gì? Nông Văn Rau hiểu rõ điều ấy, toàn thân run rẩy nhìn vào thanh kiếm ấy mà nói .

- "tiên nhân , là tiên nhân thật rồi . Thanh kiếm ấy chỉ có thể lấy trong túi không gian mà thôi, chúng ta đắc tội với tiên nhân thật rồi."

Bây giờ đã biết được chân tướng, thử hỏi anh Rau xem có hối hận hay không? Bọn họ run rẩy không biết phải làm thế nào, cứ đứng đó nhìn. Vân Phong ở bên trong nhìn xuống xác tên hộ vệ kia, hắn đạp chân một cái mà nói.



- " dậy, dậy ngay cho ta. Định nằm đó đến bao giờ?"

Tên hộ vệ nằm yên không nhúc nhích, làm như là đã chết. Vân Phong nhếch mép cười nhạt một cái, hiểu rõ chân tướng sự việc. Thì làm gì có chuyện chặt tay mà chết người chứ ? Tên hộ vệ nằm gục xuống đó , bàn tay trái còn nắm chặt mạch máu của cánh tay phải, rõ ràng là đang tự cầm máu cho mình. Giả chết như vậy thật sự cũng là quá vi diệu đi. Thấy tên hộ vệ cứ nằm một đống chổng mông lên trời không nhúc nhích, Vân Phong lúc này quay sang hướng Nông Văn Rau , chỉ cây kiếm về phía bọn chúng mà quát to .

- "hai người đang trốn đằng kia, các ngươi mau lại đây cho ta."

Nông Văn Rau và Khánh Hậu giật mình hốt hoảng, bọn họ không dám kháng lệnh , vội vàng chạy tới. Khi hai người họ vừa tới trước mặt Vân Phong , bọn họ lập tức quỳ sụp xuống dưới đất vái lạy mà khóc òa lên.

- " tiên nhân ơi , xin tha mạng... hu hu... tiên nhân tha mạng cho chúng tiểu nhân. Là tên súc sinh kia tự ý hành động, tự ý xúc phạm tiên nhân, không liên quan gì tới chúng tiểu nhân, xin tiên nhân khai ơn."

Quả nhiên là cuộc đời, có phúc cùng hưởng, có họa mình thằng kia chịu. Bọn chúng lập tức đổ hết tội lỗi lên đầu tên hộ vệ, phủi sạch trách nhiệm của mình. Vân Phong khựng người lại một chút, cảm thấy thú vị. Bọn này nhận ra hắn là tiên nhân nhanh như vậy sao ? Mặc dù hắn chưa dùng đến linh lực , vậy mà cũng đã đoán biết được huyền cơ? Và một lần nữa hắn lại mỉm cười khi nhận ra võ giới này có quá nhiều điều thú vị.

Vân Phong vung cây kiếm đen tuyền của mình chỉ về phía bên họ, ánh mắt trợn trừng nhìn Nông Văn Rau mà mù dọa.

- " Cái tên hộ vệ khốn kiếp của ngươi vừa rồi đã thừa nhận rằng chính hắn là người dẫn bọn cướp tới đây phá nát đám cưới của ta . Với những gì hắn gây ra cho ta, ta nhất định phải đồ sát cả cái trấn của ngươi để trả thù, nhà ngươi thấy vậy hợp lý chăng?"

Nông Văn rau giật mình kinh hãi, run rẩy nói không liền mạch.

- " tiên nhân nói... cái gì cơ? Có chuyện... như vậy thật à? Ngài không đùa giỡn với chúng tiểu nhân đó chứ? Sao mà tên hộ vệ lại dẫn bọn cướp xuống đây xúc phạm tiên nhân như vậy chứ ? Sao lại...thành ra như thế này?"


Cả hai tên quỳ đó run rẩy, không biết phải làm sao bây giờ, thì lúc này có chuyện bất ngờ xảy ra. Tên hộ vệ đang nằm gục chết, nghe nói đến đồ trấn thì bất ngờ sống dậy, hắn lao tới ôm chân Vân Phong mà gào khóc thảm thiết.

- " Tiên nhân ơi hu hu hu... xin người tha mạng . Lúc nãy là tiểu nhân bịa chuyện nói bậy thôi , hoàn toàn không có chuyện này . Nếu tiên nhân có trừng phạt, xin hãy trừng phạt một mình tiểu nhân mà tha cho trấn Nông Sơn một con đường sống. Dù là lăng trì lóc từng miếng thịt trên người tiểu nhân cũng cam tâm chịu đựng, xin tiên nhân khai ơn..."



Tên hộ vệ gào khóc nức nở, dùng cánh tay trái còn lại của mình ôm chân để cầu xin sự tha thứ. Tên hộ vệ chẳng phải yêu thương gì cái trấn ấy đâu. Thực ra thì cả gia đình hắn cũng ở trong cái trấn ấy . Nếu như Vân Phong đồ sát cả trấn , cũng có nghĩa là cả tộc của hắn đều bị giết hết cả, cho nên hắn mới hoảng sợ như vậy. Thái độ của hắn thay đổi chóng mặt, từ khinh thường chuyển sang sợ hãi. Vân Phong mặt không cảm xúc , ra vẻ chẳng bận chút bận tâm, khiến cho tên hộ vệ càng lúc càng gào khóc thảm thương hơn. Khóc càng lúc càng to, Nông Văn Rau thấy vậy liền lập tức chỉ tay vào mặt tên hộ vệ mà nói.

- "Nhà ngươi thật to gan , dám bịa chuyện nói những lời xằng bậy trước mặt một tiên nhân , tội này thật đáng chết. Dù rằng nhà ngươi không dẫn bọn cướp xuống , nhưng lại bịa chuyện lừa dối tiên nhân, tội này đáng chu vi Cửu tộc."

Nói tới đây thì lại quay sang hướng Vân Phong chắp tay thi lễ.

- " Tiểu nhân sẽ thuận theo pháp luật, khi về lại trấn sẽ lôi toàn bộ gia quyến của tên mặt móm này ra chém đầu để tạ tội với vị tiên nhân , xin tiên nhân cứ yên tâm."

Nói xong vái lạy dập đầu sát đất , không dám ngẩng đầu lên nữa . Vạn Vân Phong nghe vậy thì cười nhạt , quả nhiên là ai nấy đều có ý riêng của mình. Tên hộ vệ thì cầu xin cho trấn , nhưng mục đích thật sự chỉ là để gia đình được sống, nhận mỗi tội chết cho mình. Còn trưởng trấn Nông Văn Rau lại ra vẻ mình chấp pháp nghiêm minh ,đòi chu di toàn bộ gia quyến của tên hộ vệ, nhưng thầm ý trong đó chính là để lại cho trấn Nông Sơn một con đường sống. Việc trước mắt không phải là điều tra xem tên hộ vệ có thật sự dẫn cướp tới làng hay không ư? Vậy mà ông ta đã khẳng định tên hộ vệ bịa chuyện, tức là đang tẩy tội cho hắn, để là cầu xin sự khai ân của cường giả trước mặt. Ông ta muốn giảm nhẹ tội của tên hộ vệ, lại đòi chu vi cửu tộc gã mặt móm ấy để làm hài lòng cường giả, từ đó cầu xin cho trấn Nông Sơn được bình yên. Vạn Vân Phong tất nhiên biết rõ những điều này, và bản thân hắn cũng không hề có ý định đồ trấn, hắn bật cười nói.

- " Ha ha ha... các ngươi ai nấy cũng đều có thâm ý cả. Người đổ hết trách nhiệm cho tên hộ vệ để cầu xin ta tha mạng cho cái trấn kia ư?"

Nông Văn Rau run bắn người, thâm ý của hắn đương nhiên là đang cầu xin sự khai ân. Vân Phong cũng không phải là đại ác ma gì . Lúc tên hộ vệ bịa chuyện thì khi nhìn vào đôi mắt ấy hắn cũng đoán được tên hộ vệ không nói thật rồi. Đường đường là một hộ vệ chức cao trong trấn, nếu đi thông gian với bọn cướp núi đương nhiên sẽ bị trưởng trấn lôi ra chém cả nhà , đâu có ai ngu dốt mà làm chuyện này chứ? Vạn Vân Phong nhìn Nông Văn Rau , hắn gật đầu nói.

- " được rồi , ta không đồ trấn của ngươi nữa . Ta tha cho các ngươi đấy, đứng lên đi"

Nông Văn Rau và đồng bọn nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, sụt sùi nước mắt. Không những gia đình bọn chúng thoát chết, mà cả bọn chúng cũng được an toàn, chúng mừng rỡ dập đầu ba lạy mà nói.

- " đa tạ tiên nhân ban ơn . Chúng tiểu nhân vô cùng cảm động, nguyện đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên"

Bọn chúng vái xong ba lại thì khóc lóc dìu nhau đứng dậy, chỉ còn tên hộ vệ vẫn đang quỳ mọt đấy. Tên hộ vệ lúc này biết rằng mình không còn cơ hội , vẫn quỳ đó chờ đợi sự phán xử của Vân Phong. Nông Văn Rau rất muốn xoa dịu cơn giận của tiên nhân trước mặt, thấy tên hộ vệ vẫn đang nằm mọt đấy thì tức giận chỉ vào mặt hắn mà mắng.

- " Nhà ngươi thật sự quá sức ngu dốt, lại làm ra những chuyện bậy bạ . Ngay bây giờ ta sẽ chặt đầu ngươi để trị tội, và sau đó sẽ về trấn chu di cửu tộc nhà ngươi. Cả dòng họ của ngươi sẽ vì sự ngu dốt của người mà liên lụy, ngươi nhất định không thể thoát tội được đâu. "