Vậy thì hai người đàn ông lạ mặt kia là ai? Bọn họ một người mặc bộ đồ đen tuyền, một người mặc bộ đồ toàn trắng, thật sự rất quái dị. Thực ra hai người họ chính là Hắc Bạch vô thường của âm giới, là thuộc hạ dưới trướng của diêm vương. Bọn họ thông thường làm việc ở thế giới người chết, vậy mà bây giờ hai vị địa tiên này ban ngày ban mặt lên cả dương thế, thì rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn rồi. Họ nói rằng Vân Phong và Nguyệt Hằng không thể đến với nhau vì hai người giờ đã là âm dương cách biệt, có nghĩa Nguyệt Hằng đã không còn là người của dương thế hay sao? Nguyệt Hằng hoảng hốt nhìn Vân Phong, ánh mắt dường như muốn nói gì đó, cứ như rằng đang muốn giải thích mọi chuyện. Cơ mà Vân Phong nhìn Nguyệt Hằng không một chút ngạc nhiên, cứ như mọi chuyện vẫn bình thường như nó vẫn thế, hay là hắn đã biết được từ trước rồi? Vân Phong biết rằng Nguyệt Hằng có nhiều điều đang giấu diếm , nhưng nam nhân ấy lúc này chẳng buồn hỏi thăm , hắn quay sang Hắc Bạch vô thường mà cười nhẹ một cái.
- " Người chết thì đã sao? Bộ có gì đó ghê gớm lắm à? Trẫm đường đường là Nam Phương đại đế của Tu chân giới , hồi sinh một người đã chết thì có gì là khó khăn với trẫm đâu? Chỉ là chuyện vặt vãnh, có gì mà các ngươi làm to chuyện lên như thế chứ?"
" Nam Phương Đại Đế " , lại là cụm từ mà hắn đã từng nói ra với Nguyệt Hằng, bây giờ lại bốc phét với cả Hắc Bạch vô thường sao? Nguyệt Hằng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ rằng thần kinh của phu quân lại chạm mát nữa rồi. Nàng sợ hắn mang tiếng xấu với hai vị địa Tiên, mở miệng nói toàn điều nhảm nhí, lại còn nói gì là đòi hồi sinh người chết chứ? Đây toàn những lời tầm phào, những điều hoang tưởng mà thôi. Nguyệt Hằng toan làm điều gì đó để ngăn cản mồm miệng Vân Phong lại, nhưng lúc này Hắc Bạch vô thường lại bước lên trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Phong. Bọn họ không hề ngạc nhiên, không hề nổi giận, mà thậm chí còn cung kính thi lễ nói.
- " Vương tử à, chúng ta biết ngài là nam phương đại đế, là bậc chí tôn của tu chân giới, việc hồi sinh người chết với ngài không phải là điều gì đó quá khó khăn. Những chuyện này đương nhiên chúng ta biết chứ. Nhưng trời đất có quy luật của trời đất , ngài hồi sinh người chết là phạm vào quy tắc của thiên đạo, không sợ bị trời đánh chết hay sao ? Ngài không sợ luật trời hay sao?"
Hắc Bạch vô thường đang cố gắng khuyên ngăn tên đàn ông ngang ngược. Nguyệt Hằng bên cạnh còn đang xấu hổ, nghe vậy thì chuyển sang ngạc nhiên lắm , nàng tròn xoe mắt tự hỏi "người này thật sự là đại đế hay sao? Mà lại còn nói rằng có thể hồi sinh người chết được, không lẽ là nàng nghe nhầm? Hắc Bạch vô thường là hai vị Địa Tiên dưới âm giới , chẳng lẽ lại đi nói phét lừa một linh hồn bé nhỏ như nàng ?" . Những điều này thực sự khiến Nguyệt Hằng rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên thì đúng là có ngạc nhiên, nhưng không chỉ có ngạc nhiên mà còn có sợ hãi. Hắc Bạch vô thường nhắc đến chuyện vi phạm luật trời sẽ bị thiên đạo đánh chết, tức là trời đánh chồng nàng. Nguyệt Hằng nghe những điều này thì kinh hãi vô cùng, run rẩy sợ hãi cho người đàn ông mình yêu thương. Nàng hướng Vân Phong muốn khuyên nhủ hắn điều gì đó, lúc này hắn lại không để nàng kịp nói mà hừ lên một tiếng.
- " Các người ăn nói làm hồ, vợ ta đã chết hồi nào mà các ngươi nói những câu bậy bạ như vậy ? Ta nói nàng còn sống thì tức là nàng còn sống, các ngươi mau cút đi"
Hắc Bạch vô thường lại hự lên một tiếng, khựng người ngơ ngác nhìn Vân Phong. Họ ngạc nhiên tự hỏi kẻ này là một kẻ được ăn học đàng hoàng tử tế, sao lại nói chuyện như một tên vô lại thế này? Bọn họ khuôn mặt trở nên nhăn nhó, trong lòng rất là khó xử, lại cúi đầu thi lễ .
- "Thưa vương tử, nhiệm vụ của chúng ta là đưa linh hồn người chết về lại âm giới để chuẩn bị đầu thai chuyển kiếp . Đây không chỉ là nhiệm vụ của chúng ta, mà còn là nhiệm vụ của tất cả những công chức dưới âm giới, của những sinh mệnh được âm đế giao trọng trách cho, trong đó có cả Diêm Vương. Nếu ngài thực sự ngăn cản không cho chúng ta làm nhiệm vụ của mình, cũng tức là đang ngăn cản Diêm Vương đệ tứ làm việc. Đệ tứ Diêm Vương với ngài có tình nghĩa , danh phận là nghĩa phụ của ngài . Thân phận là nghĩa tử, ngài làm như vậy không thấy có lỗi với đệ tứ Diêm Vương hay sao?"
Nguyệt Hằng đứng bên cạnh lại tròn xoe mắt, há hốc mồm ngạc nhiên . Vậy ra phu quân của nàng ta lại là nghĩa tử của đệ tứ Diêm Vương, vậy ra nãy giờ hai người này gọi phu quân nàng là vương tử là vì lý do này hay sao? Thật sự người đàn ông mà nàng suýt lấy làm chồng lại có thể mang theo thân thế khủng bố như vậy , khiến cho một thiếu nữ bé nhỏ như nàng hoang mang.
Vạn Vân Phong lúc này rất là cố chấp, hắn nghe Hắc Bạch vô thường lấy Diêm Vương đệ tứ ra để làm khó, hắn lại cười nhếch mép.
- "Cái gì với là nghĩa phụ với nghĩa tử chứ? Ông ta hại gia đình ta tan nát, ta lại lỡ tay đánh chết ông ta. Giữa ta với ông ta là có mối thâm thù đại hận chứ làm gì có tình nghĩa gì? Chẳng qua vì lúc ấy ta đã lỡ tay đánh chết ông ấy, thấy linh hồn không chịu siêu thoát mà còn vương vấn trần tục, lúc đó ta có quỳ xuống vái ông ta ba lạy , gọi ông ta một tiếng nghĩa phụ để ông ta yên tâm siêu thoát xuống âm giới mà nhận chức Diêm Vương. Tất cả cũng chỉ có thế , ta và ông ấy không tình không nghĩa, tại sao ta phải quan tâm ông ấy thế nào? Các ngươi có lấy ông ta ra để làm khó ta cũng vô ích, ta không quan tâm những chuyện như vậy đâu."
Hắc Bạch vô thường nghe vậy lại hự lên một tiếng, càng lúc càng cảm thấy tức giận . Bọn họ không kiềm chế được mà cùng bước lên một bước, chỉ tay về phía Vân Phong mà thốt lên.
- " ôi ...thật không thể tin được là một đấng chí tôn của nhân tộc, vương tử có thể nói những lời này với diêm vương ư? Vương tử có còn là chính mình nữa hay không ? Hay đã trở thành một kẻ vô lại rồi?"
Vân Phong lại nhếch mép cười nhạt , hắn quay mặt đi chỗ khác chẳng buồn nhìn hai vị Hắc Bạch vô thường, xem ra thực sự quá ngoan cố. Vậy thì Hắc Bạch vô thường phải làm gì đây ? Trong tình huống này sẽ thế nào? Hai vị ấy có dùng sức mạnh của địa tiên mà lao vào đánh nhau với Vân Phong , lên gối xuống chỏ đấm đá bôm bốp chăng? Một người ôm phía sau, người kia đứng phía trước đấm liên tục như côn đồ học đường chăng? Không, bọn họ sẽ không làm những chuyện như vậy. Trong thế gian này có một loại sức mạnh xếp trên tất cả các loại sức mạnh khác, một sức mạnh được xếp vào hàng tối thượng , đó chính là sức mạnh trí tuệ. Hắc Bạch vô thường là địa tiên, tuy không thể so sánh được với các vị thiên tiên trên trời cao, nhưng địa tiên vẫn là một cảnh giới hoàn toàn khác so với con người. Những vị tiên sở hữu trí tuệ cách biệt với con người , cũng giống như con người cách biệt với khỉ vậy. Hắc Bạch vô thường lúc này liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu một cái. Hắc vô thường liền bước lên tới trước, đứng bên cạnh Vân Phong mà nói.
- " Vương tử...à không... bệ Hạ à, nghe tiểu tiên nói một vài câu đi . Sinh lão bệnh tử là những quy tắc của đấng sáng tạo khi tạo ra thế giới này đã quy định như vậy. Nay bệ hạ ngông cuồng muốn hồi sinh người chết , tức là vi phạm vào quy tắc của đấng sáng tạo, bệ hạ không sợ thiên đạo lại giáng thiên kiếp xuống đánh bệ hạ như đã từng đánh trước đây ư ? Bệ hạ thực sự không sợ sao? "
Nguyệt Hằng đứng bên cạnh nghe vậy lại thêm một lần nữa giật mình , người chồng của nàng đã từng bị thiên tru sao? Ánh mắt nàng càng lúc càng kinh hãi , không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ. Vạn Vân Phong lúc này nghe nhắc tới thiên đạo thì cũng giật mình, hắn trong lòng đã có sự lay chuyển, nhưng vẫn còn cố chấp không cam chịu. Hắn không nói gì , lẳng lặng bước về phía trước ba bước, rời khỏi Hắc vô thường như thể không buồn nghe. Tất nhiên Hắc Bạch vô thường hiểu rằng phản ứng này tức là những lời đe dọa đã có hiệu nghiệm. Hắc vô thường lại bước lên đứng bên cạnh Vân Phong lần nữa, khuôn mặt nghiêm túc mà nói tiếp.
- "Ừ thì cứ cho là bệ hạ không sợ chết, lôi kiếp thiên đạo đánh chết bệ hạ thì cũng xem như bỏ đi. Nhưng bệ hạ đã từng bao giờ nghĩ tới nữ đế trên Cửu Trùng Thiên vẫn đang nhìn xuống không ? Nếu nữ đế nhìn thấy bệ hạ hư hỏng như vậy thì sẽ cảm thấy thế nào? Có đau lòng lắm chăng? Bệ hạ làm những chuyện ngang ngược như thế này, liệu có khiến nữ đế xấu hổ mà không dám nhìn các vị tiên khác? Nhưng khiến nữ đế xấu hổ đã là một chuyện, còn khiến nữ đế đau lòng thương xót là chuyện thứ hai, bệ hạ làm như vậy không thấy bản thân mình quá hư hỏng rồi hay sao?"
Vạn Vân Phong vừa nghe đến nữ đế thì khựng người, trong lòng dao động dữ dội. Hắn thấy Hắc Bạch vô thường giải thích như vậy thì mở to mắt, các ngón tay giật giật, khuôn mặt tự nhiên nhăn nhó, trong lòng cảm thấy rất là khó xử và hối hận vì sự ngông cuồng của mình. Thâm tâm hắn đã biết sai, mà thực ra ngay từ đầu hắn đã biết hắn sai rồi , chỉ là quá cố chấp và ngông cuồng không chịu tuân theo quy luật trời đất mà phát ngôn thật bậy bạ. Tất cả phản ứng của Vạn Vân Phong đều lọt vào mắt của Hắc Bạch vô thường , và hai vị địa tiên này hiểu rất rõ là những cảm xúc ấy có nghĩa như thế nào. Bọn họ nghĩ rằng mọi việc đều đã đi đúng kế hoạch của mình, bây giờ là phải làm việc ở bước tiếp theo. Hắc vô thường nhìn sang Bạch vô thường mà nháy mắt một cái như ra hiệu . Bạch vô thường hiểu ý, cũng khẽ gật đầu . Bọn họ phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn , xem ra thật sự đúng là một cặp bài trùng.