Bạch Đạo Sư

Chương 508: Thuyền Theo Lái, Gái Theo Chồng.




Nguyệt Hằng nhanh chóng lôi Vạn Vân Phong rời đi, nàng chỉ mong rời khỏi trấn Nông Sơn càng nhanh càng tốt, chẳng còn tâm trạng nghĩ đến chuyện mua trâu hay mua bò gì nữa. Khuôn mặt sợ hãi gấp gáp , bước đi thật nhanh, hai người một ngựa dắt nhau đi trên con đường trở về làng. Bước chân gấp rút ấy, lâu lâu Nguyệt Hằng ngoái đầu nhìn lại xem có binh lính đuổi theo bắt mình không. Khi bước chân đã rời đủ xa khỏi trấn, Nguyệt Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang Vạn Vân Phong và giận dỗi nói.

- " chàng đó, không biết trời cao đất dày là gì? Chàng dám xúc phạm chúa tể vùng đất này, không sợ bị chém đầu sao?"

Vân Phong lúc mới này mới nhớ lại cảnh tượng bên trong tiệm vải, cảm thấy lạ lùng, không hiểu tại sao hắn lại có thể làm chuyện như thế. Hắn thở dài một tiếng, thấy Nguyệt Hằng buồn phiền như vậy thì nhẹ nhàng ôm lấy nàng mà vỗ về.

- " Hằng nhi của ta, nàng đừng có sợ . Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng. Ta mạnh lắm, không ai làm gì được ta đâu."

Sự tự tin ấy rất rõ ràng, nhưng là rõ ràng bằng mồm. Nguyệt Hằng nghe vậy không những không yên tâm mà còn ấm ức hơn, quay sang chỉ vào ngực chồng mà nói.

- "Chàng chỉ có một thân một mình, còn người ta có dưới trướng cả ngàn binh sĩ. Chàng nghĩ chàng có thể làm được gì người ta chứ? Chàng nghĩ thân chàng cô thế, lấy gì để có thể bảo vệ được cho mình? Sao chàng không chịu suy nghĩ thấu đáo hơn? Quả thật là khờ khạo mà"

Trong mắt Nguyệt Hằng, Vạn Vân Phong là người đàn ông bình thường , nên không dám nghĩ đến việc hắn có thể đương cự với cả ngàn binh mã. Vân Phong hiểu điều này, hắn nhìn Nguyệt Hằng mà mỉm cười nói.

- "Nàng đừng có sợ, để ta nói cho nàng biết, ta là tiên nhân đấy, không phải người thường đâu."

Tiên nhân ư ? Nguyệt Hằng nghe hai chữ "tiên nhân" thì thoáng tròn xoe mắt nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ xảy ra trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất. Nguyệt Hằng nở một nụ cười dịu dàng, ôm chặt lấy cánh tay Vân Phong , ánh mắt vui vẻ.

- "Được rồi, thiếp biết rồi . Chàng là tiên nhân, là nam phương đại đế , là bậc Đế Vương ở đất nước phía bên kia mặt trời. Thiếp biết rồi, vậy chúng ta mau về thôi"



Nói đoạn kéo Vân Phong bước đi . Vân Phong cũng thuận theo đó, một tay dắt ngựa, tay còn lại để cho Nguyệt Hằng ôm lấy, cả hai cùng hướng về nhà, trong lòng thấy có chút trào phúng.

Vạn Vân Phong lúc này suy nghĩ lại những việc mình đã làm , cảm thấy thực sự có gì điều đó rất không ổn. Chuyện ở tiệm vải, tên hộ vệ xúc phạm Nguyệt Hằng cho nên hắn đấm tên hộ vệ ấy, đây có thể là điều dễ hiểu . Nhưng còn tên trưởng trấn Nông Văn Rau thì sao? Bây giờ chưa xét đến chuyện tuổi tác vì không ai biết tuổi của hắn bao nhiêu, nhưng nhìn về ngoài thì rõ ràng hắn giống một chàng thanh niên 20 tuổi, còn Nông Văn Rau là một người người cao tuổi . Việc hắn vung tay tát vào mặt Nông Văn Rau có khác gì hành động của một kẻ mất dạy đâu? Giả như Nông Văn Rau làm điều gì đó quá đáng khiến hắn không kiềm chế được mà dùng đến vũ lực thì còn có thể chấp nhận . Đằng này ông ta hết sức khiêm cung nhường nhịn, luôn dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất với hắn, vậy mà làm sao hắn lại đi đánh người ta chứ? Vạn Vân Phong nhìn nhận lại những việc mình đã làm , cảm thấy thực sự xấu hổ vì những chuyện đấy? Một chàng trai trẻ tát vào mặt một người lớn tuổi mà người ta chẳng làm gì hắn, đây là thái độ của những đứa trẻ thiếu giáo dục, muốn làm oai với gái chăng? Vân Phong trầm ngâm suy nghĩ , cảm thấy đây là một lý do phù hợp cho hoàn cảnh hiện tại. Bình thường thì hắn sẽ rất bình tĩnh trong những chuyện thế này, vậy cớ sao lúc ấy hắn lại có những hành động vô cùng lỗ mãng như thế ? Chỉ có thể giải thích rằng bản năng sâu thẳm trong con người hắn đã khiến hắn làm những chuyện ấy để ra oai trước mặt Nguyệt Hằng. Trong thế giới động vật, điều này giống như một con đực thể hiện quyền uy trước mặt một con cái vậy. Con người cũng là một loại động vật mà thôi. Chỉ là một loại động vật cao cấp có ý thức . Trong sâu thẳm con người có hai phần, là phần người và phần con, sự khác biệt chỉ là phần người lớn hơn hay phần con lớn hơn. Trong khoảnh khắc đáng xấu hổ kia, Vạn Vân Phong đã để phần con vật trong hắn lấn át mà gây ra những chuyện bậy bạ . Những việc hắn làm giống như là của một đứa trẻ vô giáo dục, không được hưởng nền giáo dục tử tế. Trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, càng suy nghĩ càng thấy mình bậy bạ, Vân Phong lúc này mở miệng thở dài một tiếng.

- "Được rồi, ta sai rồi , ta đã biết sai rồi . Nếu lần sau gặp lại ta sẽ xin lỗi ông ấy."

Nguyệt Hằng nghe vậy thì quay sang nhìn Vân Phong với đôi mắt vui cười rạng rỡ.

- " thật ư? Là chàng nói rồi đấy nhé ! Đến lúc gặp lại ông ấy thì chàng nhất định phải xin lỗi đấy"

Vân Phong mỉm cười gật đầu.

- " đương nhiên, nhất định là như vậy, nhất định ta sẽ xin lỗi."

Nguyệt Hằng đưa tay che miệng mỉm cười , càng ôm chặt tay vân phong hơn mà lắc đầu.

- "Chàng đó, thật là khờ khạo . Người ta đường đường là trưởng trấn của cái xứ này , thân phận tôn quý đâu phải lúc nào cũng có thể gặp được. Cho dù chàng có là tiên nhân, có là nam phương đại đế đi chăng nữa , cũng không dễ dàng gì gặp ông ấy đâu . Thôi, chuyện này bỏ qua đi. "


Vậy là Nguyệt Hằng cuối cùng cũng tin Vân Phong là tiên nhân, là đại đế sao? Hoàn toàn không phải như vậy, chỉ là cách nói qua loa. Những lời Vân Phong nói nghe quá kỳ lạ, quá sức tưởng tượng của bất cứ ai, và đương nhiên Nguyệt Hằng không tin vào điều đó. Trong suy nghĩ của Nguyệt Hằng, nàng đang nghĩ rằng Vạn Vân Phong là một công tử nhà nào đó bị vấn đề về thần kinh mà thôi. Bởi thần kinh không bình thường nên nói ra những chuyện điên rồ, rõ ràng là như vậy. Trong lòng cho rằng tình lang bị chạm mát, thế nhưng cái không bình thường của Vân Phong lại khiến Nguyệt Hằng cảm thấy hạnh phúc. Tại sao lại như vậy? Nguyệt Hằng đơn giản hiểu rõ thân phận mình chỉ là hoa tàn liễu úa, không xứng đáng với bất kỳ ai. Tự nhiên bây giờ xuất hiện một công tử đẹp trai nhà giàu tới muốn cưới nàng làm vợ, mà người đó còn là một cao nhân , thì làm sao nàng xứng đáng? Mà không chỉ có thế, người ấy còn nói rằng mình là một bậc đế vương của một đế quốc nào đó , điều này lại càng hoang đường. Xưa nay các bậc Đế Vương với hậu cung rộng lớn, phi tần cung nữ trên dưới ba ngàn giai nhân. Những người này không chỉ là những mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp , mà còn là những thiên kim cành vàng lá ngọc của những gia đình vô cùng gia thế, lấy đâu ra thèm để ý đến một đóa hoa tàn như nàng? Những ngày qua Nguyệt Hằng luôn mơ hồ không biết những chuyện xảy ra là thật hay mơ . Nàng không biết những chuyện này thực sự là hạnh phúc , hay chỉ là một ai đó tới đùa giỡn với cuộc đời nàng rồi sẽ rời đi. Nàng rất sợ tất cả những thứ trước mắt chỉ là hư ảo, sợ rằng Vân Phong sau khi chơi chán sẽ bỏ nàng đi về nơi nào đó, không còn ở bên cạnh nàng nữa. Nhưng bây giờ thì nàng đã yên tâm hơn rất nhiều rồi . Nàng thấy Vân Phong chỉ là một chàng công tử bị thần kinh, đầu óc rõ ràng là không được bình thường. Chuyện này có thể hiểu là "thiên tàn, địa khuyết " đến với nhau, xứng đôi vừa lứa. Chàng công tử bị khùng sẽ kết hôn với một đóa hoa tàn, như thế mới là hợp lý, như thế mới là thực tế. Chính vì sự thực tế đấy mà Nguyệt Hằng cảm thấy vui vẻ, nàng siết chặt bàn tay mình ôm lấy cánh tay của Vân Phong , mỉm cười thủ thỉ.

- " chàng yên tâm đi, thiếp sẽ chăm sóc cho chàng , sẽ ở bên cạnh chàng suốt cuộc đời này. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nhé."



Trái tim của thiếu nữ rộn rã niềm vui, trong lòng tự nghĩ sẽ chăm sóc cho chàng trai bị khùng này suốt đời, sẽ yêu thương và cùng chàng trai không bình thường này sống cuộc đời hạnh phúc. Vân Phong nghe vậy thì cũng mỉm cười gật đầu . Hắn cũng không có ý định lìa xa Nguyệt Hằng, cũng có ý định cùng Nguyệt Hằng đi hết cuộc đời. Nhưng kết thúc cuộc đời của một kiếp người, hắn và nàng sẽ cùng phi thăng lên trời thành thiên tiên, chứ không phải sang thế giới bên kia.

Nguyệt Hằng và Vân Phong cứ thế bước đi, lúc này nàng mới chợt nhận ra một điều là mình quên mua trâu , có chút ngập ngừng nói.

- "Nếu lúc nãy chàng không làm loạn , thì chúng ta đã đi ra ngoài chợ mua một con trâu về rồi. Thôi thì mọi chuyện cũng đã lỡ , khi khác mua sau vậy. Đợi thời gian trôi qua để mọi chuyện lắng xuống, lúc ấy mình quay lại trấn đi mua trâu cũng không sao"

Vẫn là vấn đề về việc lập nghiệp sau này. Vân Phong cảm thấy lúc này là thời điểm thích hợp để nói đến chuyện di dân, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Nguyệt Hằng, từ từ mở lời.

- "Nè Hằng nhi à ! Ta dự định sau khi kết hôn xong, ta sẽ đưa nàng cùng toàn bộ những đứa trẻ ấy xuống phía nam sinh sống , cho nên việc mua trâu không cần đâu. Chúng ta chỉ cần mua thêm một cỗ xe , để cho ngựa kéo là được rồi."

Việc di dời ngày quá bất ngờ, khiến cho Nguyệt Hằng ngơ ngác nhìn sang không hiểu gì cả, nàng ngập ngừng hỏi.

- " Di chuyển ư ? Tại sao chúng ta phải di dời? Thiếp đã sống ở đây từ rất lâu rồi , tại sao phải đi đến một nơi mới chứ?"

Ánh mắt tròn xoe long lanh của thiếu nữ nhìn vào người chồng sắp cưới của mình với hàng loạt những câu hỏi đang chờ đợi được giải đáp. Vân Phong vẫn thế, hắn vẫn một nụ cười hiền lành trên môi. Nhưng lúc này không phải là hắn đề nghị, mà là hắn thông báo, hắn cũng từ từ trả lời.

- "Ở cực nam của Giao Chỉ , ta có một mảnh đất rộng lớn ở đó, nhà cửa của ta cũng ở đó. Chuyện thuyền theo lái, gái theo chồng là điều hiển nhiên . Nàng đã là vợ ta thì đương nhiên phải theo ta về nhà rồi , không thể cứ ở đây được ."

Nguyệt Hằng vẻ mặt ngáo ngơ, lúc này mới vỡ lẽ ra điều gì đó, tự hỏi "Vậy ra chàng cũng biết là chàng không phải là nam phương đại đế của một quốc gia nào đó, mà chàng có nhà cửa ở ngay Giao Chỉ này ? Và bây giờ chàng muốn đưa mình về nhà sao?" . Nguyệt Hằng mỉm cười, thực ra điều này cũng tốt. Cưới chồng thì phải biết nhà cửa của chồng thế nào, biết gia đình chồng ra sao, biết thân thế của chồng... đấy là điều hiển nhiên phải làm. Nguyệt Hằng dù không muốn rời khỏi vùng đất mà mình đã gắn bó từ lúc mới sinh ra, nhưng cũng hiểu đạo lý gái đi theo chồng.