Bạch Đạo Sư

Chương 502: Giật Tiền Trước Mặt.




Vân Phong dắt ngựa lại, cột vào một chỗ rồi bước tới cạnh bà chủ gọi nhẹ.

- " này bà chủ, ta tới đây mua sắm..."

Hắn nói chưa dứt câu đã ngưng lại, nhìn bà chủ tiệm vải mà ngạc nhiên. Bà chủ vẫn thẫn thờ cắn móng tay , ngắm nhìn nam nhân trước mặt mà trong lòng rung động, khiến cho Vân Phong thoáng chốc không biết phải làm gì bây giờ. Ở trong nhà, ông chủ thấy vợ mình đang thẫn thờ nhìn trai trẻ đẹp thì nổi máu ghen tuông , chạy một mạch ra xô bà chủ một cái mà quát.

- " này mụ già kia, khách tới mua sắm kìa... Tại sao mụ còn không tiếp đón? Mụ đứng thẫn thờ đấy làm gì?"

Bà chủ giật mình sực tỉnh, hiểu rằng mình đã vừa mới rơi vào trạng thái ngáo ngơ. Bà lập tức cười toe toét nói.

- " Ôi trời... vị công tử tới đây mua sắm à? Thật thất lễ, xin mời công tử vào trong , thật là vinh hạnh quá."

Vẫn là những ngôn ngữ ngọt như đường ấy, bà chủ niềm nở mời khách vào trong cửa tiệm của mình. Ông chủ nhìn thấy mới hừ một tiếng, cảm thấy không hài lòng vì sự chậm trễ, lườm bà chủ đe dọa. Bà chủ cũng không vừa vặn gì, thấy chồng như vậy thì lườm ngược ông chủ , vợ chồng thoáng chốc lườm mặt nhau. Vân Phong lúc này nắm tay Nguyệt Hằng, từng bước dắt vô trong trước mặt cả hai vợ chồng bán vải . Đôi vợ chồng ấy chợt nhận ra một điều mà thoáng chốc đã quên, chính là chuyện của Nguyệt Hằng. Họ nhớ mấy ngày trước A Tú nói là Nguyệt Hằng sẽ tới đây cùng Phu Quân mua áo cưới, vậy không lẽ người đàn ông đẹp trai này chính là người chồng sắp cưới của Nguyệt Hằng? Cả đôi vợ chồng bán vải cảm thấy ngạc nhiên lắm, rất muốn tìm hiểu . Khi mọi người đã cùng nhau vào bên trong tiệm vải , bà chủ lúc này mới hướng Vân Phong mà nói.

- "Vị công tử đẹp trai này hôm nay tới đây muốn mua đồ như thế nào?"

Bà chủ đang dò ý, xem có phải Vân Phong tới đây mua áo cưới với Nguyệt Hằng hay không? Vân Phong nghe vậy thì mỉm cười, rút ra một cây quạt giấy tạo thế công tử danh gia vọng tộc, hắn mỉm cười gật đầu.

- " Hôm nay bổn công tử dẫn vợ tới đây để cùng mua áo cưới , chuẩn bị hai ngày nữa tiến hành hôn lễ. Bà chủ có bộ áo cưới nào đẹp nhất, sang trọng nhất mang ra đây cho bổn công tử lựa chọn."

Vừa nói vừa phẩy cây quạt phần phật tràn trề khí thế.

Đôi vợ chồng bán vải nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên , thoáng đưa mắt nhìn nhau, tò mò lắm. Vậy ra người đàn ông này chính là vị công tử mà A Tú mấy ngày trước có nhắc tới , là một người con nhà giàu có, và là một cao nhân ư? Cái việc giàu có thì chỉ cần nhìn về vẻ ngoài là có thể đoán biết rằng đó là sự thật, nhưng là cao nhân hay không thì chưa thể đoán được, cơ mà thực sự rất là phong độ. Bây giờ xác thực được người công tử khôi ngô tuấn tú này là chồng sắp cưới của Nguyệt Hằng, một kẻ mà bà chủ rất là coi thường, lúc này trong tâm bà chủ nảy sinh đố kỵ và so sánh. Bà ta liếc nhìn Nguyệt Hằng, trong lòng thầm nghĩ "tiểu nha đầu kia chỉ là một con kỹ nữ làm việc tự do trong trấn này, là thứ giẻ rách bẩn thỉu, làm sao xứng với vị công tử kia? Lão nương đây tuy hơi già một chút, nhưng tài sắc vẹn toàn, không phải là xứng đáng với công tử đấy hơn là con kỹ nữ rác rưởi này à ? Thật đáng tiếc cho vị công tử kia " . Bà ta cảm thấy cặp đôi phía trước thật không xứng, lại nghĩ đến bản thân mình tài sắc vẹn toàn thì liếc sang nhìn ông chồng mình, bất chợt thở dài một tiếng, thầm nghĩ "lão nương đây xinh đẹp và tài giỏi như vậy, thế mà lại bị gả cho một lão già vừa xấu vừa ngu thế kia, đúng là hoa lài lại cắm bãi c** trâu. Đúng là ông trời thật không có mắt. Lẽ ra tài sắc vẹn toàn như ta phải đến với vị công tử này, còn thứ rác rưởi như kia thì cho lão già vừa xấu vừa ngu ấy hưởng, như vậy mới đúng chứ" . Bà bán vải lại rơi vào trạng thái tự sự , trầm ngâm oán thán trong lòng. Cái gì mà tài sắc vẹn toàn? Đấy là bà ta tự nghĩ bản thân mình như vậy thôi. Xét về nhan sắc thì bà ta cũng trông là tạm được, chứ không phải đẹp . Mà tài giỏi thì cũng chẳng xuất chúng gì chẳng qua tự ảo tưởng bản thân như vậy. Còn về ông chủ thì trong lòng cũng có suy nghĩ riêng, lúc này cứ nhìn ngắm Nguyệt Hằng mà cảm thấy tiếc nuối. Nguyệt Hằng sau khi uống viên thuốc phục hồi thì hoàn toàn khỏe mạnh, nhan sắc lại xinh đẹp long lanh như xưa . Ông chủ tiệm nhìn Nguyệt Hằng mà liếm mép , trong đầu thầm nghĩ " nha đầu này đã bị ta chơi năm lần bảy rồi , cũng gọi là khách quen . Bây giờ đi lấy chồng thì chắc nghỉ làm, không còn được chơi nữa thì thật tiếc. Ngắm nhìn kỹ thì quả thật vẫn là đệ nhất mỹ nữ của trấn, không được chơi nữa thì tiếc biết bao. Để lát nữa tiếp cận riêng hỏi thăm xem nha đầu này nếu có tranh thủ làm việc kiếm thêm chút đỉnh trước khi cưới chồng , thì ta sẽ sử dụng dịch vụ thêm vài lần nữa, chơi cho sướng để khỏi hối tiếc. Ánh mắt ông chủ đầy dâm đãng nhìn Nguyệt Hằng , nhưng không nhìn được lâu thì bị Vân Phong phát hiện . Hắn trừng mắt lên đe dọa một cái khiến ông chủ giật mình lùi lại một bước , cảm thấy hoang mang. Còn bà chủ cứ tự sự thế suốt khiến Vân Phong cảm thấy phiền lòng, hắn bước tới bên cạnh dùng cây quạt vỗ nhẹ lên tay, hướng bà chủ mà nói.

- " Bà chủ tiệm à , ta tới đây để mua vải, sao bà không làm việc của bà đi ? Bà còn đợi đến bao giờ nữa? "



Vạn Vân Phong lại phải nhắc nhở bà chủ hàng vải về chuyện mua bán này . Bà ta một lần nữa sực tỉnh, quay lại cười toe toét.

- " vâng , đúng rồi, chúng ta mua bán y phục nhỉ. Công tử muốn mua loại áo cưới như thế nào? Là loại đắt vừa, giá cả phải chăng , hay là loại tuyệt phẩm?"


Vân Phong nghe vậy thì thoáng khựng người, mà ông chủ lúc này cảm thấy ấm ức lắm, ông chủ lườm vợ mà nói.

- "Tâm trí của bà để trên mây hay sao vậy? Vị công tử này lúc nãy đã nói rõ ràng rằng là sẽ mua loại đắt tiền nhất, loại đẹp nhất rồi còn gì ? Sao bây giờ bà còn hỏi lại chứ ? Không mau đi lấy đồ cho người ta?"

Ông chủ cảm thấy rất không hài lòng về vợ , mà bà chủ nghe bị nhắc nhở như vậy cảm thấy cũng rất không hài lòng với chồng mình, hai bên chống nạnh lườm nhau một cái. Vân Phong lặng im không nói, cảm thấy không nên xen vào chuyện vợ chồng người ta. Nguyệt Hằng lúc này có điều gì đó suy nghĩ, nàng vội bước ra trước hướng bà chủ mà bảo.

- " Không cần đâu... không cần phải lấy loại đắt tiền nhất đâu . Bà chủ lấy cho tiểu nữ loại áo cưới rẻ tiền nhất là được rồi."

Nguyệt Hằng sinh ra trong một gia đình giàu nhất cái làng ấy , sống chưa cần phải suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Nhưng vận mệnh khổ đau đã khiến nàng mất đi tất cả, không những không còn được bảo vệ che chở mà phải vác lên vai gánh nặng chăm sóc cho những đứa trẻ tật nguyền. Và khi phải gánh vác thứ gánh nặng ấy, Nguyệt Hằng mới biết đồng tiền quý giá đến mức nào, và bây giờ nàng tiếc tiền hơn bất cứ ai. Nghe Vân Phong đòi mua bộ áo cưới đắt nhất thì vô cùng tiếc của, nàng muốn mua bộ rẻ nhất để tiết kiệm chi phí. Vân Phong nghe Nguyệt Hằng đòi mua loại rẻ tiền nhất thì nghĩ rằng nàng sợ hắn không có tiền, liền bật cười một tiếng.

- " Ha ha ha... Nàng sợ ta không có tiền sao ? Đừng lo lắng , ta mang theo tiền bên người đây."

Nói xong rút ra một đại nguyên bảo đưa về phía trước. Một đại nguyên bảo to lừng lững, lấp lánh ánh vàng soi sáng mặt của những kẻ ham tiền. Vợ chồng bà chủ bán vải nhìn thấy một đại nguyên bảo thì há hốc mồm, xem ra vị công tử này thật sự rất giàu có . Chỉ đi mua sắm quần áo mà mang theo nhiều tiền đến như vậy ư ? Lại là một loại tiền chẳn quý giá nhất. (1 đại nguyên bảo= 10 kim nguyên bảo = 100nén vàng= 1 tỷ vnđ) . Vợ chồng bán vải đang trầm trồ, thì bất ngờ lúc này "Phật.." một cái, Nguyệt Hằng vung tay chụp lấy đại nguyên bảo cất giấu vô người mình, xoay mặt đi chỗ khác mà rên lên một tiếng .

- "không... không được... không được phung phí tiền bạc.."

Nguyệt Hằng giật lấy tiền nhanh như chớp, khiến cho đôi vợ chồng bán vải trừng mắt tức giận , tự hỏi đây là đạo lý gì ? Có thể giật tiền trắng trợn trước mặt người khác như vậy sao ? Thật là không biết xấu hổ. Nhưng mà đấy là nhân sinh quan của vợ chồng bán vải, là cách nhìn của một người đang muốn bán được hàng hóa nhiều nhất có thể. Còn cách nhìn của Vạn Vân Phong thì khác. Tiền của chồng đưa cho vợ giữ không phải là một điều hiển nhiên đó sao? Nguyệt Hằng có giật lấy tiền của hắn cũng là một chuyện bình thường. Vân Phong không hề tức giận, hắn biết rằng Nguyệt Hằng tiếc tiền lên không dám mua đồ đắt , liền cười gượng một tiếng.

- " Hằng nhi à, đời người con gái chỉ cưới có một lần, mua một bộ áo cưới đắt tiền một chút cũng chẳng là vấn đề gì đâu. Ta đã nói với nàng nhiều lần rồi , ta giàu có lắm, tiêu sang một chút cũng không phải là điều gì quá phung phí."

Vừa nói hắn lại vừa rút ra trong áo một đại nguyên bảo khác, đưa tới trước mặt vợ với một nụ cười dịu dàng. Lại một lần nữa, một đại nguyên bảo tỏa sáng lấp lánh ánh vàng đập vào mắt vợ chồng bán vải kia. Nhưng lần này còn chưa kịp nhìn ngắm kỹ, Nguyệt Hằng vung tay dứt khoát chụp luôn đại nguyên bảo ấy giấu vào tay, lại xoay mặt đi chỗ khác chẳng nói gì. Vợ chồng bán vải như thấy vậy thì khuôn mặt nhăn nhó, trong lòng sinh phẫn nộ, tự hỏi tại sao có người tham lam như vậy chứ?