Bạch Đạo Sư

Chương 500: Chuyên Gia Định Giá.




Trấn Nông Sơn hôm nay đáng lẽ là một ngày bình thường như nó vẫn thế, cơ mà hôm nay nó lại không được bình thường lắm vì sự xuất hiện của một người lạ mặt. Hai người lính canh gác cổng đang thực hành nhiệm vụ của mình, thì họ bất chợt nhìn thấy có hai người từ xa đi tới. Một người thì trông có vẻ quen, còn người kia thực sự rất là lạ. Hai người đang đi tới trấn ấy không phải ai xa lạ , mà chính là Nguyệt Hằng và Vân Phong, họ đang vào trấn mua sắm. Bọn họ đi sát bên nhau tình tứ, khiến cho những người nhìn thấy bị thu hút và rất tò mò. Khi Nguyệt Hằng và Vân Phong tới gần, hai người lính rất là ngạc nhiên, họ liền hướng Nguyệt Hằng hỏi.

- " tiểu cô nương thì chúng ta biết rồi, còn vị công tử này là ai vậy? Chúng ta chưa từng gặp vị công tử này bao giờ "

Lính canh gặp người lạ thì phải hỏi, đó là công việc của họ. Nguyệt Hằng cung kính thi lễ.

- " thưa hai vị quan nhân , người này là phu quân của tiểu nữ, hôm nay cùng tiểu nữ vào trấn mua sắm một ít đồ, mong hai vị quan nhân cho phép."

Hai người lính ồ lên một tiếng, mắt tròn xoe ngạc nhiên . Bọn họ thoáng nhìn nhau, sau một chút suy nghĩ thì chỉ tay vào trong trấn mà nói.

- " vậy à? Vậy thì cứ vào đi, chúng ta không làm khó cô nương làm gì"

Hai người lính có vẻ rất là yêu mến Nguyệt Hằng cho nên họ dễ dàng với nàng hơn mức bình thường. Nguyệt Hằng hiểu điều đó, nàng cúi đầu cảm tạ, rồi dẫn lang quân đi thẳng vào trong trấn . Khi bóng dáng hai người họ đi vào trong, hai người lính lúc này nhìn theo ngạc nhiên nói với nhau.

- "này, ngươi có nghe cái tin đồn ấy chưa? Và ngươi có tin rằng cái tin đồn ấy là thật hay không?"

- "Ta đương nhiên là có nghe tin đồn rồi, nhưng ta chưa từng nghĩ tin đồn ấy là thật . Bây giờ gặp trực tiếp rồi, vậy có nên tin hay không đây?"

- " giờ không tin cũng phải tin rồi. Cơ mà cái tên đẹp trai kia là con nhà giàu, là cao nhân à ? Liệu có lý nào như vậy không?"

Bọn họ nhìn nhau, nhún vai ra vẻ không mấy tin tưởng, bởi với họ điều này rất khó tin. Rồi họ lại suy nghĩ gì đó, bất giác thở dài.

- " mà thôi... nếu như đó là sự thật , thì chúng ta nên chúc mừng cho tiểu cô nương ấy mới đúng "

- " phải đó, phải đó . Tiểu cô nương ấy vừa đẹp người vừa đẹp nết , là một mỹ nữ hiếm có. Chỉ vì số phận hẩm hiu nên mới phải trải qua những chuyện đau đớn như vậy, nên việc cô nương ấy có được một người chồng tốt là điều chúng ta nên chúc mừng "



Hai người lính nói tới đây thì mỉm cười gật đầu , trong lòng thầm cầu chúc cho Nguyệt Hằng được hạnh phúc.

Bên trong trấn , Vạn Vân Phong và Nguyệt Hằng đang bước đi, và bọn họ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Người khác chú ý đến bọn họ không chỉ vì bọn họ trông rất nổi bật, mà còn là vì Nguyệt Hằng là một người khá nổi tiếng ở cái trấn này. Bọn họ nhìn vào đôi nhân tình ấy mà xì sầm bàn tán, vô cùng hiếu kỳ về sự xuất hiện của nam nhân tóc trắng kia.

- " Nhìn kìa ,nhìn kìa . Có phải là tiểu nha đầu trong lời đồn không ? Và nam nhân đi bên cạnh nha đầu ấy là ai vậy?"

- " ta nghe nói nha đầu kia sắp cưới chồng, nam nhân đó không phải là chú rể đấy chứ?"

- " chắc là như vậy, có khả năng nam nhân đó chính là chú rể trong lời đồn. Nam nhân này trông rất lạ mặt, chắc không phải là người ở đây. Phải chăng là người từ xa tới và không biết nha đầu kia làm việc gì, cho nên mới cắm đầu vào lấy vợ?"

- "Có lẽ là như vậy . Nhưng mà nếu giả sử nha đầu kia không làm cái công việc ấy, thì trông bọn họ không xứng đôi lắm chứ."

Những tiếng bàn tán xì xầm của người dân nhắm vào hai người họ , không mấy lời tốt đẹp. Thế nhưng Vân Phong chẳng thèm để ý, hắn cùng Nguyệt Hằng cứ bước đi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đến khu vực mua bán các loại động vật, dự tính mua trâu về cày cấy. Nguyệt Hằng thì muốn mua một con trâu, thế nhưng lúc này Vân Phong chợt để ý đến gì đó , hắn nắm tay Nguyệt Hằng mà nói .

- "đi nào, chúng ta hãy tới chỗ này , có một chuyện rất thú vị ."

Nguyệt Hằng không hiểu chuyện lắm, nhưng nàng cũng thuận theo Vân Phong mà bước đi . Hai người tới một khu vực, ở đó có một chàng thanh niên dắt theo một con ngựa còi tới gặp chủ buôn ngựa, hai người đang bàn bạc gì đó. Khi Vân Phong và Nguyệt Hằng tới gần, lúc này mới nghe rõ tiếng nói chuyện, người thanh niên dẫn ngựa tới hướng ông chủ , khuôn mặt nhăn nhó mà nói.

- "Ông chủ buôn ngựa, ông xem lại con ngựa này đi . Tuy là nó có hơi gầy một chút , nhưng vẫn còn rất trẻ khỏe, là một giống ngựa tốt. Con ngựa này là một con ngựa quý, nếu không phải vì phụ thân tôi đang bị đau chân không thể đi làm được, thì tôi cũng không đem bán con ngựa này cho ông đâu . Ông không thể ra giá cao hơn một chút à?"

Ông buôn ngựa mặt mày ra vẻ bất cần, xì một tiếng mà lắc đầu.


- " con ngựa vừa gầy vừa xấu này ta mua về để làm gì cơ chứ ? Nếu không phải vì ngươi nói cha ngươi đang bị đau chân cần tiền chạy chữa, thì ta cũng chẳng thèm trả tới cái giá 5 nén bạc cho con ngựa này đâu. Nếu ngươi cảm thấy bán được thì bán, Không bán được thì cứ dắt ngựa về. 5 nén bạc cho con ngựa này là một cái giá quá hời, ở cái trấn này không ai trả giá cao hơn ta đâu, ngươi đừng mặc cả nữa."

Tiếng mặc cả trả giá con ngựa, Vạn Vân Phong và Nguyệt Hằng nghe vậy thì cũng hiểu ra chuyện gì. Chàng trai quay sang vuốt ngựa , khuôn mặt đau khổ. Cái thái độ như vậy thì bọn họ cũng đoán được chàng trai rất yêu quý con ngựa, chỉ vì đang cần tiền mua thuốc cho cha nên phải bán đi con ngựa này.

Còn ông chủ hàng ngựa thì miệng nói là ra giá cao, nhưng chỉ 5 nén bạc cho một con ngựa không phải là quá bèo hay sao? Đối với Vạn Vân Phong mà nói, hắn đoán biết được tâm lý trong chuyện này. Tên mua ngựa mặc dù nói là mình ra giá cao vì thông cảm cho tai nạn của nhà kia, nhưng thực sự hắn biết nhà kia đang gặp tai nạn rất cần tiền nên chuyển sang ép giá, đây là thủ đoạn của những người thương buôn thiếu đạo đức. Thế nhưng trong cái xã hội này thì làm gì có người thương buôn đạo đức chứ ? Toàn là những kẻ muốn cướp trắng của người ta mà thôi. Vạn Vân Phong cảm thấy muốn giúp đỡ, lúc này tới bên cạnh người thanh niên kia, đưa tay vuốt ngựa một cách nhẹ nhàng . Chàng thanh niên ngạc nhiên lắm, không hiểu chàng trai áo trắng ấy tới xem ngựa làm gì , nhưng cũng không ngăn cản. Vân Phong sau một hồi quan sát con ngựa, quay sang chàng trai mà mỉm cười nói.



- " Huynh đệ, đây là giống ngựa hiếm có, là loại nhựa nhập từ phương Bắc. Loại ngựa này sinh sống ở vùng thảo nguyên của người Thát Đát, được gọi là Hồng Huyết Bảo Mã. Sở dĩ nó có tên gọi như vậy là vì có đặc tính mồ hôi đỏ như máu, và là một giống ngựa chiến đấu rất bền sức. Con ngựa này hơi gầy , không phải là vì nó có bệnh , mà là vì không được chăm lo cho đầy đủ, thiếu ăn nên gầy có đúng không?"

Thanh niên bán ngựa nghe vậy thì vui mừng, lập tức đồng ý gật đầu nói .

- "vị công tử này thật sự có con mắt nhìn người... À không, là con mắt nhìn ngựa. Chỉ bởi vì phụ thân tại hạ bị đau chân, nên thời gian qua tại hạ phải chăm sóc cha mà không có thời gian để lo cho con ngựa khiến nó gầy đi. Đây đúng là loại ngựa rất quý , giá cả của nó cao. Nay dù có kẹt tiền nhưng phải bán được ít nhất một nén vàng tại hạ mới bán."

Rất dứt khoát và rõ ràng, rành mạch giá cả. Chàng thanh niên đang nói chuyện với Vân Phong, vừa dứt lời xong thì ông chủ hàng ngựa đã bĩu bôi nói xen vào.

- " Cái gì mà một nén vàng chứ ? Loại ngựa vừa gầy vừa xấu như vậy, thì khoảng 5 nén bạc là hết cỡ rồi . Ngươi không bán thì dắt đi chỗ khác, ta không cần đâu."

Tên buôn ngựa thật bất lịch sự, tỏ vẻ thượng đẳng. Thái độ bất cần này rõ ràng là biết chàng thanh niên kia rất cần tiền, nhất định phải bán cho nên ra vẻ này nọ. Chàng thanh niên thấy ông chủ mua ngựa như vậy thì đâm ra âu lo, thế nhưng lúc này Vân Phong lại cười nhạt, hắn vuốt ve con ngựa mà bảo.

- " Cái gì mà một nén vàng chứ, anh bạn định giá như vậy là quá bèo rồi. Để ta nói cho anh bạn biết, giá trị của con ngựa này nếu như ở trạng thái tốt nhất cũng phải đạt được giá là 5 nén vàng. Bây giờ nó gầy và yếu như vậy, thì giá trị của nó cũng phải đạt là 4 nén vàng . Chỉ cần mua về chăm sóc chu đáo, là nó sẽ to khỏe lại ngay."

Cả tên buôn ngựa và người bán ngựa đều quay phắt sang nhìn, tròn xoe mắt ngạc nhiên. Vân Phong đang định giá con ngựa bằng kiến thức của mình , và định giá là đúng, thế nhưng điều này đã khiến ông chủ buôn tức giận.

Ông ta là kẻ buôn ngựa, đương nhiên kiến thức về ngựa hiểu rất rõ. Mặc dù biết rằng Vân Phong đã đánh giá đúng con ngựa, nhưng mối làm ăn này dễ gì bỏ qua? Ông ta trợn mắt lên mà nói.

- " Cái gì mà bốn nén vàng chứ ? Ngươi từ đâu tới đây ăn nói hàm hồ? Ta buôn ngựa bao nhiêu lâu nay, chẳng lẽ không biết được giá trị con ngựa này ? Nếu ngươi bảo rằng giá cả là bốn nén vàng, vậy có giỏi ngươi mua về nhà mà xài đi."

Tên buôn ngựa tưởng rằng Vân Phong là người mà tên bán ngựa thuê tới để giở trò đôn giá , vậy nên hắn không tin rằng Vân Phong sẽ dám mua con ngựa này. Thế nhưng Vân Phong lúc này cười nhạt, đưa mắt nhìn con ngựa này mà nói .

- "được , ta mua. Huynh đệ muốn một nén vàng phải không? Ta sẵn sàng trả cái giá này để mua, huynh đệ đây thấy thế nào?"

Vạn Vân Phong đồng ý nhanh chóng, quyết định dứt khoát. Tên buôn ngựa nghe vậy thì cười nhạt, trong lòng khinh bỉ lắm. Tên bán ngựa tới đây đòi bán một nén vàng ,nhưng Vân Phong lại trả đúng một nén vàng mà không hề giảm xuống, đây là kiểu trả giá gì ? Người ta chỉ trả giá xuống để có thể mua được rẻ nhất, mà cái tên này không thèm trả giá, như vậy rõ ràng là một tên đôn giá, hoặc cũng là một tên đần độn . Nghĩ như vậy, tên mua ngựa yên tâm để xem diễn kịch, một màn kịch với hắn mà nói là một màn kịch dở tệ.