Nguyệt Hằng gục đầu vào trong lòng Vân Phong, cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực ấy . Nàng siết chặt người đàn ông ấy trong vòng tay của mình, cảm nhận sự chân thực không một chút mơ hồ giả tạo. Nguyệt Hằng ngẩng đầu nhìn lên , nhẹ nhàng đưa từng ngón tay của mình chạm vào khuôn mặt người đàn ông ấy, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt một cách rõ ràng. Người đàn ông này rõ ràng là thật, là một người đàn ông thật sự chứ không phải là do mẹ nàng biến hóa ra. Nàng nũng nịu người đàn ông ấy, đôi môi nhỏ mấp máy.
- "Phu quân, mẫu thân của em đâu rồi?"
Vạn Vân Phong đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt còn đang ướt lệ của nàng, mỉm cười dịu dàng.
- "nhạc mẫu đi rồi, nhạc mẫu siêu thoát rồi. Nàng đừng vương vấn những chuyện quá khứ nữa. Sinh, lão , bệnh, tử là một quy luật tự nhiên của trời đất, bất cứ sinh mệnh nào cũng phải tuân theo . Nàng hãy quên đi nỗi đau quá khứ, và cùng ta hướng tới tương lai. "
Nguyệt Hằng ngước nhìn người đàn ông ấy , trái tim nàng đập nhanh hơn, cảm nhận hơi ấm tình người. Hướng tới tương lai ư? Những lời hứa hẹn của người đàn ông này với nàng cũng là mong muốn của nàng, là khát khao của người con gái bé nhỏ đã chịu quá nhiều cực khổ, đâu còn dám mong chờ điều gì đó cao xa hơn? Nguyệt Hằng lại gục đầu vào ngực của người đàn ông ấy, cảm nhận hơi ấm, mơ ước về một gia đình hạnh phúc trong tương lai. Vạn Vân Phong ôm Nguyệt Hằng vào lòng , hôn lên mái tóc của nàng, ghé sát tai nàng thì thầm.
- "Ta sẽ chăm sóc cho em , sẽ yêu thương em, sẽ bảo vệ em suốt đời. Em đừng lo lắng gì nữa, cuộc sống sau này có ta ở đây rồi, sẽ là cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho em. Ta sẽ không để em phải đau khổ nữa đâu, xin hãy tin ta "
Nguyệt Hằng siết chặt vòng tay mình, đôi hàng lệ lại ứa ra , nhưng là những giọt lệ của hạnh phúc . Nàng bây giờ đã có được người đàn ông của riêng mình, sẽ cùng người đàn ông này xây dựng hạnh phúc gia đình . Với nàng mà nói, đó đã là một ước mơ mà mới cách đây không lâu nàng còn không bao giờ dám tin là sẽ thành sự thật. Nỗi đau đến với Nguyệt Hằng quá bất ngờ, và nỗi đau to lớn đấy dường như nhấn chìm linh hồn bé nhỏ của thiếu nữ. Khi con người ta chìm trong tận cùng cùng nỗi đau và khổ cực, con người ta mới thấy những thứ bình thường giản dị lại là những thứ hạnh phúc quá lớn lao.
Lại nói về chuyện A Tú đã rời đi , là lúc A Tú nhắm mắt và mãn nguyện với những gì mình đã làm được . Bà ta mở mắt ra , thì đã thấy mình xuất hiện ở một vùng đất đầy bóng tối, đứng trên một dải đất dài mọc đầy những bông hoa bỉ ngạn, phía trước mặt là dòng sông với dòng nước vàng lấp lánh. Dù là trong bóng tối, nhưng với đôi mắt của linh hồn thì có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, mơ hồ cũng đoán được rằng đây chính là âm giới. Dường như bản năng trong linh hồn của mỗi con người khi bước chân vào vùng đất này đều tự khắc tìm kiếm một cây cầu để đi qua bên kia sông. A Tú cũng vậy, bà ta nhìn nó xung quanh để tìm kiếm một lối đi cho riêng mình. Khi còn đang tìm kiếm chưa thấy đường đi, thì bỗng nhiên bà ta nhìn thấy có một bụi cây lớn gần đó. Cũng là bụi hoa Bỉ ngạn, nhưng tại sao lại quấn thành bụi lớn thế kia? Tò mò , bà ta bước lại gần đám bụi, vươn người nhìn vào bên trong. Ánh mắt vừa xuyên qua những khe hở , nhìn vào trong bụi thì thấy có một linh hồn đang bị siết chặt trong những cành cây. A Tú có chút tội nghiệp cho linh hồn ấy, nhìn vào trong đám hoa mà hỏi.
- " này... ai đang ở trong kia vậy ? Có cần giúp đỡ gì không?"
Linh hồn trong đám hoa tỏa đầy ám khí, rõ ràng không phải linh hồn bình thường, mà là một quỷ hồn bị tha hóa rồi. Quỷ hồn ấy ngước đôi mắt đỏ rực như máu lên nhìn, phát hiện ra A Tú thì trợn mắt.
- " GÀO... Á...." Phút chốc điên loạn, tựa như hổ đói nhìn thấy con mồi, quỷ hồn lao tới nhe răng múa vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trước mặt. A Tú giật mình, trong khoảnh khắc ấy vội lùi lại ba bước, kinh hãi nhận ra rằng quỷ hồn đấy chính là tên Bình Tâm. Quỷ hồn Bình Tâm nhận ra con mồi của mình thì thèm khát, muốn nhào vô nuốt chửng đối tượng. A Tú giật mình lùi lại , nhưng quỷ hồn ấy nhanh hơn đã lao tới, nhe răng múa vuốt hòng tóm được con mồi. Trong khoảnh khắc tưởng chừng móng vuốt kia đã chạm lên người A Tú, thì lúc này những nhánh cây bỉ ngạn vươn ra như những cái dây chụp lấy tên Bình Tâm , đè hắn xuống đất. "Gào... gừ..." Tên Bình Tâm rên rỉ như một con thú bị trói lại, dường như với A Tú vẫn mang theo một chấp niệm lớn gì đó. Hắn càng vùng vẫy lao về phía A Tú , thì những nhành dây roi bỉ ngạn càng siết chặt hắn hơn. Vị trí dây bỉ ngạn tiếp xúc da thịt thiêu đốt quỷ hồn, đốt cháy vào tận bên trong nhìn thật ghê gớm. "Gào... gào... gào..." quỷ hồn hét lên đau đớn, càng vùng vẫy bò lết từng chút về phía người phụ nữ kia, thì những dây roi Bỉ ngạn lại càng quất mạnh vào cơ thể quỷ hồn. Từng nhát một đánh vào tên bình tâm, xé toạc da thịt chạm tới xương tủy, nhìn thật kinh tởm. Tất nhiên linh hồn thì khó có thể bị tiêu diệt, những nhát đánh của roi dù tới tận xương tủy nhưng chỗ đau ấy rất nhanh chóng được liền lại, và những roi Bỉ ngạn cứ tiếp tục đánh xuống như thế lập lại chu kỳ đau đớn. A Tú kinh hãi bước lùi lại , nhìn tên Bình Tâm ấy mà run sợ , đây chẳng phải chính là địa ngục đó hay sao?
Trong lúc còn đang kinh sợ không biết phải làm gì , lúc này lại có tiếng gọi từ đâu đó phát ra .
- "nè cô nương kia... còn đứng đó làm gì? Tại sao không mau qua bên này sông?"
A Tú liền nhìn theo tiếng gọi ấy , thì phát hiện bên kia hoàng tuyền có hai người đàn ông đang vẫy gọi . Một người mặc bộ đồ toàn đen, người kia mặc bộ đồ toàn trắng , hướng ánh mắt nhìn về phía A Tú như đang chờ đợi. A Tú lúc này vô thức bước về phía họ, đến ngay bên bờ sông tìm lối đi. Khi bước chân chạm đến bờ sông, thì lập tức những đóa hoa Bỉ ngạn liền trôi lên dòng sông xếp thành một cây cầu. A Tú nhìn dải hoa nổi trên sông, sâu trong linh hồn dường như đã hiểu được ý nghĩa, tự biết đặt chân lên từng cánh hoa nhẹ nhàng từng bước qua sông , cắt đứt mọi liên quan với dương thế. Khi vừa bước chân qua được bờ bên kia, A Tú ngoái đầu nhìn lại còn thấy quỷ hồn Bình Tâm đang phải chịu roi đánh khủng khiếp, gào thét nghe vô cùng thảm thương. A Tú lúc này hướng hai người kia, cúi đầu thi lễ hỏi.
- "thưa hai vị quan sai, cái tên kia bị làm sao vậy ? Tại sao lại bị đánh đập khủng khiếp như vậy? Tại sao bị trói buộc ở đó mà không qua sông để giải thoát.?"
Hai người ấy nhìn A Tú mà mỉm cười, đoạn hướng ánh mắt nhìn quỷ hồn Bình Tâm mà nói.
- " Cái tên kia hấp thụ oán khí , trong lòng tràn đầy tâm niệm tà ác, đã bị hóa thành quỷ. Hắn bị những bông hoa Bỉ ngạn bên đấy giam giữ lại, không cho qua sông. Chỉ chừng nào hắn tự buông bỏ được hết ác niệm trong lòng , thì những bông hoa ấy mới cho hắn qua bên này sông. Còn chừng nào hắn vẫn giữ những ác niệm của hắn, thì hắn không những bị trói buộc ở đấy mà còn bị dính đòn từ ngọn roi của cây Bỉ ngạn đánh vào xương tủy, chịu đau đớn triền miên."
A Tú lúc này ồ lên một tiếng ngạc nhiên, rất nhanh đã hiểu mọi chuyện .
- "vậy là chỉ những người vứt bỏ được hết ác niệm trong lòng mới có thể qua sông ư?"
Hắc Bạch vô thường lúc này lại gật đầu nói tiếp.
- " Đúng vậy , những ngọn roi đấy sẽ đánh cho đến khi nào hắn tỉnh ngộ thì mới thôi . Và lúc hắn tỉnh ngộ rồi, hắn mới được phép qua bên này sông."
A Tú trầm ngâm , trong một chút suy nghĩ gì đó lại hỏi.
- ' vậy có nghĩa là hắn đang phải chịu trừng phạt cho những tội lỗi mà hắn gây ra ở dương thế ư?"
Hắc Bạch vô thường nghe vậy lại cười nhạt lắc đầu.
- " Không... Không phải đâu... Những đòn roi đau đớn đấy không phải là trừng phạt, mà chẳng qua là một cách thanh tẩy oán hận trong lòng của hắn. Khi oán niệm trong lòng hắn đã bị thanh tẩy rồi , hắn sẽ được thả ra. Tới lúc ấy khi hắn trình diện với diêm vương , thì những tội lỗi của hắn mới bị định đoạt, thì những tội lỗi của hắn mới bị trừng trị trong Địa ngục sâu thẳm."
A Tú giật mình, ngoái đầu nhìn quỷ hồn Bình Tâm đang bị đánh thì sợ lắm. Chỉ là thanh tẩy oán khí và giải trừ oán niệm mà đã khủng khiếp như vậy, thì không biết những tầng địa ngục kia còn ghê gớm đến thế nào? A Tú run lên, cảm nhận mọi chuyện đến với mình sẽ không tốt đẹp gì. Hắc Bạch vô thường đứng bên cạnh cười nhạt, lúc này hướng A Tú mà bảo.
- " được rồi, chúng ta đi thôi , không việc gì phải đứng nhìn hắn nữa . Nhà ngươi cũng phải có việc để mà làm, không có thời gian tán gẫu đâu "
Nói đoạn quay lưng bước đi , mà A Tú dường như bị một lực nào đó cũng tự động bước theo họ. Những bước chân của người phụ nữ tội nghiệp ấy đi trong lo lắng. Bà ta cho rằng mình đã phạm những tội lỗi to lớn , sẽ bị ngã vào địa ngục khủng khiếp, chỉ là không tưởng tượng được sự khủng khiếp ấy thế nào. Nghĩ đến những tội lỗi của mình, A Tú bất chợt lại nghĩ đến người chồng tội nghiệp, trong lòng nhung nhớ liền hướng Hắc Bạch vô thường mà hỏi.
- " thưa hai vị , không biết hai vị có thấy một người đàn ông..."
A Tú định nói về chồng mình , chưa kịp nói xong thì hắc bạch vô thường bật cười.
- " a ha ha... Bà muốn hỏi về chồng mình chứ gì ? Là cái người đàn ông tên Nguyễn Văn Thiên đó phải không? "
Linh hồn góa phụ tròn xoe mắt ngạc nhiên , không ngờ bọn họ đã đoán biết tâm ý của mình. A Tú thở dài trầm ngâm, cảm nhận sự khác biệt giữa hai thế giới. Phải rồi, bọn họ đâu phải là người phàm, đương nhiên sẽ biết nhiều việc mà người phàm không thể biết được. A Tú đôi chút ngại ngần, cúi đầu thi lễ.
- " Vâng quả phụ muốn hỏi thăm về tung tích của chồng mình, không biết hai vị có thể nói cho dân phụ biết được không? Dân phụ vô cùng cảm tạ. "