Những tên lính vào vai khách làng chơi dẫn Nguyệt Hằng vào trong căn chòi và làm việc mà ai cũng biết đó là việc gì . Mọi chuyện rất rõ ràng, ăn bánh thì trả tiền, hưởng thụ mỹ nữ xinh đẹp với một số tiền hợp lý. Hai tên khách làng chơi lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ một mỹ nữ xinh đẹp như vậy thì trong lòng rất là thích thú, bọn chúng say mê tận hưởng đắm đuối trong niềm hoan lạc. Và sau khi đã hoan lạc no nê, chúng bắt đầu thực hiện theo mệnh lệnh của tên hộ vệ là đi đồn thổi thông tin này khắp nơi. những người khách làng chơi khác nghe được tin đồn cũng muốn được thưởng thức thử lục phu nhân của trưởng Quân y ra làm sao, cũng tới tìm Nguyệt Hằng mà sử dụng dịch vụ. Còn về Nguyệt Hằng, sau khi được tên hộ vệ hướng nghiệp cẩn thận như vậy cũng đã dần quen công việc, nàng đã thả mặc cuộc đời nàng vào vòng xoáy bùn đen rồi. Với nhan sắc xinh đẹp của mình , rất nhiều khách làng chơi đã tìm tới hưởng thụ , sau khi hoan lạc lại về khoe khoang chiến tích của mình. Những tin đồn cứ thế lan truyền đi khắp nơi , đến độ dường như cả trấn ai cũng biết , và rồi tin đồn đấy cũng tới tai một kẻ mà ai cũng biết đó là ai. Trưởng Quân y phẫn nộ lắm, hắn ta không chịu được liền một mạch chạy tới phủ của trưởng trấn Nông Văn Rau để khiếu kiện. Trưởng trấn thấy Khánh Hậu tới gặp mình thì ngạc nhiên , nhìn hắn mà ôn tồn hỏi .
- "Quân y, ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì ? Mau nói rõ ta nghe"
Khánh Hậu cúi đầu thi lễ ,hai tay dâng một tờ đơn kiện lên trước mà nói .
- "bẩm trưởng trấn Đại Nhân, thuộc hạ tới đây kiện một kẻ đã đi đoạt vợ người khác, làm ra những chuyện vô cùng đồi bại khiến cho trấn này bị ảnh hưởng không tốt. Thuộc hạ kính mong đại nhân đòi lại công bằng cho người bị hại , và trừng phạt kẻ có tội"
Nói xong thì dâng tờ đơn kiện trên tay lên . Trưởng trấn thấy tờ đơn thì ra hiệu, lập tức người hầu tới đem tờ đơn cho trưởng trấn, ông ta nhẹ nhàng mở tờ đơn ra và đọc những dòng chữ viết trong đó. Bên trong tờ đơn khiếu kiện của mình, Khánh Hậu đã buông ra hàng loạt cáo buộc tên hộ vệ mặt móm đã vi phạm đạo đức và thuần phong mỹ tục, đồng thời cầu xin trưởng trấn lấy lại công bằng cho mình . Trưởng trấn đọc tờ đơn thì phiền não thở dài một tiếng , phẩy tay ra lệnh.
- " người đâu, mau triệu tên hộ vệ ấy đến đây ngay cho ta."
Mệnh lệnh được đưa ra, lập tức có người đi thi hành, báo thông tin triệu tập đến tên hộ vệ mặt móm. Rất nhanh chóng, tên hộ vệ cũng có mặt tại nơi mà trưởng trấn xử án. Khi có mặt đầy đủ, lúc này trưởng trấn nghiêm giọng hỏi .
- " này cái tên kia, ngươi có biết hôm nay ta gọi ngươi tới đây có chuyện gì không?"
Tên hộ vệ nhìn thấy Khánh Hậu thì đã biết rõ mọi việc trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ ngơ ngác mà lắc đầu nói.
- " bẩm đại nhân , thuộc hạ thật sự không biết có chuyện gì, xin đại nhân nói rõ."
Trưởng trấn khuôn mặt chán nản, hướng Khánh Hậu ra lệnh.
- "được rồi , ngươi hãy nói lại những lời của ngươi một lần nữa đi. "
Được trưởng trấn cho phép, Khánh Hậu lập tức đưa ra một loạt cáo buộc tố cáo tên hộ vệ mặt móm đã hủy hoại cuộc đời vợ mình, đã giật nguyệt Hằng ra khỏi tay của hắn. Những cáo buộc ấy đều là những tội trạng nặng nề, thế nhưng tên hộ vệ không hề run sợ, hắn cười nhạt một tiếng mà bảo.
- " Trưởng Quân y Đại Nhân, ngài cáo buộc ta thì nhiều tội quá , nhưng mà có tội nào có thể đem ra bằng chứng xác thực được không ? Nếu như có bằng chứng buộc tội, ta chấp nhận chịu hình phạt theo luật định . Còn không có bằng chứng, ta sẽ kiện ngược ngài lại tội vu khống ta."
Khánh Hậu hự lên một tiếng tức giận , mắt đỏ ngầu , nhưng không biết làm gì bây giờ . Quả thật những cáo buộc của hắn đều chỉ là bằng mồm, không có được chút bằng chứng nào thuyết phục cả. Trưởng trấn lúc này nhìn cả hai tên với thái độ không vui, hắn hừ lên một tiếng .
- "Hai người các ngươi đều là thuộc hạ dưới quyền của ta, nắm những vị trí quan trọng trong quân . Vậy mà các ngươi như chó với mèo cắn nhau suốt ngày, không nghĩ đến ta sẽ ưu phiền sao?"
Đôi mắt của trưởng trấn nheo lại , khuôn mặt nhăn nhó, cảm thấy rất không hài lòng với những chuyện đã qua. Ông ta lúc này nhìn về tên hộ vệ, lườm mắt mà nói.
- " Ngươi là một nhân tài hiếm có của trấn. Ta biết rằng hiện tại cái trấn nhỏ bé này không thể có quá nhiều người tài giỏi, vì vậy ta luôn trân trọng những tài năng mà ta có. Thế nên ta đã ưu ái cho ngươi nắm giữ chức hộ vệ, đặc quyền được ở bên cạnh ta nắm giữ quân đội trong tay. Chức vụ của người không hề nhỏ, trách nhiệm nặng nề, lẽ ra ngươi phải dành toàn tâm toàn ý cho chức vụ của mình mới đúng . Vậy mà ngươi lại dành thời gian đi làm những chuyện không phải phận sự của mình, như vậy có nên không?"
Tên hộ vệ nghe vậy thì thoáng sợ hãi trong lòng, vội cúi đầu nói.
- " Thưa trưởng trấn Đại Nhân . Thuộc hạ biết rằng đại nhân đã ban ân điển cho thuộc hạ , nên thuộc hạ ngày đêm chăm lo công việc chưa một lần chểnh mảng. Thuộc hạ nguyện sẽ làm tròn bất cứ nhiệm vụ nào trưởng trấn giao cho, quyết không thất bại ,xin trưởng trấn cứ yên tâm."
Những lời ngọt ngào hứa hẹn thì ai mà chẳng nói ra được, quan trọng là có làm được hay không mà thôi. Tên hộ vệ mồm mép dẻo ngọt như vậy nhưng không làm trưởng trấn yên tâm, mà ông nheo mắt nhìn tên hộ vệ cảm thấy rất không hài lòng, ông ta lại nói tiếp.
- " Ta biết rằng ngươi từ trước đến giờ vẫn chưa hề thất bại trong bất cứ nhiệm vụ nào, nhưng những nhiệm vụ ấy đều là nhiệm vụ dễ dàng. Nếu một lúc nào đó nhiệm vụ khó khăn tới mà ngươi lại không toàn tâm toàn ý, sợ rằng là sẽ thất bại. Nếu ngươi cảm thấy còn nắm giữ được chức vụ này thì ta sẽ để ngươi tiếp tục , còn nếu như ngươi đã cảm thấy không toàn tâm toàn ý vào chức vụ này thì để ta đi kiếm người khác. Ta không nhất định cứ phải giữ ngươi bên cạnh làm gì cho mệt, chức vụ của ngươi có đầy người đang thèm muốn, thay thế cũng nhanh thôi, ngươi nói có phải không?"
Chức vụ hộ vệ không phải là chức vụ nhỏ , phải khó khăn lắm mới có thể leo lên được vị trí này. Nay nghe trưởng trấn nói sẽ phế chức vụ thì tên hộ vệ mặt móm sợ hãi, hắn vội quỳ sụp xuống vái đầu mà cầu xin .
- "thưa trưởng trấn Đại Nhân, thuộc hạ nguyện toàn tâm toàn ý làm nhiệm vụ, sẽ không chểnh mảng bao giờ nữa, xin dưỡng trấn đại nhân cứ yên tâm."
Nông Văn Rau nghe vậy thì lại hừ lên một tiếng, ông ta rất không hài lòng với những chuyện hiện tại, ông ta phẩy tay ra lệnh.
- "thôi được rồi , cả hai ngươi trở về nhà, ai làm việc nấy . Các ngươi đừng có ở đây làm phiền nữa , ta không muốn nhìn mặt hai người lúc này, đi về hết cho ta "
Mệnh lệnh của trưởng trấn được ban ra, muốn kết thúc mọi chuyện ở đây. Thế nhưng Khánh Hậu cảm thấy chưa ổn thỏa , hắn hướng trưởng trấn mà nói.
- " thưa đại nhân , thuộc hạ..."
" ĐI RA..." Nông Văn rau quát lên một tiếng , ngắt lời Khánh Hậu, thể hiện sự tức giận của mình. Khánh Hậu giật mình, lúc này không còn dám nói nữa , đành vái đầu một cái rồi lui ra . Tên hậu vệ thấy vậy thì nhếch mép mỉm cười , cũng cáo lui mà rời đi. Khánh Hậu và tên hộ vệ đi song song với nhau, vừa ra ngoài cổng thì lại lườm nhau một cái, ánh mắt trao nhau những cử chỉ rất là thù địch, nhưng tâm thế lại khác nhau . Tên hộ vệ thì nhếch mép cười lườm Khánh Hậu một cái, mà Khánh Hậu thì trợn mắt trừng trừng tức giận vô cùng, nhưng không làm gì được, cảm giác bất lực.
Bọn họ tách nhau ra đi về hai hướng, lúc này hai tên thuộc hạ của tên hộ vệ kia tới gần thi lễ hỏi .
- "hộ vệ Đại Nhân , mọi chuyện thế nào rồi? Trưởng trấn đại nhân có trách phạt gì ngài không?"
Tên hộ vệ cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói.
- "Đại nhân có trách mắng ta dăm ba câu, nhưng mà không sao hết . Tuy là yên ổn, nhưng có lẽ thời gian tới ta phải cẩn thận trong công việc, không cần phải quan tâm đến tên Quân y kia nữa làm gì."
Chơi người ta tàn tạ như vậy rồi còn đòi chơi nữa sao ? Ngưng lại là đúng rồi. Bọn chúng bật cười sung sướng rồi đi mất, xem như là những kẻ chiến thắng. Còn Khánh Hậu thì đi về y quán của mình, tên đao khách chạy lại gần thi lễ hỏi.
- "Quân y Đại Nhân, người thưa kiện thế nào rồi ? Trưởng trấn Đại Nhân có đòi lại công bằng cho ngài không?"
Khánh Hậu đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc, tức giận vô cùng mà nói.
- " đại nhân chỉ có trách mắng tên hộ vệ dăm ba câu rồi đuổi chúng ta ra ngoài, không hề cho bất cứ một hình phạt nào, như thế ngươi bảo xem có ta đã đòi được công đạo hay chưa?"
Tên đao khách nghe vậy thì hiểu chuyện, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Khánh Hậu khiến hắn rất là thương cảm, nhưng mà biết làm gì bây giờ ? Hắn hướng Khánh Hậu mà hỏi.
- " vậy thì đại nhân có tính toán gì chưa? Định rằng tiếp theo sẽ thực hiện những kế hoạch gì ? Có thể cho thuộc hạ biết không?"
Tên đao khách cũng rất là tức giận, không chỉ bởi vì tức giận cho Khánh Hậu mà còn là sự phẫn nộ bởi cái khoản đớn hèn đê tiện của tên hộ vệ kia. Khánh Hậu thở dài một tiếng, vẫy tay dứt khoát.
- " bây giờ thì vẫn chưa thể làm được gì, nhưng mối thù này ta không thể bỏ qua được . Ta nhất định ta phải trả mối thù này, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi. Tạm thời thì chúng ta cứ án binh bất động đã, khi nào cơ hội tới rồi ta ắt sẽ biết nắm lấy. Đến lúc ấy ta sẽ ra tay trả lại cả gốc lẫn lãi cho tên mặt móm khốn kiếp kia."
Sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt Khánh Hậu, cùng những lời cam kết chắc nịch ấy, nhưng tất cũng chỉ là những lời nói trong tương lai mà thôi . Trả thù ư? Biết đến khi nào? Hiện giờ thì làm gì có cách nào có thể trả được thù đâu? Tên đao khách nhìn thấy sự bất lực của Khánh Hậu thì thông cảm lắm , nhưng hắn cũng chẳng làm được gì , thôi thì đành phải thuận theo thời thế tạm thời im lặng vậy. Khánh Hậu lúc này bất ngờ dừng lại , quay sang mặt nhìn mặt tên đao khách một thoáng chốc mà thở dài.
- " thôi thì chuyện vui của ta sắp tới , hôn lễ của ta cũng sắp cử hành. Bây giờ lo chuyện hôn lễ xong rồi mọi việc khác sẽ tính. Ngươi cố gắng giúp đỡ ta những ngày này, để niềm vui được trọn vẹn "
Khánh Hậu dù vô cùng tức giận , căm thù tên hộ vệ mặt móm đến tận xương tủy, nhưng tin vui hầu nữ mang thai đã xoa dịu đi cơn tức giận của hắn rất nhiều. Hắn biết biết việc bây giờ là phải làm cái đám cưới kia, rồi chuẩn bị mọi điều kiện tốt nhất cho việc sinh nở sau này. Tên đao khách hiểu chuyện của chủ, lại cúi đầu thi lễ một cái.
- " Vâng, thưa đại nhân. Ngài cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ toàn tâm toàn sức giúp đỡ đại nhân trong bất cứ chuyện nào."
Khánh Hậu lại thở dài thêm một tiếng nữa , trong lòng ưu tư . Đúng là nếu so với tên hộ vệ kia thì hắn chẳng có chỗ nào bằng tên hộ vệ ấy cả . Thuộc hạ ít hơn, chức vụ thấp hơn. Bây giờ mà chống đối với tên hộ vệ thì chỉ như trứng chọi đá , thật không có cửa thắng. Thôi thì đành nuốt căm hờn vào trong tim, chờ ngày trả lại món nợ đã vay.