Bạch Đạo Sư

Chương 473: Sinh Mệnh Bé Nhỏ.




Bọn thuộc hạ được tên hộ vệ nhiệt tình quảng cáo thì vô cùng thích thú . Bọn chúng bò lên giường, vươn tay vồ lấy cơ thế mỹ miều mà xoa bóp say mê. Có đứa còn đặt tay lên đùi nàng, ngắm nghía vào cội nguồn nhân loại mà gật gù.

- " phải rồi , phải rồi . Lục phu nhân đẹp thế này thì một lượng bạc vẫn còn là quá rẻ "

Tên xoa bóp nghe vậy thì gật đầu tán thành.

- " ta đồng ý , ta sẽ trả tiền để sử dụng dịch vụ này mà không hề hối tiếc"

Cả hai tên lính dường như đã chấp nhận giá cả rồi . Lúc này bắt đầu cởi đồ của mình ra , vừa cởi vừa nói.

- "Được rồi, lục phu nhân lấy một nén bạc đúng không ? Chúng ta chơi đĩ là sẽ trả tiền , tuyệt đối không quỵt, phu nhân cứ yên tâm."

Vừa dứt lời , cả hai tên thuộc hạ ấy mỗi người rút ra một nén bạc đút vô bàn tay của Nguyệt Hằng, rồi đều hướng Nguyệt Hằng cúi đầu thi lễ.

- " Lục phu nhân, chúng tiểu nhân trả tiền rồi , chúng tiểu nhân sẽ chơi đây."

Ra vẻ cung kính thi lễ để có thêm hứng thú. Thật đơn giản, trong những trường hợp này thì có thể hiểu như thế này. Nếu hai người con gái xinh đẹp như nhau, trong đó một người con gái chỉ là kỹ nữ ở lầu xanh, còn người kia là lục phu nhân của trưởng quân y, thì thực sự chơi lục phu nhân sướng hơn rất nhiều. Hai tên lính nhìn nhau gật đầu một cái ra hiệu, rồi trừng mắt lao bến vồ lấy Nguyệt Hằng như hổ đói vồ mồi. Nguyệt Hằng không thể cử động , đành để mặc cho hai tên đàn ông lao vào cùng lúc mà tấn công cơ thể nàng, thực hiện những hành động mà trong trí tưởng tượng của nàng chưa bao giờ nghĩ đến . Chúng vồ lấy hưởng thụ cơ thể của mỹ nữ, mặc cho người con gái ấy nước mắt ròng ròng mà không thể phản kháng , không thể nói được lời gì . Tên hộ vệ đứng nhìn hai tên thuộc hạ của mình vồ lấy mỹ nữ mà bật cười khoái chí.

- " ha ha ha... lục phu nhân , không cần phải cảm ơn ta đâu . Ta hướng nghiệp cho lục phu nhân cũng là vì muốn tốt cho lục phu nhân và những đứa trẻ kia. Nếu phu nhân muốn nuôi được những đứa trẻ tật nguyền ấy , thì công việc này là công việc duy nhất có thể giúp phu nhân . Ngoài công việc này ra, sẽ không có công việc nào có thu nhập đủ để phu nhân có thể thực hiện được mong muốn của mình, phu nhân nghĩ xem ta nói có đúng không?"



Tên hộ vệ vô cùng bỉ ổi, có thể múa mép nói ra những lời nói như vậy ư ? Thế nhưng trong giây phút đấy, dường như Nguyệt Hằng lại cảm thấy đó là điều có lý. Khánh Hậu thì không chịu chấp nhận nuôi những đứa trẻ tật nguyền, còn nàng thì không đủ sức làm chuyện đó. Nàng cố gắng đưa đôi mắt hướng về ba nén bạc đang nằm gọn trong bàn tay của mình, nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt, mái tóc bạch kim rối tung, bầu ngực đung đưa theo từng nhịp dập của hai tên lính canh kia. Tất cả sự nhục nhã ấy , sự đau đớn ấy đã đổi lại cho nàng một số tiền có thể cứu mạng những đứa em của mình khỏi chết đói.

Nguyệt Hằng nhắm mắt lại , mặc kệ dòng đời xô đẩy, mặc kệ những chuyện gì đang xảy ra . Nàng mặc kệ hai gã đàn ông như hai con mãnh thú đang ngấu nghiến cơ thể của mình, trong thâm tâm đã chìm vào tuyệt vọng, không còn gì gọi là danh dự nữa. Tên hộ vệ nhìn ngắm tất cả những chuyện đấy, hắn nhếch mép cười rất thích thú , mọi thứ đều đang đi theo đúng kế hoạch mà hắn đã vạch ra. Hắn là kẻ hướng nghiệp, và đang hướng nghiệp cho Nguyệt Hằng làm đĩ . Đây là một cái nghề mà không ai gọi đó là nghề, là một cái nghề mà bị xem là hèn hạ nhất.

Trong mảnh đất trống ở rìa trấn Nông Sơn, dưới bầu trời đêm , trăng và sao trên cao chiếu xuống căn chòi rách tạo ra một hình ảnh mập mờ mê mộng. Trong ánh nến mập mờ bên trong chòi, có ba người đàn ông đang xâu xé một người phụ nữ bé nhỏ. Bọn chúng quấn lấy thân thể người phụ nữ bằng tất cả sự dâm dục và thú tính của mình, hưởng thụ một cách say mê. Chúng đã bỏ ra mỗi đứa một nén bạc để sử dụng dịch vụ, và có vẻ cảm thấy tiếc tiền nên đang quyết tâm chơi tới bến , chơi cho đáng đồng tiền bát gạo đây mà. Mọi thứ thật sự rất khủng khiếp đối với người phụ nữ bé nhỏ . Nàng chỉ biết nằm im chịu trận, thâm tâm mong thời gian chóng trôi qua, mong sự việc này sớm kết thúc để nàng có thể trở về lại những giây phút bình yên của cuộc đời. Khi mà đám đàn ông cầm thú kia đã chơi chán, chúng mặc đồ và rời đi , để lại người phụ nữ khỏa thân nằm trong một đống bầy nhầy những chất lỏng dơ bẩn. Nguyệt Hằng nằm đó nhầy nhụa và nhơ bẩn , cảm nhận trong lòng bàn tay mình còn có ba nén bạc chúng nó nhét vào tay. Thời gian dần trôi qua, cơ thể đau đớn của nàng dần dần có thể cử động lại được, bắt đầu hồi phục. Thuốc đã tan dần , Nguyệt Hằng bắt đầu nhúc nhích các ngón tay, rồi cả cơ thể cũng có thể di chuyển được. Nàng lồm cồm bò dậy, ngồi nép sát mình vào một góc giường, co rúm người sợ hãi. Với tất cả sự đau khổ nàng đã phải trải qua, liệu còn có thể có sự nhục nhã nào lớn hơn như vậy nữa không? Trong căn chòi nơi đồng trống ấy, Nguyệt Hằng cô đơn bật khóc , nước mắt của người con gái bé nhỏ lặng lẽ rơi giữa đêm khuya. Trong tiếng khóc nức nở, không một ai bên cạnh nàng để cho nàng mượn bờ vai, không một ai có thể an ủi nàng lúc này. Nguyệt Hằng không còn cha mẹ, chẳng còn gia đình, và những đứa trẻ mà nàng xem như là gia đình ấy lại chẳng thể an ủi cho nàng trong những giây phút này.

Giọt nước mắt cứ thế âm thầm rớt rơi trong căn chòi ấy . Trong khoảnh khắc của tận cùng tuyệt vọng , nàng thật sự đã không còn muốn sống nữa rồi. Nguyệt Hằng lẳng lặng cầm dây lưng của mình lên , nhìn vào cái dây lưng ấy mường tượng muốn treo lên một cái sợi dây thòng lọng, để có thể chấm dứt mọi khổ đau của cuộc đời này. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng mặc vào bộ quần áo cho mình. Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc, muốn mái tóc của mình được gọn gàng. Nàng trước khi chết vẫn muốn mình trông có thể gọn gàng nhất. Khi thao tác đã xong, xem lại cơ thể đã gọn gàng, lúc này có lẽ đã đến lúc rồi. Nguyệt Hằng ngước nhìn lên một cái xà ngang, cảm thấy cái xà ngang đó đủ chắc chắn để có thể giúp nàng vượt qua nỗi đau này. Nguyệt Hằng tung sợi thắt lưng lên xà ngang, đứng chân lên ghế , thắt dây thành một cái thòng lọng. Nàng từ từ đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình qua sợi dây ấy , tựa như sắp bước qua cánh cửa giải thoát khổ đau , trong thoáng chốc nàng mỉm cười vô thức. Chỉ cần đạp mạnh chân vào ghế, nàng sẽ được giải thoát hết tất cả những đau khổ trên đời này. Phải , tất cả những nỗi đau và tổn thương nhục nhã mà nàng phải gánh chịu sẽ được nàng bỏ lại ở thế giới này. Trong khoảnh khắc tưởng chừng nàng đã rời bỏ, bất ngờ lúc này "ò ó o..." Tiếng gà gáy sáng báo hiệu một ngày mới chuẩn bị bắt đầu, đánh thức linh hồn còn đang mê mờ trong u tối. Nguyệt Hằng khựng lại , trong vô thức nàng nhớ ra mình cần phải làm điều gì đó. Vậy việc nàng cần phải làm là việc gì? Đúng rồi , đó chính là ra chợ mua gạo về nấu cơm cho những đứa em ở nhà. Nguyệt Hằng lại chìm vào dòng suy nghĩ , rằng nếu nàng dừng cuộc đời của mình ngay tại căn chòi này , thì những đứa trẻ ở nhà sẽ ra sao? Ai sẽ mang gạo về nấu cơm cho chúng , ai sẽ nâng đỡ chúng bước tiếp cuộc đời này? Cái khoảnh khắc mà tưởng chừng như không gian lắng đọng, thời gian dừng lại, cũng là lúc mà người ta có thể tìm được một tia sáng yêu thương trong sâu thẳm bóng tối đang bao phủ linh hồn. Nguyệt Hằng hướng khuôn mặt nhìn lên trên giường , ở trên ấy có ba nén bạc nằm đó. Với số tiền ấy , nàng có thể mua gạo về cho lũ trẻ, và thậm chí còn có tiền tích góp dành cho tương lai . Với số tiền ấy, trong mấy ngày tới bọn trẻ sẽ không lo về cái ăn nữa. Ánh mắt cứ hướng về phía những nén bạc, trong vô thức Nguyệt Hằng mỉm cười . Thôi thì đành vậy , nếu có chấm dứt mọi khổ đau thì lúc khác, bởi lúc này nàng vẫn còn sứ mệnh mà nàng bắt buộc phải hoàn thành.

Nguyệt Hằng rút đầu ra khỏi sợi dây, lại kéo dây lưng ấy xuống và thắt vào lưng. Không còn ý định tự tử tại đây nữa, Nguyệt Hằng mỉm cười đau khổ buông bỏ ý định quyên sinh. Khuôn mặt đau khổ, nàng lê từng bước mệt nhọc tới giường. Những bước chân rất khó khăn, bởi vết đau giữa hai chân khiến nàng mỗi bước đi đều đau đớn. Nàng tới ngồi xuống giường , thẫn thờ nhặt từng nén bạc đặt vào lòng bàn tay, mân mê ba nén bạc mà nàng đã bán thân mới có được. Nước mắt Nguyệt Hằng lại rơi , nàng lại bật khóc.

- " hu hu hu tại sao lại thành ra như thế này ? Tại sao mình lại phải trải qua những chuyện như thế này ? Mình có làm gì tội lỗi đâu, tại sao ông trời lại bất công với mình như thế?"

Nguyệt Hằng oà khóc, nước mắt lã chã rớt lên những nén bạc nằm trên tay của mình . Nàng đã khóc khóc rất nhiều rồi, tưởng chừng không còn nước mắt nữa, ấy thế mà nước mắt lại tiếp tục rơi. Nàng cứ thế ngồi đó khóc, cho đến khi không còn nước mắt nữa để mà khóc, nước mắt cũng đã cạn cho những nỗi đau quá lớn như vậy.

Ở bên ngoài kia mặt trời cũng đã lên, ánh dương chiếu rọi xuống thế gian , soi sáng vạn vật. Những tia nắng sáng ấm áp len qua khe hở , chui vào trong chòi chiếu rọi lên khuôn mặt mỹ nhân. Thứ ánh sáng đó lại là thứ đánh thức Nguyệt Hằng khỏi cơn mê. Nàng đứng dậy, miệng lẩm bẩm.

- "không có thời gian để ngồi đây nữa, phải đi ra chợ thôi . Những đứa em còn chờ mình về nhà . Nguyệt Hằng ơi , phải sống tiếp, phải bước đi thôi" .

Khi một người phụ nữ gặp khó khăn gì , họ thường hay được an ủi bởi những người trong gia đình . Đó là người chồng, người cha , người mẹ ... Thế nhưng Nguyệt Hằng thì chẳng có ai để mà an ủi. người duy nhất động viên nàng là chính bản thân mình mà thôi. Nàng tự nói với mình, tự bị động viên mình , rồi lê những bước chân đau đớn rời khỏi căn chòi lá. Nguyệt Hằng rời khỏi căn chòi , ánh mặt trời đã chiếu rọi lên toàn bộ cơ thể. Thoáng chốc choáng ngợp, đưa tay che mặt để tránh những tia nắng bình minh rọi vào mắt, nàng nhìn về phía bình minh rực rỡ ấy . Nàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận không gian xung quanh mình. Vạn vật được tắm mình trong ánh nắng bình minh, đang hân hoan đón mừng một ngày mới. Mọi việc cứ bình thường như vậy , kiểu như chẳng ai quan tâm rằng nàng đã trải qua một chuyện như thế nào. Nguyệt Hằng vô thức mỉm cười cay đắng. " Ừ , phải rồi . Đối với thế giới này thì mình chỉ làm sinh mệnh quá bé nhỏ, chẳng mấy người quan tâm đến sự tồn tại của mình đâu. "