Đứng trước căn chòi tồi tàn , Nguyệt Hằng tự trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy cảm giác là thế, nhưng mà tên hộ vệ thân phận cao quý, lại có lính canh y phục chỉnh tề, thêm việc hắn liên tục mời nàng một công việc mới khiến cho Nguyệt Hằng dần bị thuyết phục . Tên hộ vệ đi vào trong căn chòi ấy, không quên ngoắc tay mời nàng theo. Nguyệt Hằng hít một hơi thật sâu, lấy can đảm bước vào theo. Khi nàng bước vào trong , hiện ra trước mặt nàng là một căn chòi thắp nến sáng đầy đủ . Ở giữa có một cái bàn cùng một bình trà đang nóng hổi, có lẽ là mới pha . Sát vách có một cái giường, chắc là dùng cho những người lính đi công vụ phải dừng chân nghỉ tại đây. Tên hộ vệ ngồi vào bàn, hắn nhẹ nhàng rót hai chén trà, một chén để trước mặt hắn và một chén đẩy ra phía trước. Hắn chỉ tay vào ghế đối diện mà nói .
- "tiểu cô nương, xin mời ngồi. Uống chén nước đi, rồi chúng ta sẽ bàn chuyện công việc."
Nguyệt Hằng cũng đã bước vào trong này rồi thì còn gì mà suy nghĩ nhiều nữa chứ ? Nàng nhẹ nhàng ngồi vào ghế , cúi đầu thi lễ.
- " thưa hộ vệ, không biết công việc mà ngài muốn thuê tiểu nữ làm là gì ? Xin nói cho tiểu nữ biết, để tiểu nữ còn chuẩn bị"
Làm việc trong quân đội , theo tâm trí của Nguyệt Hằng suy nghĩ có thể là giặt giũ lau chùi , hay những công việc tạp vụ mà thôi. Chứ nàng cũng không tưởng tượng ra được một công việc nào đó khác nữa. Tên hộ vệ lúc này cầm chén trà lên uống cạn , sau đó hướng tay về phía Nguyệt Hằng mà mời.
- " tiểu cô nương, đừng quá gấp rút . Trà rót ra còn đang nóng, cứ uống xong một chén trà này đi đã rồi tính."
Nguyệt Hằng nhìn xuống ly trà còn đang bốc khói , hương thơm tỏa ra dịu nhẹ. Nàng biết đây là ly trà rót riêng cho nàng, nàng đâu thể phụ lòng người khác được chứ? Nàng nhẹ nhàng cầm ly trà lên, thổi qua làn khói, thoang thoảng hương thơm tỏa ra. Nguyệt Hằng nhẹ nhàng đưa lên miệng uống từng ngụm vào trong người, cảm thấy thoải mái. Nàng đã lang thang cả buổi tối rồi , chưa được miếng nước nào vào miệng . Cũng đúng lúc mình đang khát, được giải tỏa cơn khát trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Khi nàng uống ly trà ấy, nàng không để ý rằng tên hộ vệ đang liếm mép nhìn về phía nàng . Hắn chú ý từng chút , từng chút một cử động trên cổ họng trắng nõn của nàng . Mỗi lần nuốt nước vào trong bụng là mỗi lần cổ họng di chuyển , khiến tên hộ vệ càng mê mẩn thêm. Nguyệt Hằng uống xong chén trà, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, lại quay sang tên hộ vệ mà nói.
- " đại nhân, không biết công việc mà đại nhân sắp thuê tiểu nữ là công việc gì vậy ạ?"
Sự gấp gáp ấy , sự háo hức ấy thể hiện trên từng cử chỉ của mỹ nữ xinh đẹp. Tên hộ vệ mỉm cười , hắn liếc nhìn vào ly trà đã được uống hết thì cảm thấy hài lòng lắm. Kế hoạch đầu tiên là dụ người uống trà đã thành công, kế hoạch thứ hai sẽ được thực hiện nhanh thôi. Hắn liền bắt đầu bước kế tiếp của mình, nhếch mép cười nói.
- "Tiểu cô nương xinh đẹp, cô nương cho dù làm việc chân tay có siêng năng chịu khó đi chăng nữa thì cũng không thể đủ sức để nuôi được lũ trẻ ở nhà . Bây giờ ta dù có giới thiệu cho cô nương làm việc trong quân đội, thì cũng không thể đủ tiền để nuôi đám trẻ ấy. Vậy nên ta sẽ đề nghị cô nương một công việc nhẹ nhàng hơn , tiền nhiều hơn, dư sức giúp cô nương hoàn thành tâm nguyện của mình, cô nương có đồng ý không?"
Việc nhẹ hơn nhưng tiền lại cao hơn, và quan trọng là số tiền ấy dư sức để nàng chăm lo được cho bọn trẻ, đây là công việc gì chứ? Nguyệt Hằng ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn hộ vệ, nàng hồi hộp hỏi .
- "đại nhân , có phải đại nhân đang nói đùa không ? Thực sự có công việc như vậy cho tiểu nữ à?"
Đời đâu có dễ ăn chứ. Nguyệt Hằng sau khi trải nghiệm cuộc sống nhân sinh thì cũng dần hiểu ra điều đấy, vì vậy trong thoáng chốc nàng không tin được những lời vừa mới nghe . Thế nhưng tên hộ vệ nhìn nàng với ánh mắt cương quyết, hắn gật đầu chắc chắn.
- "đương nhiên là được, đương nhiên là ta nói thật . Công việc này rất nhẹ nhàng, nhưng tiền lương rất cao , chỉ sợ cô nương không dám làm thôi."
Hắn vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt đang còn tròn xoe ngơ ngác của Nguyệt Hằng. Quả thật trên đời có chuyện dễ ăn như vậy ư? Nguyệt Hằng vẫn còn đang tròn xoe mắt nhìn hắn , trạng thái của nàng vẫn còn đang mơ hồ. Tên hộ vệ rút ra một nén bạc , hắn đặt lên bàn cái cộp.
- " Đây , đây là ngày công hôm nay . Nếu như cô nương muốn vào việc luôn, cô nương có thể nhận số tiền công này. "
Một nén bạc sáng lóa đặt trên bàn khiến Nguyệt Hằng cảm thấy mơ hồ . Tiền công là một nén bạc ư? Nếu ngày nào nàng cũng kiếm được một nén bạc thì không những đủ tiền mua gạo cho bọn trẻ , mà còn có tiền để cất dành nữa cơ. Nàng trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn chưa dám tin là sự thật . Hướng đôi mắt về phía tên hộ vệ , nàng ngập ngừng ấp úng.
- "đại nhân, tiền lương một ngày công mà nhiều như thế này ư? Đại nhân không lừa tiểu nữ đó chứ?"
- "Vâng, thưa hộ vệ đại nhân. Không biết công việc mà hộ vệ muốn tiểu nữ làm là công việc gì ạ? Nếu tiểu nữ làm được, nhất định tiểu nữ sẽ làm. "
Giây phút trọng điểm đây rồi, đây chính là lúc phải nói ra công việc và quyết định có nhận việc hay không. Tên hộ vệ lúc này lại có ý gì đó, hắn không vào thẳng vấn đề mà bắt đầu gợi ý.
- "Tiểu cô nương xinh đẹp à . Cô nương được trời ban cho vẻ đẹp khác người hiếm ai có được . Vẻ đẹp này mà không đem ra sử dụng thì thật là uổng phí, cô nương nói có phải không?"
Hộ vệ đưa lưỡi liếm môi một cái , ánh mắt nhìn Nguyệt Hằng ngập ngụa đầy dâm đãng . Nguyệt Hằng lúc này cảm thấy mơ hồ , nàng khẽ nheo đôi mắt lại nhìn tên hộ vệ, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.
- " đại nhân, ngài vừa nói gì vậy? Tiểu nữ không hiểu , việc tiểu nữ có xinh đẹp hay không thì liên quan gì tới công việc này chứ?"
Thiếu nữ ngây thơ không hiểu quá nhiều chuyện, không biết tên hộ vệ kia đang có âm mưu nham hiểm với nàng . Cái tên ấy cảm thấy rất tự tin với kế hoạch của mình, hắn lại cười một cách dâm đãng.
- " He he he... Chuyện ta nói cũng đơn giản thôi . Cô nương sở hữu vẻ đẹp như vậy thì tại sao không dùng vẻ đẹp ấy để đi làm việc nhẹ chứ? Bây giờ cô nương cho ta thuê cơ thể của cô nương một đêm , ta hưởng thụ xong sẽ trả tiền. Cô nương chỉ việc nằm yên một chỗ, còn mọi hoạt động khác ta tự khắc làm được. Xong việc rồi thì cứ cầm lấy một nén bạc này, đó là ta trả tiền thuê, không phải đây là công việc quá nhẹ nhàng mà thu nhập lại quá cao đó sao ? Cô nương không hiểu ý ta ư?"
Tên hộ vệ cuối cùng cũng buông xả ra toàn bộ . Hắn nói những lời đầy ô uế này vào mặt một thiếu nữ gia giáo được dạy dỗ đúng đắn đàng hoàng, thật sự rất không hợp. Nguyệt Hằng giật mình, ánh mắt chuyển sang phẫn nộ , nàng vung tay thẩy nén bạc lại về phía tên hộ vệ mà lắc đầu dứt khoát.
- "Không được, tuyệt đối không được. Tiểu nữ được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng, làm sao có thể đi làm những công việc bậy bạ như vậy được? Tiểu nữ đi làm việc chân tay để kiếm đồng tiền chân chính , chứ không phải bán thân mình làm chuyện dơ bẩn. Số tiền này của đại nhân tiểu nữ không dám nhận, xin đại nhân giữ lấy . Công việc này tiểu nữ không làm , xin cáo từ."
Nguyệt Hằng rất dứt khoát , nàng không bao giờ chấp nhận làm những công việc như vậy . Nàng lập tức bật đứng dậy , toan quay lưng bước đi . Khi đôi chân chuẩn bị bước, bất ngờ lúc này lại cảm thấy chới với, cơ thể không thể tự chuyển động theo ý mình được. Nàng loạng choạng, cảm thấy chóng mặt đứng không vững. Tên hộ vệ nhìn thấy thì nhếch mép mỉm cười , dường như mọi chuyện này đều nằm trong toan tính của hắn. Hắn lại liếc nhìn xuống chén trà mà Nguyệt Hằng mới uống, đó là căn nguyên của vấn đề. Chén trà ấy vốn dĩ hắn đã bỏ một loại thuốc khiến con người ta trở nên mất kiểm soát, không thể tự làm chủ được chuyển động của mình. Nguyệt Hằng không biết rằng mình đã bị trúng thuốc, cố gắng đứng vững trên đôi bàn chân, loạng choạng như sắp té. Tên hộ vệ quan sát kỹ lưỡng chu đáo, tựa như con rắn sau khi bơm nọc độc vào con mồi và đợi con mồi nằm yên bất động vậy. Hắn lại liếm mép một cái đầy thèm muốn, từ từ đứng dậy lượm lấy nén bạc vừa rồi , bước tới bên Nguyệt Hằng và vòng tay ôm lấy nàng vào người. Hắn đưa tay xoa bóp những chỗ kín đáo trên cơ thể mỹ nữ, cười nhạt một tiếng.
- " tiểu cô nương , tại sao vội vàng từ chối như vậy? Công việc này thực sự rất là tốt mà, sao cô nương lại từ chối tấm lòng của ta?"
Nguyệt Hằng lúc này đã nằm gọn trong vòng tay của hắn , mặc cho hắn xoa bóp cơ thể. Nàng rất muốn chống cự , nhưng cơ thể không có sức , thậm chí muốn mở miệng để van xin hay chửi bới gì cũng không thể nói ra được. Cơ thể tê liệt, nàng chỉ phát ra được những âm thanh như đánh vần mà không thể nói thành tiếng. Lịch sử lại một lần nữa lập lại , lại một lần nữa tai họa đổ xuống gia đình nhà họ Nguyễn. Hết mẹ Nguyệt Hằng bị người ta bỏ thuốc, giờ lại đến nàng trúng thuốc của người ta . Mẹ nàng bị tên hộ vệ giả lừa bỏ thuốc, còn nàng thì bị tên hộ vệ thật bỏ thuốc mất rồi. Thật sự quá đáng thương.