Khánh Hậu đã hao tâm tổn ý thực hiện nhiều kế hoạch, mục đích là muốn cho Nguyệt Hằng chịu khổ không nổi mà trở về . Thế nhưng chính bản thân hắn thấy Nguyệt Hằng khổ quá khiến hắn không chịu nổi, nên đã đốt cháy giai đoạn tới đây đón nàng trở về nhà. Ấy vậy mà kế hoạch của hắn lại không như ý . Nguyệt Hằng không muốn theo hắn về nhà, nàng lại giật lùi ra ngoài trốn tránh cái nhìn của hắn. Khánh Hậu cảm thấy tức giận, hắn bật đứng dậy chỉ tay về phía Nguyệt Hằng mà quát.
- " nhà ngươi vẫn u mê cố chấp, vẫn muốn ôm cái đám trẻ tật nguyền ấy ư? Nhà ngươi vẫn cứ cãi lời ta, thích chống đối với ta phải không?"
Mắt trợn trừng nổi đầy gân máu, mặt đỏ bừng bừng , miệng tựa như muốn sùi bọt mép. Khánh Hậu thực sự đang phẫn nộ, thêm chuyện hắn có men rượu trong người nên càng dễ bị kích động hơn. Nguyệt Hằng không dám nói gì, trước thái độ hung hăng của Khánh Hậu thì nàng lại giật mình lùi lại thêm bước nữa. Khánh Hậu bước tới gần nàng, chỉ tay thẳng vào mặt mà nói.
- "Bây giờ ngươi nói rõ cho ta đi , ngươi có chịu theo ta về nhà hay không? Hay là lại về ôm cái đám trẻ không máu mủ họ hàng gì của ngươi? Nhà ngươi mau lựa chọn rõ ràng cho ta. "
Khánh Hậu lại đưa ra lựa chọn cho Nguyệt Hằng, và không biết đây là lần thứ mấy hắn cho Nguyệt Hằng lựa chọn . Nhưng mà từ trước đến giờ Nguyệt Hằng không hề thay đổi ý kiến của mình, nàng không thể bỏ rơi đám trẻ đáng thương ấy được . Nguyệt Hằng sợ hãi lại vô thức lùi lại thêm một bước nữa, cúi đầu lặng im không nói. Nàng biết rằng bây giờ có nói gì cũng vậy, không thể thay đổi được điều gì cả, Nguyệt Hằng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Bản thân Khánh Hậu cũng thế, hắn dường như cũng hiểu rằng Nguyệt Hằng đã có chọn lựa riêng cho nàng . Hắn tức giận trợn mắt lao tới tóm lấy cổ áo Nguyệt Hằng , vung bàn tay lên cao mà quát.
- " đồ ngu, đồ dốt nát, đồ ăn hại..."
Bàn tay to bự của hắn vung lên tựa như sắp tát vào mặt mỹ nữ xinh đẹp. Nguyệt Hằng sợ hãi cúi đầu, nàng lấy tay che mặt để mong tránh được cú tát ấy . Trong khoảnh khắc này, tưởng chừng bạo lực đã xảy ra, thì Khánh Hậu lại chợt khựng lại . Hắn buông tay ra, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh . Hắn biết mình trong người có tí men rượu , nếu không biết kiềm chế thì sẽ làm những chuyện không hay ho gì. Bản thân hắn là một người có suy nghĩ và quy tắc riêng của mình . Trừ khi những bà vợ hư hỏng, quá đáng lắm thì hắn mới dùng bạo lực, nhưng cũng chỉ là một tát hoặc hai tát mà thôi . Khánh Hậu chưa bao giờ đấm hay đá vợ mình một cái nào, cũng chưa bao giờ dùng đến roi mà quất. Bản thân hắn cho rằng nếu một người đàn ông mà dùng đến nắm đấm , hoặc công cụ để đánh vợ, thì đó là một tên bất lực không quản được vợ của mình.
Hoàn cảnh bây giờ cũng vậy . Đối với Nguyệt Hằng mà nói , hắn cảm thấy nàng không hư hỏng gì cả, cho nên dùng bạo lực với nàng thể hiện sự thất bại của bản thân hắn, điều này hắn không chấp nhận được. Hắn kiềm chế bản thân, nhắm mắt hít thở thật sâu để trấn tĩnh. Hắn suy nghĩ gì đó, lúc này mở mắt ra nhìn Nguyệt Hằng mà cười nhạt.
- " ngươi được lắm, ngươi giỏi lắm, giờ phút này mà vẫn còn muốn chống đối với ta ? Nhà ngươi không sợ ta ra tay trừng phạt, không sợ cơn thịnh nộ của ta hay sao?"
Khánh Hậu đã bắt đầu giở giọng đe dọa, khiến cho một người con gái bé nhỏ như Nguyệt Hằng run rẩy. Nàng lại vô thức lùi lại thêm một bước nữa , tránh xa kẻ kia ra. Nguyệt Hằng bước lùi thì Khánh Hậu bước tới , hắn dường như vẫn còn tức giận lắm. Tuy rằng miệng mỉm cười, nhưng cái cười đầy cay đắng. Hắn từ từ ghé sát Nguyệt Hằng, thì thầm vào tai nàng.
- " Được rồi , nếu ngươi vẫn cứ nhất quyết ôm những đứa trẻ đó , thì ta cũng không làm khó mà mặc kệ ngươi. Nhưng chắc ngươi cũng biết rồi chứ? Bản thân ngươi vốn không thể nào đủ sức để lo cho một đám trẻ tật nguyền như vậy . Ngươi sẽ không bao giờ đủ sức để làm chuyện đó . Ta sẽ ở yên đây chờ đợi xem ngươi cố chấp trong tuyệt vọng . Rồi sức ngươi sẽ tàn, cơ thể kiệt quệ , ngươi có thể nuôi được đám trẻ ấy trong bao lâu? Những đứa trẻ ấy sẽ dần dần chết đói hết . Khi những đứa trẻ ấy không còn trên đời này nữa, đến lúc đó ngươi chỉ còn một mình, ngươi tự khắc sẽ biết trở về bên ta, có phải không? Ha Ha Ha..."
Khánh Hậu sau khi thì thầm vào tai Nguyệt Hằng thì cười phá lên một tràng ghê rợn . Hắn quay phắt lưng đi , bỏ lại Nguyệt Hằng đứng đó ngơ ngác. Nguyệt Hằng lúc này rơi vào trạng thái kinh hãi , bởi những lời nói của khánh hậu đầy sự cay nghiệt trong đó. Hắn nói không sai, Nguyệt Hằng sau khi làm việc được mấy ngày cũng đã cảm nhận được sức lực mình thực sự có hạn, nàng quả thật không đủ sức để nuôi đám trẻ kia. Mà không đủ sức nuôi thì sẽ làm sao? Đám trẻ kia sẽ dần dần chết, chết dần chết mòn vì đói, điều này không phải là hiển nhiên ư?
Trong một thoáng chốc, tâm tưởng của Nguyệt Hằng như rơi vào địa ngục, cảm nhận những điều khủng khiếp sẽ xảy ra trong tương lai. Khi mà nàng đã sức cùng lực kiệt, sẽ không thể mang gạo về cho những đứa trẻ ấy, thì những đứa trẻ ấy sẽ dần dần bỏ nàng mà đi. Chúng sẽ lần lượt chết vì đói, điều này khiến cho nàng vô cùng kinh hãi. Trái tim nàng nghẹn lại đau đớn, cái tương lai ấy sao mà hãi hùng đến thế. Nguyệt Hằng dường như chết lặng, ánh mắt đờ đẫn nhìn Khánh Hậu đang từ từ bước đi. Có lẽ với nàng mà nói, thì Khánh Hậu là người duy nhất có thể là cứu cánh cho cuộc đời của những đứa trẻ kia . Bước chân hắn rời đi cũng là bước chân đoạn tuyệt. Bà vợ cả đứng bên cạnh quan sát mọi chuyện, lúc này bất ngờ bước tới nắm tay Khánh Hậu giật lại , bà vội vàng nói.
- " lão gia , xin ông bình tĩnh một chút đi. Ông bây giờ đang trong tình trạng nóng giận thì đừng có quyết định mọi việc quá vội vàng như vậy. Chuyện đâu còn có đó, ông hãy để tôi tôi khuyên nhủ em nó vài câu có được không?"
Cái nắm tay kéo lại của bà vợ cả khiến Khánh Hậu bất ngờ, dường như việc này không nằm trong kế hoạch của hắn. Bà vợ cả là một người xinh đẹp, một vẻ đẹp khá là phúc hậu . Người ta có câu "tâm sinh tướng" , có khả năng rằng vẻ đẹp phúc hậu của bà ta thật sự từ trong tâm mà ra. Công việc này có lẽ từ tận trong trái tim của bà , chứ không phải là do Khánh Hậu dặn dò. Bà cả thấy Khánh Hậu đứng im không nói, thì hiểu rằng hắn đã đang nhân nhượng. Bà lúc này bước về phía của Nguyệt Hằng, hai tay đặt nhẹ lên vai của nàng mà nói.
- " lục muội à, nghe đại tỷ nói vài câu đi. Muội có tâm từ bi thì rất là tốt, nhưng từ bi thế nào cũng phải vừa sức của mình chứ. Muội vốn không đủ sức để làm những việc như vậy, thì tại sao lại cố chấp mang gánh nặng quá sức của mình. Muội cứ cố chấp như vậy, rồi sẽ có ngày gánh nặng ấy đè chết muội cho xem. Lục muội à, muội có nghĩ đến điều đó không?"
Người phụ nữ phúc hậu với ánh mắt hiền lành đó đã khuyên nhủ những lời thật tâm từ trong trái tim của mình. Nguyệt Hằng nheo mắt, ánh mắt đầy đau thương của Nguyệt Hằng quay sang nhìn người phụ nữ này . Những lời nói đó đã đánh trúng hoàn toàn vào những gì mà nàng đang cảm nhận. Chỉ mới làm việc có mấy ngày thôi, nhưng nàng đã nhận ra rằng mình không đủ sức để nuôi lũ trẻ . Và với tình trạng này tiếp diễn , nàng cảm thấy sinh mạng mình đang dần bị rút cạn đi. Nhưng tình yêu trong trái tim nàng vẫn đủ lớn, nó lớn đến nỗi ngăn không cho nàng buông bỏ chấp niệm của mình . Nàng hướng đôi mắt đau thương của mình về người phụ nữ ấy, cùng với một cái lắc đầu rất nhẹ đầy cương quyết, điều này đã thay cho câu trả lời của nàng.
Người phụ nữ ấy thấy được thái độ của Nguyệt Hằng thì cũng hiểu rằng sự cố chấp của nàng đã không thể thay đổi . Bà thoáng thở dài lắc đầu , mà Khánh Hậu nhìn thấy cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn hừ một tiếng bước đi. Bà vợ cả cảm thấy dường như vẫn còn một cách tốt để giải quyết, vội vàng chạy tới níu tay Khánh Hậu mà cầu xin.
- " lão gia, tôi xin ông hãy khoan rời đi đã, ở lại đây nghe tôi nói thêm một vài lời. Nếu như lục muội đã không thể bỏ được chấp niệm của mình, thì ông hãy bỏ chấp niệm của ông đi. Gia sản nhà ta giàu có, nuôi có chục đứa trẻ thôi cũng đâu có gì là khó khăn chứ? Hay là chúng ta sẽ làm như này . Ông cứ nuôi đám trẻ ấy đến tuổi trưởng thành là được . Khi chúng đã tới tuổi trưởng thành, chúng dù có tàn tật cũng phải tự lo cho bản thân chúng . Lúc đấy ta để chúng ra đường tự sinh tự diệt, như vậy cũng không muộn, ông thấy thế nào?"
Khi mà cả hai bên không nói được tiếng nói chung, thì mỗi người nhịn nhau một tí là sẽ tốt đẹp . Người vợ cả đưa ra một giải pháp mà mỗi bên đều sẽ nhường nhịn nhau một chút. Nguyệt Hằng nghe thấy lời đề nghị của bà cả thì mừng rỡ, nghĩ rằng đó cũng là một cách hay, tự nhiên trong lòng sinh nghi vọng . Thế nhưng Khánh Hậu thì không như vậy . Hắn bây giờ không còn là chuyện tiếc tiền nữa rồi, mà là tức giận và tự ái vì Nguyệt Hằng không tuân theo lệnh hắn. Lại thêm có chút men trong người khiến hắn vô cùng tức giận, một lời đề nghị có vẻ hợp lý lại không khiến hắn vui lòng. Hắn trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, vung tay hất tay vợ mình ra mà quát lên.
- " đàn bà thì biết cái gì mà nói ? Việc gì ta phải chăm sóc cho một đám trẻ tật nguyền không thân thích với ta? Tất cả mau theo ta về nhà, đừng có ở đây nói nhảm nhí nữa."
Tức giận và thẳng thừng cự tuyệt lời đề nghị của vợ mình, Khánh Hậu vùng vằng bỏ đi một mạch ra ngoài trong sự tiếc nuối của vợ cả và của Nguyệt Hằng. Bà vợ cả thấy không thể nào lay chuyển được thì thở dài một tiếng tiếc nuối, cũng phải theo chồng rời đi. Bọn họ kéo nhau đi cả , lên xe ngựa trở về lại tòa nhà rộng lớn của mình. Nguyệt Hằng ở bên trong tửu quán còn nghe tiếng đánh xe ngựa rời đi , cũng là mang đi mất niềm hy vọng của nàng. Cuộc đời mà, đâu phải lúc nào cũng có thể thành toàn theo ý nguyện của mình chứ.