Người phụ nữ ấy ôm chặt lấy tay Nguyệt Hằng, liên tục mời mọc nàng ngồi vào bàn. Nguyệt Hằng sợ hãi, nàng giật tay ra toan rời đi, nhưng dường như người phụ nữ ấy lại càng siết chặt hơn . Bà ta không để nàng thoát, nhìn Nguyệt Hằng mà nói.
- " có cái gì mà muội sợ vậy chứ ? Ở đây có ai ăn thịt của muội đâu? Nào , mau lại đây ngồi với ta"
Giọng nói dịu hiền ấm áp, vừa nói lại vừa mạnh tay hơn kéo Nguyệt Hằng lại gần mình. Với thái độ cương quyết ấy cùng lời nói nhẹ nhàng nhưng uy lực như ra lệnh khiến Nguyệt Hằng không dám cãi lời, nàng cũng không chống cự nữa mà theo người phụ nữ ấy ngồi vào bàn . Người phụ nữ ấy tự tay kéo ghế cho Nguyệt Hằng , dìu nàng ngồi vào ghế, lúc này mới quay sang tiểu nhị nói.
- "nhà ngươi mau dọn dẹp đống đổ nát này đi."
Tiểu nhị chứng kiến người phụ nữ quý phái sang trọng kia đang đối xử tốt với Nguyệt Hằng thì há hốc mồm ngạc nhiên . Lúc này bà ta ra lệnh cho hắn thì hắn còn đang ngơ ngác, vẫn chưa hiểu những chuyện xảy ra là như thế nào . Ông chủ đứng bên cạnh thấy vậy thì lay nhẹ, ôn tồn nhắc nhở.
- "ngươi không nghe phu nhân ra lệnh hay sao ? Mau làm đi..."
Tiểu nhị giật mình, vội vàng cúi đầu.
- " vâng, vâng... nô tài dọn dẹp ngay ạ"
Thức tỉnh bản năng nghề nghiệp, hắn lập tức gom góp những mảnh vỡ , lấy chổi ra quét sạch những gì vương vãi dưới đất. Hắn dọn dẹp sạch sẽ, khiến mọi thứ như chưa có gì xảy ra . Quả nhiên là bàn tay của người có kinh nghiệm, dọn tới đâu sạch sẽ tới đấy. Khi dọn dẹp xong rồi, người phụ nữ ấy lại nói.
- " ngươi mang ra đây thêm một cái chén, một đôi đũa , và một bình rượu mới, nhanh lên. "
Tên Tiểu nhị ngạc nhiên chưa hết ,vẫn còn không hiểu chuyện gì. Hắn quay sang nhìn ông chủ, mà ông chủ chỉ nhìn hắn rồi gật đầu một cái. Tiểu nhị làm việc lâu năm nên rất hiểu ý ông chủ, Chỉ cái gật đầu ấy thôi thì hắn đã hiểu chuyện mà tức tốc vào trong làm việc. Hắn lấy chén đũa ra và một bình rượu mới nguyên cho các vị khách, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm "quái lạ , chuyện gì xảy ra thế này ? Tại sao tiểu cô nương ấy lại thân thiết với bà trưởng phu nhân như vậy? Rốt cuộc giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì, có mối quan hệ gì?"
Thắc mắc không biết hỏi ai ,nhưng mà thôi mặc kệ, bây giờ việc ai người đấy làm . Hắn vào trong lấy chén đũa và ôm một bình rượu mới đặt lên bàn. Khi mọi thứ đã đầy đủ, lúc này đích thân ông chủ tới mở hủ rượu và rót vào chén cho Khánh Hậu, vừa rót vừa cười nói.
- " đại nhân, lâu rồi mới ghé lại cửa tiệm, thật là vinh hạnh quá."
Khánh Hậu không nói gì, lấy tay vỗ vào một cái ghế bên cạnh mình . Ông chủ hiểu ý liền ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho mình một chén rượu rồi đưa lên mà nói .
- "đại nhân, xin mời. "
Trước sự mời nhiệt tình của ông chủ, Khánh Hậu cũng đưa chén rượu của mình lên chạm vào chén của ông chủ một cái rồi uống cạn . Rượu được uống hết , chén rượu đặt xuống bàn, hai người lúc này lại trò chuyện vui vẻ, dường như quên luôn chuyện bình rượu bị vỡ nát kia. Còn phía đối diện, Nguyệt Hằng được người vợ cả kéo vô ghế ngồi. Nguyệt Hằng thấy Khánh Hậu không phản đối thì nàng cũng miễn cưỡng ngồi xuống. Nàng vừa ngồi xuống thì lúc này vợ cả gắp một miếng thịt thật ngon vào bát Nguyệt Hằng, mỉm cười nói.
- " sao mà muội cứ ngại ngùng thế nhỉ ? Chúng ta đều là chị em của nhau, chứ có phải là người ngoài đâu? Muội cứ ăn uống vui vẻ đi, Không phải lo lắng gì hết."
Bà vợ cả vừa dứt lời, lập tức bốn người vợ kia cũng nói xen vào.
- " Đúng vậy! Đúng vậy ! Chúng ta đều là chị em trong một nhà cả, muội đừng quá khách sáo làm gì."
Bọn họ tươi cười , tay lấy đũa gắp thức ăn vào bát Nguyệt Hằng . Thậm chí cả người vợ thứ năm của Khánh Hậu, chính là người trước đây đã tát và đòi đuổi việc Nguyệt Hằng khỏi y quán, cũng tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Bà ta gắp thức ăn cho nàng , cứ như thân thiết lắm vậy. Tiểu nhị đứng bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên , không hiểu chuyện gì xảy ra . Tại sao một nhân viên phục vụ lại được ông bà chủ hết lòng ưu đãi như vậy? Lại còn được gọi là chị em trong nhà chứ. Tiểu nhị rất tò mò , hắn tới gần hướng bà chủ mà cúi đầu hỏi.
- " thưa phu nhân , tiểu cô nương này là gì của phu nhân vậy? Tại sao tiểu nhân thấy mọi người quá thân thiết, Không lẽ là đã quen biết từ trước rồi?"
Tên tiểu nhị vị quá tò mò nên đã hỏi một câu không nên hỏi , đã can dự vào việc không phải của mình. Bà vợ cả nghe tiểu nhị hỏi thì bật cười, xoay sang tiểu nhị mà nói.
"Lục phu nhân ư?" Tiểu nhị thốt lên một tiếng, vô thức giật lùi lại ba bước, khuôn mặt trở nên đần thối đi. Vậy ra vị tiểu cô nương cùng làm phục vụ với hắn mấy ngày nay lại là người vợ thứ sáu của Khánh Hậu ư? Điều này sao có thể chứ?
Tiểu nhị choáng váng không thể tin vào mắt mình, nhưng những gì trước mắt lại là sự thật, khiến hắn dường như hóa đá tại chỗ. Hắn mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp Nguyệt Hằng, và vẻ đẹp của Nguyệt Hằng thực sự đã gây ấn tượng với hắn. Hắn không phải là không nghe đến tin đồn Khánh Hậu sắp cưới người vợ thứ sáu, người một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam nguyệt. Hắn có nghe tin đồn đấy, cho nên lần đầu tiên khi Nguyệt Hằng tới tửu quán hắn đã tưởng là bà chủ tới thăm. Lúc ấy hắn đã rất cung kính với Nguyệt Hằng, nhưng khi Nguyệt hàng mở miệng hỏi xin việc làm thì hắn đã hoàn toàn nghĩ khác. Thì làm gì có chuyện bà chủ vào tửu quán của mình để xin việc, đây há phải là chuyện cười hay sao? Cho nên lúc đó hắn chỉ nghĩ là người giống người mà thôi. Bây giờ thì mọi việc đã sáng tỏ, hắn không hiểu giữa Nguyệt Hằng và Khánh Hậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân phận Nguyệt Hằng bây giờ thực sự là bà chủ của cái tửu quán này rồi. Hắn toát mồ hôi trán, tự nói trong lòng "cũng may hồi trước chưa làm gì đắc tội với tiểu cô nương này, nếu không thì bây giờ lãnh hậu quả rồi." Tiểu nhị gạt mồ hôi trán , thở phào nhẹ nhõm, đứng lặng yên bên cạnh xem mọi người ăn uống vui vẻ, trong lòng cảm thấy may mắn . Tiểu nhị lại nhìn năm bà vợ của Khánh Hậu, thấy họ vui vẻ trò chuyện thân thiết với Nguyệt Hằng thì vô thức mỉm cười, xem ra bọn họ thân nhau nhanh thật. Cơ mà chuyện đời có nhiều thứ nhìn vậy mà không phải vậy, ẩn sau nó là việc hoàn toàn khác. Khánh Hậu từ đầu bước vô trong quán đã rất to tiếng mắng nhiếc Nguyệt Hằng, nhưng thâm tâm ông ta không hề ghét bỏ mà còn rất là yêu quý. Còn những bà vợ của ông ta ra vẻ thân thiết và yêu mến Nguyệt Hằng, nhưng đó đều là do ông ta ra lệnh, chứ nếu thật tâm bọn họ thì chưa biết thế nào . Có thể họ yêu mến Nguyệt Hằng thật, hoặc có thể là không, ai mà biết được.
Khánh Hậu và những người vợ cùng ông chủ đối tác của mình ăn uống trò chuyện vui vẻ, một hồi thưởng thức thì đã no say, lúc này Khánh Hậu ưỡn ngực nói.
- " được rồi, tính tiền rồi về nhà"
Ông chủ đang ngồi bên cạnh hầu rượu với Khánh Hậu, nghe vậy thì đứng dậy cúi đầu một cái.
- " Vâng, tiểu nhân đi tính ngay đây"
Ông chủ liền đi vô bếp tính chi phí , mà tiểu nhị cũng đi theo ông chủ vào trong. Sau khi nghe tính toán mọi chi phí xong, tiểu nhị chạy ra đứng bên cạnh Khánh Hậu mà cúi đầu.
- " bẩm đại nhân, của ngài hết một nén vàng ạ"
Ăn một bữa cơm hết một nén vàng , thật là một con số tròn trĩnh . Khánh Hậu ưỡn ngực ừ một cái, bệ vệ lấy trong túi ra một nén vàng và cả thêm một nén bạc, đưa tới tiểu nhị mà gật đầu một cái. Tiểu nhị nhìn thấy số tiền ấy , hắn tự hiểu rằng một nén vàng kia là trả tiền, còn một nén bạc là tiền cho hắn . Hắn sung sướng đưa tay đón lấy, cúi đầu thật thấp.
- "tạ ơn đại nhân , ngài thật rộng lượng"
Một nén bạc tiền cho ấy đã lọt vào đôi mắt của Nguyệt Hằng. Nàng tự nhủ giá như ngày nào đi làm nàng cũng được cho từng ấy tiền, thì có lẽ không cần phải lo sợ bọn trẻ bị đói nữa, tự nhiên nàng cảm thấy thèm muốn. Tiểu nhị chạy vô trong tính tiền với ông chủ, bên ngoài Khánh Hậu lúc này chỉ tay về phía Nguyệt Hằng ra lệnh.
- "Được rồi, chúng ta trở về . Cả ngươi nữa, cũng mau ngoan ngoãn theo ta về nhà đi, đừng có suốt ngày lang thang ở ngoài nữa . Ngươi về nhà và chịu ở yên trong nhà , chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đại sự. Ngày hôn lễ không còn xa nữa, phòng ốc của người ta cũng xây dựng gần xong rồi , mọi chuyện chỉ chờ được đến ngày thôi , đừng làm ta thất vọng."
Nguyệt Hằng nghe vậy thì giật mình. Hai chữ "về nhà" của hắn khiến cho nàng cảm thấy xao xuyến. Thật sự nàng cũng rất muốn về nhà, nhưng về nhà đây là nhà nào ? Nhà của Khánh Hậu hay là nhà nơi có những đứa trẻ đang chờ đợi nàng trở về. Khánh Hậu nói nàng theo hắn về nhà và ở yên trong nhà , nói nàng đừng có đi đâu nữa , ngoan ngoãn chờ đợi ngày thành thân sắp tới . Điều đó có nghĩa là hắn không cho nàng trở về với những đứa trẻ nữa, thì những đứa trẻ ấy phải ra sao? Nguyệt Hằng lo lắng lắm, nàng hốt hoảng bật đứng dậy, giật lùi bước ra khỏi bàn ba bước . Nàng đang hoảng sợ điều gì đó, run rẩy lắc đầu.
- " đại nhân, tiểu nữ không về đâu . Tiểu nữ còn có gắng nặng phải làm, tiểu nữ không bỏ rơi gia đình mình, xin đại nhân đừng ép tiểu nữ nữa"