Lần lượt cả năm người vợ của Khánh Hậu đều đã đặt chân xuống đất , hắn lúc này mới quay sang tiểu nhị phất tay ra lệnh.
- "dẫn đường đi , còn đứng đó làm gì nữa?"
Tiểu nhị vội cúi đầu.
- " Vâng, thưa đại nhân và các vị phu nhân, xin mời đi hướng này"
Nói xong liền đi trước dẫn đường vào trong tửu quán, mà Khánh Hậu dắt theo năm người vợ cũng đi vô một cách oai phong. Nguyệt Hằng thì đang hoảng sợ, nàng trốn ở ngoài đứng che mặt không dám đi theo, cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Nàng không hiểu nàng ngại cái gì, nàng xấu hổ cái gì, nhưng quả thật là cảm giác của nàng đang vô cùng xấu hổ. Tiểu nhị sau khi dẫn các vị khách quý vào trong bàn ngồi yên vị rồi , quay lại nhìn thì không thấy Nguyệt Hằng đâu, khiến hắn có chút hoang mang. Hắn vội vàng chạy vội ra ngoài cửa tìm, thì thấy Nguyệt Hằng vẫn còn đang đứng ở một góc đó. Tiểu nhị cảm thấy tức giận, bước lại gần Nguyệt Hằng mà gằn giọng .
- " tiểu cô nương à, vị khách này cực kỳ quan trọng không để để mất lòng được đâu . Cô nương sao không vào trong phục vụ cùng ta mà lại đứng ở đây, núp một chỗ thế này ? Cô nương làm như vậy không sợ bị ông chủ mắng , bị ông chủ đuổi việc hay sao?"
Nguyệt Hằng đang rất ái ngại , nàng thực sự không muốn vào trong chút nào, nhưng liệu không vào có thể được hay sao? Tên tiểu nhị đã lấy chuyện đuổi việc ra hù dọa khiến cho nàng lo lắng, nàng vội cúi đầu nói.
- " vâng, tiểu nữ biết rồi, tiểu nữ vào ngay đây"
Biết rằng không thể cứ trốn tránh mãi, cũng phải vào trong làm tiếp công việc của mình, Nguyệt Hằng bẻn lẻn đi vô. Tên tiểu nhị thở dài một tiếng, cảm thấy rất không hài lòng. Cả hai bắt đầu làm việc của mình , chăm sóc khách hàng chu đáo . Tiểu nhị đến gần vị khách quý, hắn cúi đầu hỏi.
- " thưa đại nhân , hôm nay người sẽ ăn món gì ạ?"
Khánh Hậu ưỡn ngực vuốt chòm râu, lớn giọng nói .
- "lấy cho ta cái này... cái này...cái kia..."
Những món ăn mà Khánh Hậu kêu đều là những món ăn đắt tiền và vô cùng sang trọng, không phải dễ dàng gì mới được thưởng thức. Hắn lại thêm gọi bình rượu thượng hạng từ trong quán, xem ra bữa ăn này có giá không hề nhỏ. Tiểu nhị chăm chú lắng nghe, ghi nhớ tất cả, cúi đầu khi lễ.
- " Vâng, vâng, có ngay... Tiểu nhân sẽ nhanh chóng mang ra, xin các vị đợi cho một chút"
Phục vụ vô cùng chuyên nghiệp, bước chân thoăn thoắt rời đi, hùng hục chạy vô bếp báo món.
Ở trong bếp, ông chủ cố gắng làm hết công suất, nhanh chóng nấu nướng ra những món ăn ngon nhất để phục vụ vị khách quý này. Khánh Hậu chính là quý nhân của quán, cũng nhờ uy danh của hắn mà quán này được yên ổn làm ăn, cho nên việc lấy lòng hắn là vô cùng quan trọng. Các món ăn nhanh chóng được làm xong, cả Nguyệt Hằng và tiểu nhị nhanh chóng bưng lên đặt lên bàn cho thực khách. Khi món ăn và rượu đã bê lên đầy đủ , tiểu nhị cúi đầu nói.
- " thưa đại nhân, mọi thứ ngài cần đã dọn xong, xin ngài và các vị phu nhân thưởng thức. Nếu cần thêm điều gì thì xin ngài cứ gọi , tiểu nhân sẽ lập tức phục vụ ngay."
Tiểu nhị rất là niềm nở khiến cho tên Khánh Hậu cảm thấy hài lòng mà gật đầu.
- " ừ , ta biết rồi"
Đoạn cầm đũa lên chỉ một lượt xung quanh mà nói.
- " món ăn dọn lên đầy đủ rồi, chúng ta thưởng thức thôi"
Đoạn gắp một miếng cho vào bát , mà những người vợ của hắn cũng bắt đầu cầm đũa lên thưởng thức món ăn. Hắn từ đầu tới cuối đều tập trung vào công việc, vờ như không để ý vào những chuyện bên lề. Nguyệt Hằng đứng bên cạnh cảm thấy ngại lắm, nhưng biết phải làm gì bây giờ? Nhiệm vụ của nàng là phục vụ những người khách này, vậy thì ráng hoàn thành công việc của mình. Từ lúc bước xuống ngựa đến giờ Khánh Hậu làm như chưa từng quen biết Nguyệt Hằng, chưa từng mở miệng nói với nàng một câu gì. Khác hẳn với sự ngại ngùng của Nguyệt Hằng, mọi hoạt động của hắn rất tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cứ như hắn và Nguyệt Hằng chưa từng quen biết vậy. Ông chủ sau khi làm hết các món ăn cũng bước ra, lặng lẽ đến đứng bên cạnh tiểu nhị quan sát tình hình . Với ông ta mà nói, hai đêm qua thức trắng là một việc cực khổ, trong lòng đã mơ màng nghĩ đến kết thúc nhiệm vụ của mình rồi. Khánh Hậu lúc này bất ngờ liếc sang nhìn Nguyệt Hằng một cái, ưỡn ngực chỉ lên bình rượu trên bàn mà nói.
- " người đâu? Mau rót rượu cho ta"
- "tiểu cô nương, mau ra rót rượu đi. "
Ông chủ lại đích thân trao việc cho Nguyệt Hằng trong chuyện hầu rượu khách. Tiểu nhị cảm thấy rất ngạc nhiên, không lẽ là muốn cho mỹ nữ xinh đẹp hầu rượu , khi mà vị khách này lại dẫn theo năm bà vợ đẹp như hoa của mình ư? Tuy đây cũng là một thú vui của các người có tiền nhiều tiền, nhưng trong hoàn cảnh này thì lại không đúng lắm. Nguyệt Hằng nghe ông chủ ra lệnh như vậy thì rón rén bước lại, bàn tay vụng về bật nắp rượu, ôm bình rượu rót vào chén cho Khánh hậu . Nàng vốn dĩ không quen công việc này, lần đầu rót rượu thì rượu bị trào ra mất, rượu đổ ra cả ngoài bàn. Khánh Hậu vừa thấy rượu trào ra thì đập bàn cái "rầm..." mà quát.
- " ngươi làm ăn như vậy hả ? Rót rượu cũng không xong mà đòi đi phục vụ trong tửu quán ư ? Ngươi có biết làm việc hay không vậy?"
Nguyệt Hằng đang rót rượu , bị cái đập bàn của Khánh Hậu làm cho giật mình, vô thức giật lùi lại. Nàng run rẩy sợ hãi, bàn tay ôm bình rượu cũng không vững rồi làm rượu rớt ra . "Xoảng..." bình rượu rơi xuống đất bể tung tóe, rượu chảy dài trên đất. Đây là một cái bình rượu lớn, lại là loại rượu thượng hạng đắt tiền , vậy mà thoáng chốc bị nàng làm bể. Tên tiểu nhị thấy vậy thì giật bắn người , hắn vội lao tới bên cạnh Nguyệt Hằng và đứng hướng về phía Khánh Hậu cúi đầu mà nói .
- "đại nhân, xin ngài thứ lỗi. Tiểu cô nương này mới vào đây làm việc được hai ngày , cô ấy chưa quen tay quen chân nên làm lỡ. Tiểu nhân xin đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân lập tức sẽ bưng bình rượu mới ra ngay."
Tiểu nhị lúc này thật sự lo lắng cho Nguyệt Hằng, thoáng nhìn khuôn mặt Nguyệt Hằng mà hắn cảm thấy thông cảm . Bình rượu này Nguyệt Hằng làm bể, đương nhiên nàng phải trả tiền rồi. Hắn tự hỏi nàng phải làm bao nhiêu ngày lương để đủ tiền đền bình rượu thượng hạng? Cái này thật sự là đáng thương mà . Còn chưa kể không biết vị đại nhân này có tha thứ cho việc lỡ tay lỡ chân không, thật là điều đáng ngại . Khi mà hắn còn đang lo lắng chưa biết thế nào, bất ngờ ông chủ lại tới tóm lấy tay hắn kéo ra, ông chủ trừng mắt nhìn hắn mà thì thầm.
- " không phải việc của ngươi , đứng sang một bên đi."
Lại một lần nữa tiểu nhị lại thấy ngạc nhiên. Lẽ ra ông chủ phải cảm thấy lo lắng , sợ làm mất lòng vị khách đặc biệt này mới phải . Không phải những lúc như thế này là cần phải xoa dịu tình hình sao? Tại sao ông chủ lại không có động thái xoa dịu mà còn kéo hắn ra ngoài như vậy? Tiểu nhị bị kéo ra ngoài, ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hằng đứng đó đang lúng túng không biết phải làm thế nào . Nàng cúi người xuống gom từng mảnh vỡ của bình rượu lại , khuôn mặt trở nên tái đi vì lo lắng. Khánh Hậu ngồi đó quan sát mọi chuyện, hắn trừng mắt nhìn xuống mà quát tiếp.
- "Làm ăn vụng về như vậy mà cũng đòi làm việc trong tửu quán này ư? Luật lệ trong tửu quán này là nếu nhân viên sai thì phải chịu trách nhiệm . Ngươi làm bể bình rượu này là do người vụng về mà gây thiệt hại, người phải bỏ tiền riêng để trả tiền bình rượu này. Vậy ngươi biết bình rượu này bao nhiêu tiền không? Ngươi phải làm bao nhiêu ngày lương để bù vào chỗ bình rượu này, ngươi có biết không?"
Tiếng Khánh Hậu quát mắng sang sảng đã đủ làm nàng sợ rồi, hắn lại bắt Nguyệt Hằng phải đền tiền rượu khiến nàng còn kinh hãi hơn. Mà cũng phải thôi, bởi hắn là một trong hai ông chủ của quán này, đương nhiên có quyền bắt nàng đền. Nguyệt Hằng đã làm việc vô cùng vất vả, nhưng tiền lương còn không đủ nuôi lũ trẻ ở nhà thì lấy đâu ra để đền bình rượu này. Nguyệt Hằng không biết phải làm gì bây giờ , cứ lủi thủi cặm cụi nhặt từng mảnh vỡ của bình rượu , nước mắt nàng ứa ra. Nàng không dám khóc thành tiếng, cố gắng che đi những giọt nước mắt của mình, vừa lượm những mảnh vỡ vừa gạt nước mắt trông thật là đáng thương làm sao. Khánh Hậu nhìn thấy nàng như vậy thì đau xót trong lòng. Nhưng hắn không an ủi nàng được, vì hắn đang đóng vai kẻ ác, lúc này lại nhìn sang bà vợ cả của mình mà trừng mắt một cái . Bà vợ nhìn thấy ánh mắt của chồng thì hiểu ý , lúc này hướng Nguyệt Hằng mà nói.
- " được rồi , lục muội đừng có nhặt nữa. Muội kệ nó đi, lên ngồi với chúng ta"
Bà vừa nói vừa cúi xuống ôm lấy bàn tay của Nguyệt Hằng, vỗ về nhẹ nhàng. Nguyệt Hằng thấy người phụ nữ ấy tới ôm tay mình thì giật mình lùi lại, nàng cúi đầu thi lễ.
- " phu nhân, xin người đừng như vậy, tiểu nữ không dám nhận đâu."
Đối với Nguyệt Hằng thì nàng vẫn nghĩ nàng chỉ là kẻ tôi tớ thấp hèn . Còn người phụ nữ kia là vợ cả của Khánh Hậu, là một nhân vật lớn, nàng không dám vô lễ . Thế nhưng người phụ nữ ấy lại cười rất hiền dịu, bà ta lại vươn tay nắm lấy tay Nguyệt Hằng mà dịu dàng nói .
- "cái gì mà không dám chứ? Muội cứ ngồi lại đây, ngồi với ta có sao đâu. "