Khánh Hậu vui vẻ dẫn hầu nữ về phòng riêng của mình , thưởng thức một buổi tối ngọt ngào. Nguyệt Hằng ở lại trong phòng riêng chăm lo cho đứa trẻ 3 tuổi, suy nghĩ về những chuyện mình phải làm trong tương lai . Nàng thấy cuộc sống thật mờ mịt , cũng hiểu rằng bản thân mình không có khả năng chăm lo cho toàn bộ đứa trẻ kia . Việc buông bỏ trách nhiệm vốn không phải của mình là một điều có lẽ nên làm lúc này . Cơ mà con tim nàng không cho phép nàng làm điều đấy, sự giằng xé giữa con tim và lý trí thật khiến nàng bối rối . Màn đêm buông xuống, nàng vẫn cứ suy tư về những chuyện đã qua. Khi ngắm nhìn đứa trẻ 3 tuổi nằm trên giường ngủ thật say, hình ảnh đứa trẻ thơ say giấc khiến Nguyệt Hằng cảm thấy ấm áp trở lại , tình yêu thương của nàng cũng vì thế mà ấm áp hơn . Một đêm thức trắng để suy nghĩ , để đưa ra một câu trả lời cho Khánh Hậu cũng đã kết thúc . Ánh sáng phía chân trời đông lại sáng lên , bình minh đã chiếu rọi ánh nắng xuống thế gian. Nguyệt Hằng hít một hơi thật sâu, vươn vai đứng dậy, nhẹ nhàng bế đứa trẻ đi ra ngoài. Nàng bế đứa trẻ ra sảnh chính, vừa ra đã thấy hầu nữ đang quét dọn ở đó . Người phụ nữ ấy thân phận là hầu nữ, dù đêm qua có được ông chủ sủng ái đi chăng nữa thì cũng không được ngủ dậy trễ, buổi sáng vẫn phải thức dậy sớm để quét dọn y quán và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới . Kẻ hầu thì vẫn chỉ là kẻ hầu thôi , không phải là chủ , đó mới là thân phận của hầu nữ. Hầu nữ quét dọn nhà cửa, sắp xếp lại mọi việc . Cô ta đang làm thì thấy Nguyệt Hằng bế đứa trẻ đi ra, hầu nữ nhìn Nguyệt Hằng nở một nụ cười mà hỏi.
- " bà chủ dậy rồi à ? Bà chủ đã có quyết định của riêng mình chưa?"
Hầu nữ hỏi như vậy chẳng qua chỉ là hỏi cho vui miệng, bởi trong lòng cô ta nghĩ rằng Nguyệt Hằng sẽ chọn ở lại, bởi không ai điên dại mà đâm đầu vào chỗ đường cùng cả . Thế nhưng quyết định của Nguyệt Hằng lại là quyết định không nằm trong suy nghĩ của hầu nữ , Nguyệt Hằng hướng hầu nữ mà cúi đầu nói.
- " ta đã có quyết định của riêng mình rồi . Cảm ơn cô nương bao lâu nay đã giúp đỡ, ta thật sự không biết lấy gì đền đáp. Bây giờ ta phải trở về rồi, xin bái biệt cô nương, mong có ngày gặp lại "
Hầu nữ đang vui tươi, nghe Nguyệt Hằng nói những lời đấy thì khựng người lại, cây chổi cầm trên tay cũng vô thức rớt ra rơi xuống nền nhà cái "cộp" , âm thanh vang vọng trong nhà nghe lạnh lùng một cách lạ thường . Hầu nữ ngơ ngác nhìn Nguyệt Hằng, đôi mắt nhấp nháy mà hỏi lại.
- "bà chủ nói gì cơ ? Bà chủ đã quyết định cái gì vậy? Có thể nói lại cho nô tì nghe được không?"
Hầu nữ có vẻ như còn không tin vào những gì mình mới nghe . Cô ta còn tưởng mình nghe lầm , nhưng Nguyệt Hằng lúc này hướng đôi mắt về phía hầu nữ, lại cúi đầu thêm một cái nữa.
- " ta quyết định trở về với những đứa trẻ của ta . Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ ta bao ngày qua, bây giờ xin cô nương mở cửa để ta trở về nhà của mình."
Hầu nữ ngơ ngác há hốc mồm ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nguyệt Hằng lại có thể chọn lựa một cách kỳ lạ như vậy. Cô ta đôi mắt vẫn cứ đang nhấp nháy , miệng há hốc không cử động , còn đang nghĩ mình nghe lầm. Nguyệt Hằng không nói gì, lẳng lặng bế đứa bé đi qua ngang hầu nữ, nhẹ nhàng mở chốt cửa để đi ra ngoài . Hầu nữ lúc này mới tỉnh người, giật mình chạy lại níu tay Nguyệt Hằng mà ngăn cản.
- " Bà chủ, tại sao đã qua một đêm suy nghĩ mà vẫn quyết định bồng bột như vậy? Bà chủ định đi về nơi đó thật à?"
Nguyệt Hằng thở dài một tiếng, quay sang nhìn hầu nữ mà lắc đầu .
- "cô nương, ta không phải là bà chủ của cô nương . Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi , cô nương đừng gọi ta là bà chủ nữa"
Nàng nói xong , cương quyết dứt áo rời đi, bước chân ra khỏi y quán trở về lại ngôi làng của mình. Những bước chân Nguyệt Hằng cứ từ từ rời xa . Hầu nữ nhìn theo bóng dáng xa dần ấy mà vẫn còn ngạc nhiên, ngơ ngác không tin vào những gì mình đang nhìn thấy , miệng lẩm bẩm.
- " quái lạ , cái chuyện gì kỳ lạ như thế chứ? Ông chủ thì đã cố chấp , mà cô nương này còn cố chấp hơn. Không ai chịu nhường ai chút gì à? Tại sao lại chọn con đường khổ cực ấy, tại sao lại như thế chứ?"
Nhân sinh quan mỗi người khác nhau thì cách nhìn nhận mọi vấn đề cũng khác nhau. Chỉ cần nhân sinh quan đừng vặn vẹo quá, thì việc đón nhận phản ứng của người khác cũng dễ dàng hơn . Thế nhưng rõ ràng nhân sinh quan của Nguyệt Hằng không hề vặn vẹo, mà sao quyết định của nàng đối với những người khác mà nói thì thật sự quá kỳ lạ. Nàng là một con người có linh hồn cao quý, nhưng dường như lại không có đủ bản lĩnh để thực hiện những gì mà trái tim mình muốn làm. Hầu nữ biết mình không thể ngăn cản, chỉ thở dài một tiếng , lại quay lại quét dọn thực hiện những công việc hàng ngày của mình.
Hầu nữ cứ tiếp tục làm việc như thế . Thời gian trôi qua, ánh mặt trời lên cao, mà Nguyệt Hằng cũng không còn ở trong trấn Nông Sơn nữa , có lẽ bước chân nàng đã về tới ngôi làng của mình. Khánh Hậu lúc này mới ló mặt trong nhà đi ra , cảm giác thoải mái . Hắn còn đinh ninh là Nguyệt Hằng vẫn còn trong nhà của mình, bước ra thấy hầu nữ đang quét dọn thì vui vẻ hỏi .
- "này, sáng giờ ngươi có thấy vợ ta đâu không ? Nàng ta đã thức dậy chưa, hay là vẫn còn đang ngủ?"
Khánh Hậu không hiểu rằng Nguyệt Hằng đã có quyết định khác với suy nghĩ của hắn . Cũng giống như hầu nữ, hắn nghĩ rằng Nguyệt Hằng sẽ chọn ở lại, thế nên trong lòng vẫn đang vui vẻ . Hầu nữ thì không như thế, cô ta cảm thấy lo lắng, run rẩy đôi tay, ngập ngừng không biết nói gì. Khánh Hậu nhìn thấy sự ấp úng đó, cảm thấy ngạc nhiên mà hỏi .
- "này, ta hỏi mà sao ngươi không trả lời? Nhà ngươi sợ cái gì, nói ta nghe xem nào?"
Hầu nữ tâm trạng lo lắng, nhìn ông chủ mà ấp úng trả lời .
- "thưa... ông chủ, bà chủ đã có quyết định của riêng mình. Bà chủ sáng sớm nay đã dậy sớm và bế đứa trẻ về lại ngôi làng đó rồi ạ."
"CÁI GÌ..." Khánh Hậu gầm lên một tiếng, trợn tròn mắt tức giận . Những chuyện xảy ra lại không giống như những gì hắn tiên liệu. Nguyệt Hằng vậy mà đã bỏ đi rồi. Khánh Hậu xồng xộc bước tới gần hầu nữ, hai tay chụp lấy vai hầu nữ, nhìn thẳng vào mắt cô ta mà nói.
- " tại sao lại như thế? Tại sao lại bỏ đi như thế ? Mà ngươi không biết giữ nàng ta ở lại ư? Vào lúc đó ngươi làm cái gì hả?"
Khánh Hậu tức giận, mà tức giận người ta thường hay kiếm một ai đó để trút giận, hầu nữ bây giờ trở thành đối tượng rồi . Hầu nữ cũng vừa lờ mờ đoán được chuyện này , run rẩy nói.
- " bẩm ông chủ , bà chủ đã quyết tâm rời đi như vậy thì giữ lại cũng có ích gì ? Với lại ông chủ bảo nô tì phải giữ bà chủ lại như thế nào đây ? Ông chủ chưa hề căn dặn điều này , nên nô tì cũng không biết phải làm sao cả "
Khánh Hậu khựng người, hai tay buông hầu nữ ra, chới với lùi lại ba bước.
- " phải rồi , phải rồi . Cả ta cũng không đoán được rằng nha đầu đó sẽ bỏ đi , thì làm sao mà bày kế cho ngươi trước được chứ?"
Hắn quả thực không thể tiên liệu trước được điều này. Hắn lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy rất là bức xúc, thâm tâm không chấp nhận thất bại. Khánh Hậu không phục trong lòng, hắn siết nắm đấm lại mà gầm gừ.
- " không được, ta phải tới ngôi làng đó để gặp trực tiếp nha đầu kia nói chuyện lần cuối mới được"
Nói là làm,Khánh Hậu toan bước đi , trong lòng muốn tới gặp Nguyệt Hằng để nói một điều gì đó. Nhưng chưa kịp làm gì, lúc này bên ngoài có người cưỡi ngựa chạy tới y quán. Khánh Hậu nhìn ra, đó là một người mặc đồ quân phục rõ ràng, người đó gọi vọng vô.
- " trưởng quân y... trong quân có người bị thương, quân y mau tới để làm việc..."
Khánh Hậu nhìn ra ngoài, khựng lại mà lẩm bẩm.
- " mẹ nó, sao xui thế ? Sớm không đến, muộn không đến, lại đúng ngay lúc này chứ?"
Hắn không vui, vẫn ngước ra ngoài hướng người truyền tin mà nói lớn.
- " được rồi, ta tới ngay đây... ngươi trở về trước đi..."
Khánh Hậu làm trưởng quân y , đương nhiên phải chữa trị cho binh lính. Tuy rằng được trưởng trấn ưu ái cho thoải mái thời gian, nhưng hễ có việc triệu tập là đến ngay . Hắn chạy xộc vô nhà, ôm lấy túi đồ y của mình chạy ra, không quên nhìn hầu nữ dặn dò.
- "ta phải tới doanh trại làm việc, y quán hôm nay tạm thời không hoạt động. Nếu như có chuyện gì đó, hãy đợi khi ta về rồi tính tiếp"
Hầu nữ cúi đầu tuân lệnh.
- " Vâng, thưa ông chủ, ông chủ đi làm việc tốt lành ạ"
Trưởng quân y lao ra ngoài, vội leo lên con ngựa của mình, cưỡi ngựa phóng thẳng tới doanh trại quân đội. Hắn thật sự rất nóng lòng tới tìm Nguyệt Hằng, nhưng mà cái gì thì cái, chuyện công vụ vẫn phải làm trước, rồi mới tới việc tư sau. Hầu nữ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi , thở dài một tiếng . Bao nhiêu năm làm hầu nữ , cô ta chưa bao giờ thấy hắn lụy tình ai nhiều đến như vậy. Ngay cả trong những bà vợ trước của hắn, nếu họ mà bỏ đi như vậy thì hắn thẳng tay cho đi mà không một chút níu kéo gì . Nguyệt Hằng vẫn là một người nào đó chiếm vị trí quan trọng trong lòng của hắn, khiến cho con người hắn có vẻ như đang thay đổi.