Nguyệt Hằng cầm những đồng tiền lương đầu tiên trong cuộc đời mình, cảm thấy vô cùng vui vẻ, với số tiền này có thể lo cho bọn trẻ được một ngày rồi . Nàng vừa đi vừa suy nghĩ , cho rằng những lương thực thực phẩm mót lại trong ngôi làng vẫn còn, đủ ăn trong ngày. Như vậy thì số tiền này không nhất thiết phải mua gạo, chi bằng mua một chút thịt về bồi bổ cho những đứa trẻ bị thương. Những vết thương ấy rất nặng, nên tẩm bổ để chúng chóng hồi phục là điều cần làm. Có một chút thịt trong bữa ăn, có lẽ chúng sẽ mừng lắm . Nghĩ như vậy, Nguyệt Hằng liền ghé ngang qua chợ để mua thịt. Chợ chiều sắp đóng , may mắn thay vẫn còn một gian hàng bán thịt. Nguyệt Hằng tới gặp người bán thịt mà cười nói.
- " ông chủ, bán cho tôi một miếng thịt đem về"
Với nụ cười dịu dàng trên môi, nhan sắc của mỹ nữ có khả năng cuốn hút bất cứ người đàn ông nào. Người chủ hàng thịt nhìn Nguyệt Hằng thì cảm thấy ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của vị khách lạ, nhưng vẫn tươi cười vung hai con dao lên kề với nhau mà hỏi .
- " cô nương, mua miếng nào và mua khoảng bao nhiêu?"
Mua ít thì không đủ cho tụi nhỏ ăn , mà mua nhiều thì lại không đủ tiền. Nguyệt Hằng rón rén chỉ vào một đoạn thịt, ngập ngừng ước lượng.
- "ông chủ, tôi mua miếng này"
Người chủ bán thịt nhanh chóng cắt một miếng thịt cho Nguyệt Hằng, sau đó gói vào một chiếc lá lớn. Nguyệt Hằng vui vẻ cầm miếng thịt trong tay, cáo biệt ông chủ ra về. Nàng cầm miếng thịt bước đi, ngẫm nghĩ miếng thịt này sẽ giúp ích cho bọn trẻ rất nhiều. Nguyệt Hằng nghĩ đến nụ cười của bọn trẻ, tự nhiên trong lòng cảm thấy hạnh phúc, quên đi rằng mình đang ở trong màn đêm tăm tối, chỉ vừa mới trải qua một cơn mưa bão tang thương. Bước chân của Nguyệt Hằng trở về ngập tràn niềm vui, bóng dáng người con gái bé nhỏ đi trong ánh hoàng hôn rực lửa trở nên bé nhỏ lạ lùng. Nàng bước đi trên con đường mòn, trở về lại nơi mà mình thuộc về, nơi mà người ta gọi là " nhà" . Siết chặt bỏ lá gói thịt trong tay, Nguyệt Hằng đã thấy được tương lai của mình cũng như tương lai của bọn trẻ . Tạm thời vượt qua được khó khăn trước mắt, hy vọng một điều tốt đẹp sẽ đến ở một tương lai xa hơn. Trong những dòng suy nghĩ, bước chân cứ thế mà đi, cuối cùng Nguyệt Hằng đã trở về lại làng của mình. Nàng nhìn đống hoang tàn đổ nát vẫn còn đó, hiểu rằng mọi chuyện cũng chỉ mới vừa xảy ra thôi, nhưng bây giờ đã thấy được chút ánh sáng cho tương lai. Những bước chân của mỹ nhân đi về căn nhà cũ, nơi mà lũ trẻ đang ở, là cái căn nhà còn có thể ở được ấy . Bước tới trước căn nhà thì cũng là lúc ánh mặt trời đã tắt, Nguyệt Hằng gọi lớn.
- " các em ơi, ta đã về rồi đây"
Giọng nói của thiếu nữ nghe mềm dịu lọt vào nhà qua những khe hở . Tiếng gọi vừa dứt, bên trong đã có tiếng lục cục. Một đứa trẻ mở cửa nhìn ra, thấy Nguyệt Hằng đang đứng đó thì nó vui mừng reo lớn.
- " a... Hằng tỷ về rồi tụi bây ơi... Hằng tỷ trở về rồi... "
Cả đám trẻ reo lên sung sướng, mừng vui chạy ra mừng Nguyệt Hằng trở về. Trong số đó, thậm chí cả đứa trẻ què chân cũng đang chống nạnh bước ra với khuôn mặt vui vẻ của mình . Trên khuôn mặt của những con người bất hạnh ấy lại ánh lên niềm vui hạnh phúc vô bờ bến, tựa như đàn chim nhỏ ôm ấp nhau trong hốc đá, an toàn cảm nhận hơi ấm của nhau giữa một cơn cuồng phong cuốn quanh bầu trời . Đứa trẻ họ Hồ với một nụ cười rạng rỡ mà tươi cười nói.
- " Hằng tỷ, lúc sáng tỷ nói rằng đi kiếm việc làm, đến bây giờ mới về nhà, không phải là đi làm luôn rồi đấy chứ ?"
Đứa trẻ này có vẻ rất lạc quan. Thông thường, khi chờ đợi ai đó mà không thấy về , người ta sẽ cảm thấy lo lắng. Nhưng đứa trẻ này lại suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, vì vậy mà vui vẻ lạc quan. Nguyệt Hằng với nụ cười trên môi, nàng gật đầu nói.
- " đúng vậy, tỷ đã kiếm được việc làm và đã đi làm luôn trong ngày hôm nay. Các em nhìn đây, ta vừa mới lãnh lương được ngày lương đầu tiên và mua một miếng thịt về cho các mẹ bồi bổ, các em có vui không?"
Nguyệt Hằng cúi người đưa gói thịt về phía trước, đám trẻ nhìn thấy thì mừng rỡ reo lên.
- " oa... có thịt ăn rồi, chúng ta có thịt ăn rồi..."
Những khuôn mặt mừng vui rạng rỡ của những đứa trẻ thơ đã khiến trái tim thiếu nữ ngập tràn hạnh phúc, Nguyệt Hằng cũng reo vui cùng bọn trẻ mà nói lớn.
- " vậy thì chúng ta hãy nấu một nồi cháo thịt thật thơm ngon nào, các em có đồng ý không?"
Bọn trẻ nghe có thịt thì vui mừng khôn xiết , reo lên sung sướng.
- " đồng ý ,chúng em đồng ý . Chúng ta mau đi nấu cháo thôi"
Vậy là những đứa trẻ bắt đầu thổi lửa và chuẩn bị cho nồi cháo thịt thơm ngon. Trong những thời khắc tăm tối của cuộc đời, ở đâu đó vẫn luôn có ánh sáng len lỏi, là ánh sáng của niềm vui hạnh phúc, cho dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi thôi. Mọi người cùng nhau nấu bữa tối, một nồi cháo thịt lớn được làm xong. Tất cả bắt đầu vào việc, thưởng thức thành quả một ngày lao động của Nguyệt Hằng. Bọn trẻ mỗi người một tô cháo , múc từng thìa cho vào miệng ăn cảm thấy ngon lắm. Nguyệt Hằng nhìn những đứa trẻ múc cháo ăn một cách vui vẻ , trái tim nàng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, vô thức lại nở một nụ cười trên môi. Đứa trẻ họ Hồ ngồi bên cạnh, lúc này mới quay sang hỏi.
- " Hằng tỷ, tỷ kiếm được việc làm thế nào? Công việc của tỷ ra sao, có vất vả lắm không?"
Trẻ em thì thường ngây thơ, thấy có cháo thịt thì mừng rỡ , đâu có suy nghĩ được gì nhiều. Trong đám trẻ ấy thì chỉ có đứa trẻ họ Hồ kia là biết suy nghĩ, biết quan tâm nhiều hơn một chút. Tuy chỉ mới 10 tuổi, nhưng dù gì nó cũng là đứa bé lớn tuổi nhất trong đây, hoàn cảnh khiến nó tự phải biết trưởng thành. Nguyệt Hằng nở một nụ cười, nhìn đứa trẻ hàng xóm với đôi mắt yêu thương mà nói.
- " ta làm cho một phú hộ ở trong trấn. Công việc làm hầu gái phụ việc trong nhà cho người ta . Phú hộ này có vẻ rất hào phóng, tiền lương tương đối cao, có thể mua gạo nấu cơm cho tất cả các em . Trong tương lai gần, các em không còn phải lo lắng nữa"
Lời hứa hẹn này không chỉ là cho bọn trẻ, mà còn cho trái tim của mình. Đám trẻ đang ăn cháo, nghe Nguyệt Hằng nói vậy thì vui mừng reo lên.
Niềm vui hân hoan của đám trẻ khi không còn phải lo cái ăn nữa, khuôn mặt đứa trẻ nào cũng vui mừng lắm . Quả thật là trẻ thơ không hiểu chuyện, không biết nhìn những chuyện xa hơn. Đối với những đứa trẻ này thì được no bụng qua ngày là một chuyện vui mừng, quên luôn những khó khăn trước mắt. Chúng ngây thơ đâu nghĩ đến những chuyện sâu xa, đâu cảm nhận được tương lai u tối là như thế nào. Với những đứa trẻ ngây thơ thì cái gì trước mắt mới là thứ chúng thấy, còn những chuyện tương lai là những chuyện chúng không để ý bao giờ. Trẻ thơ là vậy, nhưng đứa trẻ họ Hồ đã bắt đầu suy nghĩ đến những việc xa xôi hơn . Nó nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh mình đã hy sinh cuộc đời để chăm lo cho chúng nó. Trong lòng cảm động lắm, bất chợt rơi nước mắt , giọt lệ chảy trên mặt rồi rớt vào chén cháo đang bưng ở phía trước ngực. Những dòng nước mắt ấy nhanh chóng bị Nguyệt Hằng nhìn thấy, nàng ngạc nhiên mà hỏi.
- " em sao thế? Em bị đau ở đâu à? Tại sao lại khóc, có chuyện gì xảy ra với em sao?"
Đứa trẻ đưa tay gạt nước mắt, nhanh chóng lắc đầu. Nguyệt Hằng nghĩ rằng có thể đưa trẻ ấy đang bị đau đớn ở chỗ nào đó nên chảy nước mắt vì cơn đau. Nhưng nàng đã hiểu nhầm, đứa trẻ ấy không đau đớn gì cả, chỉ là có dòng tâm sự mà thôi. Nó nhẹ nhàng đặt tô cháo xuống đất , quay sang nhìn Nguyệt Hằng với đôi mắt biết ơn mà nức nở .
- "Hằng tỷ, tỷ vì chúng em mà đã hy sinh quá nhiều như vậy, đệ biết làm gì để báo đáp công ơn của tỷ bây giờ?"
Nguyệt Hằng đưa tay che miệng, thoáng ồ lên ngạc nhiên. Thì ra đứa trẻ này đang cảm động nên rớt nước mắt, và muốn đền đáp công ơn ư? Nguyệt Hằng nở một nụ cười hạnh phúc, cảm nhận sự trưởng thành của đứa trẻ hàng xóm này. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện được báo đáp công ơn, những gì nàng làm đều là vì tình yêu thương của bản thân mình. Nàng không nghĩ đến việc đền đáp , vậy nên chỉ nở nụ cười hạnh phúc mà lắc đầu.
- " đền đáp gì chứ? Đệ xem đệ đi, mới có bao nhiêu tuổi? Đệ bây giờ chưa cần phải làm gì đền đáp cả . Đến khi đệ lớn rồi, đủ tuổi để đi làm việc, lúc đó hãy phụ ta chăm lo cho những đứa em kia là ta đã vui lòng rồi. Ta chỉ mong có thế, đệ không cần làm gì nhiều đâu"
Khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào, nàng nhẹ nhàng và dịu dàng với đứa trẻ ấy. Nguyệt Hằng vừa nói vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt của đứa trẻ họ Hồ, nó cảm động ngước nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà nói.
- " Hằng tỷ, khi đệ lớn rồi đệ nhất định sẽ đi làm để chăm sóc tỷ . Lúc ấy đệ sẽ yêu thương tỷ, và đệ nhất định sẽ cưới tỷ . Cuộc đời này đệ sẽ chăm sóc và bảo vệ tỷ, không để tỷ phải cực khổ nữa đâu"
Ánh mắt đầy quyết tâm của đứa trẻ khiến cho người khác nhìn vào dễ sinh lòng yêu mến. Nguyệt Hằng bật cười trước sự ngây thơ của đứa trẻ ấy. Nó mới chỉ 10 tuổi , còn chưa dậy thì, có biết được cuộc sống vợ chồng là thế nào đâu? Những lời hứa hẹn này chẳng qua chỉ là lời hứa hẹn của một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện. Nó chỉ muốn đền ơn và níu giữ những gì còn lại bên cạnh mình . Nguyệt Hằng mĩm một nụ cười hạnh phúc, vuốt nhẹ mái tóc đứa trẻ mà nói .
- " được rồi, ăn xong còn dọn dẹp , rồi đi ngủ lấy sức cho một ngày mới nữa. Đến khi nào đệ lớn lên, rồi lúc đó hãy đến gặp ta nói lại câu nói ngày hôm nay nhé . Lúc đó ta sẽ suy nghĩ lại"
Đứa trẻ ấy gạt nước mắt, lập tức gật đầu.
- " nhất định như vậy, nhất định khi lớn rồi đệ sẽ nói lại câu nói này. Hằng tỷ, tỷ chờ đệ lớn thêm vài ba năm nữa nhé . Đệ sẽ không để tỷ chịu khổ nữa đâu , đệ hứa đấy"
Khuôn mặt ngây thơ, và lời hứa của đứa trẻ cũng ngây thơ không kém. Nó năm nay mới có 10 tuổi , đợi đến tuổi được gọi là tuổi trưởng thành ở võ giới này thì phải ở tuổi 16, vẫn còn một chặng đường dài phía trước nữa. Một lời hứa hẹn của đứa trẻ thường không phải là một lời đáng tin. Rồi nó sẽ mau chóng quên đi thôi, bởi vì nó là trẻ con mà . Những chuyện hôm nay đang thế này, ngày mai đã đổi khác , thì làm sao biết được 6 năm nữa sẽ thế nào ? sẽ có chuyện gì xảy ra? Những chuyện tương lai chẳng ai biết được. Nguyệt Hằng không muốn ước mơ bé nhỏ của nó bị dập tắt, nàng nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ mà bảo.
- " được rồi, đừng khóc nữa. Đệ ăn xong rồi dọn dẹp , nghỉ ngơi đi . Ngày mai chúng ta còn phải có một ngày mới nữa"
Đứa trẻ ngoan ngoãn nghe theo lời Nguyệt Hằng, ăn vội tô cháo và bắt đầu dọn dẹp . Nó hiểu rõ rằng công việc ngày mai của mình vẫn còn rất nhiều. Nó là đứa trẻ lớn tuổi nhất, và cơ thể không bị thương tật , trách nhiệm của nó phải lo lắng cho những đứa trẻ tật nguyền ở đây. Nó phải lãnh trách nhiệm này để cho Hằng tỷ của nó yên tâm ra ngoài đi làm kiếm tiền . Nó biết những trách nhiệm mà mình cần phải gánh vác.
Đêm hôm ấy, ánh trăng chiếu sáng giữa màn đêm u tối, len lỏi qua những khe hở nhỏ chiếu vào trong căn nhà tăm tối, nơi mà có những mảnh đời bất hạnh đang quây quần lại với nhau yên giấc . Ánh trăng ấy xuyên qua màn đêm sâu thẳm, le lói trong bóng tối âm u để soi sáng cuộc đời bất hạnh cho những mảnh đời cũng tăm tối không kém màn đêm kia. Ánh trăng đêm nay sao lại đẹp một cách lạ lùng, hay nó vốn dĩ đã đẹp như thế ? Chỉ là vì con người không để ý thấy mà thôi.