Ngôi làng nhỏ bé ở trấn Nông Sơn ấy thoáng chốc chỉ còn lại một bãi hoang tàn, bị bọn cướp san bằng. Hiện tại binh lính trấn Nông Sơn đã tới làng thu dọn tàn cuộc, dọn dẹp những gì còn sót lại. Tất cả những ai bị cướp giết, ngay tại nơi họ nằm xuống, binh lính đều đào một huyệt mộ ngay bên cạnh và chôn cất họ ngay tại đó . Không có mộ tập thể, cũng chẳng có nghĩa trang đàng hoàng, cái làng này chính thức trở thành một cái nghĩa trang luôn rồi. Nguyệt Hằng sau khi choáng váng bất tỉnh thì cũng đến lúc tỉnh lại, ngơ ngác hãi hùng. Nàng nhìn lại sự việc xung quanh thì vô cùng đau lòng, không muốn chấp nhận sự thật, chỉ mong sao đây chỉ là ác mộng. Thế nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, dù không muốn nhìn nhận những gì trước mắt nhưng những thứ đó vẫn cứ sờ sờ ra đó, đành phải học cách chấp nhận mà thôi. Nguyệt Hằng khi bất tỉnh đã được đưa vào trong căn nhà duy nhất còn lành lặn, đủ để có thể ở được, và đây cũng chính là nhà của nàng. Ở trong đó, nàng được quân y chăm sóc chữa trị . Lúc tỉnh dậy, trước mắt nàng là đứa trẻ 10 tuổi họ Hồ đang nhìn mình . Nó thấy nàng mở mắt thì mừng rỡ reo lên.
- " Hằng tỷ, tỷ tỉnh lại rồi. Tỷ ngất xỉu như vậy làm đệ sợ quá, cứ sợ tỷ không tỉnh lại nữa "
Nhìn khuôn mặt mừng rỡ của nó, ai cũng hiểu nó đã lo lắng như thế nào. Khi Nguyệt Hằng ngã ra đất, đứa trẻ vô cùng run sợ , cứ tưởng rằng Nguyệt Hằng đã gặp chuyện gì rồi . Thảm cảnh của làng trước mắt đã quá thê thảm, thêm việc của Nguyệt Hằng khiến nó đau thương càng đau thương hơn. Trong giây phút tuyệt vọng, đứa trẻ hy vọng một phép màu cứu Hằng tỷ của nó.
May mắn sao, trưởng quân y đã chăm sóc được cho Nguyệt Hằng khiến đứa trẻ ấy cũng bớt đi phần nào hoảng sợ. Nguyệt Hằng thấy được sự mừng rỡ của nó, hướng đứa trẻ đó mà nói.
- " tiểu đệ , đỡ ta dậy cái nào"
Vươn bàn tay về phía đứa trẻ, mà đứa trẻ cũng đưa tay nắm lấy đỡ Nguyệt Hằng dậy. Nàng ngồi lên , nhìn một lượt xung quanh trong căn nhà này, cảm nhận không gian. Trong căn nhà này không chỉ có đứa trẻ họ Hồ , mà còn những đứa trẻ khác còn sống sót đều tụ tập ở đây. Có điều đau lòng nữa, chính là những đứa trẻ sống sót ấy đều mang trên mình những thương tích vô cùng lớn . Đứa thì cụt chân, đứa què tay, đứa thì bị mù, trông thật sự đáng thương. Nguyệt Hằng lại thêm một lần nữa choáng váng, nhìn những đứa trẻ xung quanh mà lòng quặn đau. Tất cả bọn chúng gần như đều trở thành tật nguyền, đứa duy nhất còn nguyên vẹn thì ngoài tiểu đệ họ Hồ vẫn còn lại một đứa trẻ chỉ mới tầm 3 tuổi, khuôn mặt đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì . Nguyệt Hằng nhìn đứa trẻ 3 tuổi bé chút xíu ấy ngồi một chỗ trong góc, nó ngước nhìn xung quanh với đôi mắt tròn xoe của trẻ thơ. Điều này lại càng khiến Nguyệt Hằng đau lòng, nàng bật khóc nức nở.
- " hu hu... tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Tại sao tai họa lại đổ xuống làng chúng ta chứ?"
Đứa trẻ 10 tuổi họ Hồ thấy Hằng tỷ của mình khóc, theo bản năng nó vội vỗ dỗ dành.
- " Hằng tỷ, đừng đau buồn nữa. Mọi chuyện đã thế này rồi phải cố gắng để vượt qua thôi, hu hu hu..."
Nó an ủi Hằng tỷ của nó, nhưng chính nó cũng đang khóc nức nở . Thế là hai chị em lại ôm nhau khóc rưng rức, ôm lấy nhau trong cơn bão tố này. Chỉ thoáng chốc , những người trong làng này đã bị thảm sát, những người còn sống sót trong làng này chỉ là những đứa trẻ lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, trở thành trẻ mồ côi tật nguyền.
Nguyệt Hằng là người sống sót lớn tuổi nhất trong cái làng này , cái tuổi được xem là tuổi trưởng thành thời phong kiến, là 15 tuổi . Hai chị em ngồi khóc , nhất thời không biết phải làm gì bây giờ. Những đứa trẻ vừa bị thương tích còn đau đớn đang nằm mê man, đứa bé 3 tuổi vẫn tròn xoe mắt nhìn mọi chuyện xung quanh mà không hiểu chuyện gì, một cảnh tượng vô cùng đau lòng. Không khí ảm đạm tang thương, lúc này có tiếng nói phá vỡ bầu không khí ấy .
- "được rồi, đừng khóc nữa , các ngươi có khóc cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Đây là số mệnh rồi, hãy chấp nhận đi"
Âm thanh chất chứa sự vô tình và lạnh nhạt trước những mảnh đời bất hạnh, trong giọng nói không có chút gì gọi là cảm thông. Hai chị em quay sang nhìn thì thấy cái người vừa nói chính là trưởng quân y, cũng là người chữa trị cho tất cả những đứa trẻ ở đây . Hai chị em chìm vào dòng cảm xúc mà không để ý rằng bên cạnh mình còn có người lạ, lúc này Nguyệt Hằng quay sang cúi đầu thi lễ.
- " xin lỗi đại phu, chúng ta đã làm đại phu khó chịu rồi"
- "này tiểu cô nương, mọi chuyện bây giờ đã như thế này rồi thì đành phải chấp nhận thôi. Bây giờ cô nương có dự định gì cho tương lai chưa? Cô nương sẽ chăm sóc toàn bộ lũ trẻ này như thế nào, cô có tính được không?"
Nguyệt Hằng ngơ ngác nhìn tên trưởng quân y đó, khuôn mặt nàng ngờ nghệch hẳn ra, nàng thực sự không hiểu hắn nói gì. Tên trưởng quân y có vẻ hiểu được người phụ nữ trước mặt mình đang không hiểu lời người khác nói , hắn cười nhạt mà giải thích.
- " này nhé, ngôi làng này đã bị hủy diệt rồi , cô nương là người trưởng thành duy nhất còn sống sót ở cái làng này phải không? Chính vì vậy , trách nhiệm của cô nương là phải quản lý cái làng này, bao bọc những đứa trẻ kia. Cô nương phải ở lại kế thừa làng và chăm sóc chúng, đó là điều đương nhiên. Vậy nên ta mới hỏi cô nương tương lai định làm gì để sống, làm gì để lo cho đám trẻ đấy, cô nương đã hiểu ý ta chưa?"
Kế thừa làng và chăm sóc những đứa trẻ ư? Làng này còn cái gì mà kế thừa nữa? Vậy nên chuyện kế thừa và chăm sóc những đứa trẻ đơn giản là một gánh nặng đè lên vai một thiếu nữ mà thôi. Tên quân y cười nhạt, những lời chẳng có chút tình nghĩa nào , chẳng có chút tình người nào . Nguyệt Hằng đã ngơ ngác lại càng ngơ ngác hơn, cảm nhận tương lai mơ hồ phía trước. Nàng là một thiếu nữ chưa xuất giá, có biết gì đâu mà phải ôm lấy trách nhiệm quá lớn này. Đúng là 15 tuổi ở thời phong kiến được xem là tuổi trưởng thành, nhưng nàng chưa từng sống tự lập, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải bảo bọc quá nhiều những đứa trẻ tật nguyền như vậy. Những trách nhiệm lớn lao như vậy , những gánh nặng khủng khiếp như vậy, không phải những người đứng đầu trấn Nông Sơn sẽ gánh vác sao? Bởi vì cái làng này trực thuộc trấn Nông Sơn , vì vậy những người đứng đầu sẽ có trách nhiệm chăm sóc cho những đứa trẻ mồ côi tật nguyền, tại sao lại đẩy hết trách nhiệm nặng nề này lên vai một thiếu nữ chỉ 15 tuổi chứ? Nguyệt Hằng nhìn tên trưởng quân y, khuôn mặt ngơ ngác mà nói.
- " không lẽ... không lẽ... các người tính bỏ rơi chúng tôi ? Không lẽ các người không thể giúp đỡ được chúng tôi hay sao? Không lẽ các người để chúng tôi ở lại đây tự sinh tự diệt hay sao?"
Đối với Nguyệt Hằng mà nói, những chuyện như vậy thật sự quá vô lý, quá vô tình , quá tàn nhẫn . Cơ mà đối với những kẻ nắm quyền lực thời phong kiến thì việc này dường như quá đổi bình thường . Tên trưởng quân y lại lần nữa cười nhạt mà trả lời.
- " trước khi hỏi chúng ta những câu hỏi đó , cô nương hãy suy nghĩ thử xem nhé. Chúng ta không phải cha mẹ lũ trẻ, cũng chả phải là người thân họ hàng của chúng nó, tại sao chúng ta phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng chúng nó suốt đời chứ? Cô nương nói thử có phải không?"
Choáng váng, đó là cảm giác hiện tại của Nguyệt Hằng . Nhưng cái choáng váng này không giống cái choáng váng lúc trước khi thấy làng bị diệt , mà cái choáng váng lần này của Nguyệt Hằng là khi cảm nhận ra được sự lạnh lẽo của tình người. Nàng nhận ra sự vô trách nhiệm, sự tàn nhẫn của những người gọi nhau là đồng loại. Nàng ngước sang nhìn đám trẻ tật nguyền trong kia còn đang đau đớn vì những vết thương mới được băng bó, lại nhìn xuống đứa trẻ 3 tuổi tròn xoe mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra . Những đứa trẻ này tương lai rồi sẽ ra sao? Nàng lại ngó sang bên cạnh, thấy đứa trẻ họ Hồ vẫn ngồi cạnh mình, nhưng khuôn mặt lúc này đã vô cùng hoảng hốt. Nó tuy còn nhỏ, chỉ mới 10 tuổi, nhưng cái tuổi này đủ để cho nó hiểu rằng nó đang trong hoàn cảnh thế nào . Nó biết là những lời tên trưởng quân y nói đó chính là vứt bỏ tụi nó, vứt bỏ những đứa trẻ này để chúng tự sinh tự diệt , để chúng phải chống chọi với những khó khăn của cuộc đời . Đứa trẻ 10 tuổi hoảng hốt níu chặt tay Nguyệt Hằng, ánh mắt vô cùng sợ hãi. Nó sợ, sợ một nỗi sợ mà trong tâm trí của nó mơ hồ nhận ra. Nguyệt Hằng nhìn đứa trẻ ấy đang kinh hãi nhìn mình, nàng nắm tay chặt tay đứa trẻ ấy cùng ánh mắt yêu thương. Bản thân nàng cũng đang rất run sợ, sợ một tương lai u tối trước mắt, nhưng vẫn siết chặt tay đứa trẻ mà vỗ về nó.
- " tiểu đệ, đừng sợ. Có tỷ ở đây rồi, tỷ sẽ chăm sóc cho mọi người, đừng lo lắng gì cả"
Nguyệt Hằng trấn an đứa trẻ, tuy hiểu rằng bản thân mình còn chưa tự lo được cho mình thì có thể lo lắng cho ai? Thế nhưng nàng biết nàng là người duy nhất trong cái làng này ở tuổi trưởng thành mà còn sống, đã đến lúc phải làm chỗ dựa cho những đứa trẻ kia. Nàng vỗ về trấn an đứa trẻ họ hồ, mà nó nghe vậy cũng bớt đi phần nào sợ hãi. Cái siết chặt tay của hai chị em với nhau, tựa như là cái xiết tay của hai người đang bị cuốn trôi dưới dòng nước sắp chết đuối . Dù rằng bản thân cũng chẳng thể lo được cho nhau , nhưng chỉ cần siết chặt tay nhau là trong lòng đã tự trấn an mình thêm phần nào can đảm. Họ siết chặt tay nhau để thêm phần nào động lực, để tiếp tục đối chọi với dòng nước hung dữ, đối chọi với dòng chảy của cuộc đời.