Bạch Đạo Sư

Chương 340: 340: Giải Cứu Đoàn Thương Buôn





Đoàn thương buôn 25 người đang bị cướp tấn công, mặc dù nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn chống trả oai dũng.

Trước sự bạo kích tấn công của bọn cướp , chúng vừa đông vừa hung hãn khiến bọn họ phải co cụm lại thành vòng tròn đưa khiên và chỉa kiếm ra ngoài phòng vệ.

Trưởng đoàn ở bên trong là một người tu vi võ thượng, ông ta bình tĩnh chỉ đạo chiến đấu rất là chắc chắn.

Tuy vậy, số lượng đông áp đảo của bọn cướp đã khiến đoàn thương buôn bắt đầu để lộ sơ hở.

" Phập..." một đường đao chém xuống xuyên qua hàng phòng ngự trúng vào một chiến binh, chiến binh ấy gục ngã vào giữa vòng tròn.

Ngay lập tức vòng tròn khép lại , che đi sơ hở vừa bị tạo ra ấy, tiếp tục phòng ngự.

"phập..." một tiếng nữa, lại một chiến binh kiệt sức để lộ sơ hở, bị chém ngã vào giữa vòng tròn.

Ngay lập tức vòng tròn lại lần nữa khép lại, và cứ thế đã mới có 4 chiến binh bị trúng chiêu.

Trưởng đoàn vẻ mặt lo lắng, tưởng chừng như hệ thống phòng ngự đã phá vỡ thì "ù ù ù..." Tiếng tù và từ đâu đó phát ra , nghe tiếng tù này thì chắc chắn là ở rất gần đây.

Tất cả đều khựng người lại, khuôn mặt bọn cướp lộ rõ vẻ hoang mang mà khuôn mặt đoàn buôn lại lộ rõ vẻ mừng rỡ.

Khuôn mặt trưởng đoàn rạng ngời, ông ta mừng rỡ hét lớn.- " các anh em, là quân đội của trấn Nông Sơn tới, là viện binh tới cứu chúng ta rồi.

Hỡi các anh em, hãy vững tay khiêng chắc tay kiếm mà chiến đấu đi"Tiếng gào thét ấy vang vọng, bọn cướp thì giật mình mà những chiến binh nghe vậy thì như được tiếp thêm sức mạnh.

Vừa mới nãy còn tưởng rằng sẽ cầm chắc cái chết, vậy mà bây giờ con đường sống đang vững vàng trước mắt.


Họ gầm lên một tiếng, vung khiêng lên đỡ, vung đao chém trả lũ cướp một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Lũ cướp thấy vậy thì hoảng loạn, không còn tinh thần chiến đấu nữa.

Bọn chúng cũng không còn tấn công táo bạo mà giật lùi ra, tất cả hướng mắt nhìn tứ tung để tìm về nơi phát ra tiếng tù và.

Từ một góc đường xa kia, bọn chúng đã nhanh chóng nhìn thấy một người cưỡi ngựa đang rặn cơ mông, gồng cơ đít thổi một cái tù và trên tay.

Mọi ánh mắt đều hướng về người thổi tù đó , rất nhanh chóng có một đội quân đông đảo đã chạy tới bên cạnh người thổi tù, giống như đàn cá được hiệu lệnh tu tập nơi cho ăn vậy.

Một đội quân thiện chiến đã hình thành ngay sau lưng người thổi tù và , người đứng đầu đội quân đó không ai khác là trưởng trấn Nông Văn Rau cùng hai thuộc hạ.

Trưởng trấn lập tức rút kiếm ra , chỉa về phía trước mà gầm lên.- " tấn công bọn chúng, bảo vệ đoàn thương buôn.

Nghe lệnh, GIẾT SẠCH BỌN CƯỚP..."Một tiếng gào lên vang vọng chiến trường, đội quân thúc ngựa xông tới, tay vung cao Vũ khí nhắm lũ cướp mà lao tới." SÁT..." tiếng thét của đội quân tấn công tràn đầy khí thế, hừng hực lao tới như cuồng phong.

Bọn cướp thấy vậy thì giật mình sợ hãi , mà Tiều Đực đứng ở trên cao quan sát cũng lo lắng, hắn hét lớn.- " rút lui..

bỏ chạy tự do ...!ai đi đường đấy, tụ hợp lại địa điểm cũ..."Một tiếng hét ra lệnh, hét xong hắn lập tức phóng đi đầu tiên, chạy vào trong rừng sâu ẩn mất.

Bọn cướp kia cũng theo hiệu lệnh đó mà chạy trốn, mỗi tên trong nhóm thập tướng đều dẫn theo mình chín người thuộc hạ chạy bán sống bán chết.

Bọn chúng kéo nhau thành nhóm lao vào trong rừng, tỏa ra mười hướng chạy trốn.

Trưởng đoàn đâu có đứng yên như vậy.


Vừa rồi ông đã bị thiệt mất một số chiến binh, trong lòng tức giận hét lên.- " giết chúng...!giết chúng đi...!đừng để chúng chạy thoát..."Ông lập tức vận chân khí, dùng khinh công nhảy ra khỏi vòng tròn dí theo đâm vào lưng một tên cướp.

Tên ấy gục xuống chết ngay tại chỗ, máu chảy nhuộm đỏ vùng đất hắn nằm.

Khi mà đội quân bỏ chạy, thì đó là lúc chúng đưa lưng cho người khác chém.

Bọn cướp dù có đông nhưng đang bỏ chạy thì cũng chỉ là một lũ cừu để đàn sói càn quét.

Các chiến binh đoàn thương buôn thấy vậy thì lao theo vung đao chém tới tấp vào bất cứ tên cướp nào chúng rượt kịp, máu xịt ra tung tóe.

Trong cảnh chém giết ấy, sau một lúc ồn ào phút chốc đã yên lặng trở lại.

Khi đội quân thúc ngựa xông tới thì bọn cướp cũng đã lẩn vô rừng hết, những kẻ không chạy kịp thì bị chém chết ngay tại chỗ , những kẻ chạy kịp thì bảo toàn được tính mạng của mình.

Trưởng trấn Nông Văn Rau thúc ngựa chạy tới nơi thì không còn việc gì cho quân đội của ông nữa, ông nhìn vô trưởng đoàn thương buôn mà nói.- " ngài trưởng đoàn, xin lỗi vì đã tới trễ khiến cho ngài phải gặp nguy hiểm"Trưởng đoàn suýt chết, bây giờ đã an toàn thì thở phào nhẹ nhõm.

Ông nghe đối tác nói vậy thì lập tức xua tay, cúi đầu thi lễ trả lời.- " cũng không trễ quá, nhưng nếu sớm hơn một chút thì chúng ta đã không thiệt hại nhiều người như vậy"Ông nói xong thì nhìn sang những thi thể chiến binh của mình với đôi mắt đầy tiếc thương.

Trưởng trấn cũng hiểu rằng sự mất mát này, những người đi buôn với nhau thường rất tình cảm.

Trong số năm người mở đường bị trúng tên chết ấy cũng có ba người là chiến binh của ông, khiến ông cảm thấy tức giận không kém.

Ông nhìn quanh một lượt rồi hạ lệnh .- " các ngươi thu dọn những thi hài của những chiến binh đã hy sinh về an táng cẩn thận, còn xác của bọn cướp vứt vào rừng cho chó hoang nó ăn đi"Binh lính lập tức tuân lệnh, mỗi người một việc dọn dẹp.


Lúc này phó tướng lại bước lên hỏi.- " chủ công, có cần thuộc hạ dẫn binh truy sát lũ cướp?"Tên phó tướng vẻ mặt đang tức giận, có lẽ còn muốn càn quét một trận long trời lở đất.

Trưởng trấn nhìn tình hình thì lắc đầu bảo.- " bọn cướp rất giỏi chạy trong rừng, nếu có truy sát cũng chẳng đuổi kịp bọn chúng.

Chúng ta là kỵ binh đánh trận đường bộ, cưỡi ngựa vượt chướng ngại trong rừng rất bất tiện.

Thôi thì bỏ đi, bởi việc quan trọng bây giờ là bảo vệ đoàn trở về trấn an toàn, cùng với đó là an táng cho những sĩ tử, đó mới là việc cần thiết trước mắt"Phó tướng lập tức tuân lệnh, không truy đuổi nữa.

Trưởng trấn sau khi đã bình định được loạn lạc , ông bắt đầu đi dọc 6 cỗ xe ngựa.

Nhìn vô kiểm tra hàng hóa bên trong, cảm thấy hàng hóa còn nguyên vẹn chưa bị thất thoát cái gì.

Những thứ ông cần đều được chuyển lên đầy đủ, ông cảm thấy rất hài lòng liền quay sang nhìn trưởng đoàn mà khen ngợi.- "quả nhiên ta đã đặt niềm tin đúng người.

Ông đã chuyển cho ta đúng số lượng yêu cầu và đúng thời hạn yêu cầu như vậy, ta thật sự rất biết ơn"Trưởng đoàn được khách hàng khen ngợi đương nhiên rất vui, nhưng niềm vui không trọn vẹn.

Ông cúi đầu thi lễ nói.- " người làm ăn buôn bán, quan trọng nhất là chữ tín.

Làm sao có thể không hoàn thành công việc với trách nhiệm cao nhất chứ, xin Nông đại nhân đừng quá khách sáo"Trưởng trấn mỉm cười gật đầu, hài lòng với câu trả lời của đối tác.Tuy trưởng đoàn nói là như vậy, nhưng đoàn thương buôn dám đem hàng lên trấn Nông Sơn thì ngoài đoàn của ông ra không còn bất cứ ai khác.

Nông Văn Rau có cái khó của riêng mình, có những thứ ông muốn mua mà không thể trực tiếp ra mặt phải nhờ đoàn thương buôn trợ giúp, nó liên quan nhiều đến vấn đề chính trị.Trưởng trấn và trưởng đoàn tiếp tục trò chuyện, trưởng trấn lúc này liền đề nghị.- " bây giờ chúng ta hộ tống đoàn thương buôn của ông về trấn , sau đó an táng cho hai sĩ tử bên ông rồi đưa tro cốt để ông trở về lại nhà , ông thấy thế như thế có được không?"Trưởng đoàn nhìn lại một lượt, giả như người của ông mà không bị thiệt hại bất cứ ai, thì ngay lúc này ông sẽ đòi trả tiền và rút người trở về rồi chứ không vào trong trấn nữa.

Chỉ là trong đoàn của ông đã có hai người hy sinh và năm người bị trọng thương cần phải chữa trị, ông hướng trưởng trấn gật đầu nói.- " Nông đại nhân, mọi việc đều nghe theo ý đại nhân vậy.

Bên ta vẫn còn mấy người đang trọng thương cần phải tĩnh dưỡng , mấy ngày đó chắc đều phải nhờ tới đại nhân rồi"Trưởng trấn nghe vậy thì gật đầu.

Ông ta vui vẻ lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho trưởng đoàn mà nói.- " ta đương nhiên sẽ lo cho sĩ tử và các thương binh của ông.

Nhưng để thể hiện sự hài lòng của mình, ta trả cho ông gấp đôi con số thỏa thuận ban đầu, ông hãy cầm lấy"Trưởng đoàn nghe vậy thì các ngón tay giật giật, mừng rỡ cầm tờ ngân phiếu trên tay.


Ông ta nhìn vô kiểm tra, đúng là một tờ ngân phiếu vàng ròng, số tiền gấp đôi thỏa thuận ban đầu.

Ông ta sướng híp mắt , cười toe toét nói .- "Nông đại nhân, ta nghe đồn ngài là một người hào phóng, quả nhiên danh bất thư truyền.

Ta thật vinh hạnh khi được làm việc chung với ngài, mong rằng sau này còn có dịp hợp tác "Nói xong cúi đầu thi lễ, tay đút tờ ngân phiếu vào người.

Đối với những người thương buôn thời phong kiến, họ xem tiền lên trên hết, mà những người hộ tống cũng là những kẻ bán mạng vì tiền.

Điều này chẳng có gì xấu cả, bản thân bọn họ chọn công việc nguy hiểm để đổi lấy lương cao, điều này thời kỳ nào cũng đều tồn tại.

Nhưng việc đặt tiền lên trên hết khiến con người ta đôi khi quên mất đi giá trị nhân sinh trong cuộc sống này.

Trong phút chốc, hắn cầm số tiền gấp đôi thỏa thuận khiến cho trưởng đoàn quên đi nỗi buồn thiệt hại nhân mạng mà trở nên vui vẻ.

Hắn nghĩ rằng lúc về nhà chỉ việc bù đắp cho gia đình người đã chết một số tiền lớn, rồi tuyển người mới là xong.

Nghe thì thật sự rất tàn nhẫn, nhưng đó là việc của những người thương buôn thời phong kiến phải làm.

Đoàn thương buôn theo đội quân trở về trấn, họ băng bó chữa trị và để cho những người bị thương nghỉ ngơi, sau đó những người chết được hỏa táng.

Những sĩ tử trong đoàn thương buôn được bỏ tro cốt vào một cái hũ, bọn họ ôm cả những cái hũ đó trở về lại Đại La, tiếp tục cho những chuyến đi buôn mới.

Thời gian ở trong trấn, trưởng đoàn và trưởng trấn trò chuyện nhau rất tâm đắc.

Không phải họ yêu thương kính trọng gì nhau đâu, mà vốn dĩ hai người này gọi là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Trưởng đoàn là một tên liều mạng dám đi buôn hàng số lượng lớn lên trên trấn mà không sợ bọn cướp, còn trưởng trấn lại cần một người có thể buôn hàng lên cho ông.

Cả hai người này có vẻ đã tìm được tiếng nói chung, rất nhanh chóng thỏa thuận nhiều điều mới, tương lai sẽ còn nhiều mối làm ăn nữa..