Bạch Đạo Sư

Chương 307: 307: Lựu Đạn Tiền Tệ





Vạn Vân Phong ngồi thẫn thờ ở tảng đá ấy, mắt nhìn về phía xa xăm mà còn chẳng biết mình đang nhìn cái gì, dường như trong đầu hắn chỉ còn lại một sự tiếc nuối rất lớn.

Đấu hồn Huyền Vũ...!phải, là những đấu hồn cấp thần vô cùng hiếm có, không dễ dàng gì mới có thể gặp được.

Thế gian này biết bao nhiêu người, gặp nhau là một cái duyên, và cái duyên đấy dễ gì gặp được những người đấu hồn cấp thần như vậy.

Xác suất thấp hơn rất nhiều so với việc trúng vé số.

Vạn Vân Phong thở dài buột miệng.- " nếu ta đếm sớm hơn một năm, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác"Tự mình thốt ra câu nói đó, tự hắn lại lắc đầu.

Không , hắn không thể đến sớm được, bởi vì việc hắn đến Võ giới này là việc ngoài ý muốn.

Việc hắn đến Võ giới giống như là sự sắp đặt của số phận vậy, đâu phải chủ ý của hắn.

Vạn Vân Phong lại thở dài lẩm bẩm.- "giá như Thiên Phi có thể chờ ta được một năm nữa , chờ đến lúc này thì đã khác"Tự mình lẩm bẩm, lại tự mình lắc đầu.

Nếu như Thiên Phi mà chờ được đến lúc này, thì làm gì có hai cái điểm đen kia ? Mà không có hai cái điểm đen kia, thì đạo sĩ bắt ma đã không nhờ hắn tới nơi này để thanh tẩy , như vậy hắn cũng chẳng gặp được mẹ con Thiên Phi.

Vạn Vân Phong lại thở dài, cảm thấy bất lực, cảm thấy mình thật sự bé nhỏ trong cái thế giới này.

Hắn bé nhỏ ư? Đó là điều hiển nhiên.

Hắn bật cười , có lẽ bởi vì hắn đã ngồi trên đỉnh cao quyền lực mà cứ tưởng rằng mình là một đại nhân vật to lớn nào đó.


Ừ thì so với những con người khác hắn hơn họ nhiều, nhưng cũng chỉ là một sinh mạng nhân tộc bé nhỏ trong cái thế giới này.

Khi đứng giữa trời đất, hắn chỉ là một thứ gì đó quá bé nhỏ so với thế giới bao la rộng lớn đây.Nhìn nhận lại vấn đề mình không có khả năng thay đổi những chuyện đã qua , hắn lại nghĩ về Thiên Phi mà lòng đau xót.

Thiên Phi cả một đời hành thiện tích đức, chẳng làm gì nên tình nên tội , tại sao nàng lại nhận kết quả đau khổ đến như vậy? Người ta bảo gieo nhân nào gặt quả ấy.

Thiên Phi đã gieo rất nhiều công đức, thứ mà nàng gặt được là một sự hắt hủi của gia đình họ Huyền kia, sự trả thù của bọn Cổ và bị bắt nạt bởi hai tên buôn vải khiến mẹ con nàng vong mạng.

Đây là thứ quả gì ? Hắn nhăn nhó không hài lòng.

Người ta lại bảo, nếu kiếp này mình làm chuyện tốt mà mình gặp điều không may mắn, thì là do kiếp trước mình tạo nghiệp nên kiếp này mình phải gánh chịu cái nghiệp kiếp trước, điều này lại càng không đúng với Thiên Phi.

Thiên Phi và Ngọc Thúy sở hữu đấu hồn cấp thần Huyền Vũ , mà người muốn sở hữu loại đấu hồn này thì chỉ có một cách duy nhất, đó là tích đức.

Để có thể được những vị thượng thần sáng thế chúc phúc như vậy, người ta phải tích đức không chỉ ở một kiếp mà trải qua rất nhiều kiếp.

Có người tích đức hơn 10 kiếp, và thậm chí nhiều hơn để được thành quả.

Tích đức qua thật nhiều kiếp, khi tích công đức đủ lớn để chạm đến trái tim của những vị thần sáng thế, các vị ấy yêu mến mà ban ân điển của các vị ấy cho.

Nói đơn giản, cả Thiên Phi và Ngọc Thúy đã tích đức qua nhiều kiếp trước khiến cho Phục Hy và Nữ Oa cảm động mà ban ân điển của họ cho hai linh hồn thuần khiết này.

Vì vậy mà nói, kiếp trước Thiên Phi tuyệt đối không thể làm chuyện gì đó xấu xa mà kiếp này phải chịu hậu quả lớn như vậy.

Ngược lại , kiếp trước Thiên Phi phải làm rất nhiều điều tốt thì mới đủ điều kiện để được Huyền Vũ chúc phúc.


Hắn nghĩ đến đây rồi tự hỏi là rốt cuộc tại vì sao lại có những chuyện bất công đến như thế? Tại sao những chuyện quá đau lòng ập lên đầu hai linh hồn thuần khiết bé nhỏ như vậy? Điều này thật sự quá bất công.Những câu hỏi liên tiếp đặt ra trong đầu Vân Phong lại khiến hắn bật cười.

Hắn đã quên mất những điều mà hắn đã được dạy.

Có người nói với hắn, những bất công mà con người ta gánh chịu trong cuộc sống, tất cả đều là thử thách của Thiên thượng.

Quan niệm Á Đông có câu "cá chép vượt thác hóa rồng".

Cá chép muốn thay đổi số phận, tiến hóa thành rồng thì phải bắt buộc vượt thác.

Không chỉ vượt một cái thác, mà phải vượt rất nhiều cái thác khác nhau.

Thiên Phi là một linh hồn thuần khiết.

Cùng với Ngọc Thúy, hai người gặp những chuyện quá đỗi đau lòng như thế này.

Nếu là những linh hồn thấp hèn khác, họ sẽ gầm rú điên loạn mà hóa ma, tìm cách báo thù gia đình họ Huyền kia.

Nhưng linh hồn Thiên Phi là một linh hồn cao quý và thuần khiết , nàng thậm chí đến phút cuối cùng còn không nghĩ tới việc báo thù, mà tấm lòng của nàng chỉ dành cho người cha nơi ngôi làng kia, chỉ muốn cha mình được vui vẻ và hạnh phúc.

Trong giây phút mãn nguyện ấy, nàng đã mãn nguyện siêu thoát không bị hắc hóa, đó chính là thử thách mà trời cao đặt ra.

Thiên Phi xem ra đã vượt qua được cái thác này rồi.


Hắn tự hỏi cái thác này là cái thác thứ mấy, và còn mấy cái khác nữa để Thiên Phi có thể hóa rồng ? Phải bao nhiêu thử thách nữa để nàng từ người phi thăng lên trời thành tiên? Hắn không biết , có thể kiếp sau, rồi kiếp sau nữa , ai mà biết được dòng chảy vận mệnh sẽ đi về đâu? Hắn chợt nhớ về ký ức tiền kiếp của hắn, trong một bộ truyện kinh điển , có một nhà sư đi sang Tây Thiên thỉnh kinh.

Ông ta đi tới sông lưu Sa Hà thì bị con quỷ ở đó ăn thịt.

Ông đầu thai chuyển kiếp, rồi lại đi thỉnh kinh tới đó.

Cứ thế, chín kiếp của người đàn ông ấy đi bị con quỷ ăn thịt tới chín lần.

Nó xâu chín cái đầu lâu của ông thành chuỗi đeo trước cổ.

Phải đến kiếp thứ 10 ông mới thu phục được nó, để nó trở thành đệ tử mà cùng đi sang Tây Thiên thỉnh kinh.

Đó cũng có thể hiểu rằng ông đã vượt qua chín cái thác, chín lần thử thách của Thiên thượng thử thách ông.Ừ thì đó là thử thách, đây là một sự giải thích khiến hắn tạm thời chấp nhận được mà vơi đi ấm ức trong lòng.

Thế nhưng thật sự nhìn Thiên Phi như vậy, hắn cảm thấy đau lòng cho thân phận người phụ nữ thời phong kiến, chịu đủ thứ xiềng xích đè ép lên người.

Biết sao được, thời loạn mà! Phương bắc đang còn phân ra làm ba nước khác nhau, đánh nhau liên miên , thì những sinh mệnh nhỏ bé ở một cái làng biên giới này có là cái gì đâu? Chưa nói đến bản chất của thời đại là sự u mê tăm tối của thời phong kiến.

Hắn bật đứng dậy, bụt miệng nói- " hay là ta gầy dựng sự nghiệp ,dấy binh tạo phản, đem quân thống nhất luôn Tam Quốc.

Ta sẽ xây dựng một chế độ của dân, do dân, và vì dân ngay tại thời điểm này nhỉ?"Hắn một lần nữa lắc đầu.

Vấn đề ở đây là thời đại, là dòng chảy của lịch sử có thứ tự của nó.

Xây dựng chế độ của dân, do dân, và vì dân thì là một điều không thể thực hiện được trong thời đại này.

Dân trí thời này chưa cao, khoa học kỹ thuật chưa phát triển , và tư tưởng còn quá nặng thời phong kiến.


Nếu bây giờ hắn nói với người ta rằng hắn sẽ xóa bỏ vua, thành lập một chức vụ đứng đầu do dân bầu cử theo nhiệm kỳ, thì người ta sẽ cười vào mặt hắn và bảo hắn là thằng điên.

Trong lịch sử nhân loại đã có rất nhiều người đi trước thời đại , và đa phần trong số đó đều không mấy có kết quả tốt đẹp.

Dòng chảy lịch sử như thế nào thì hắn phải tuân theo như thế ấy.

Hắn chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé, hắn không thể bẻ cong dòng chảy của lịch sử được.

Hắn lại ngồi phệt xuống tảng đá, thở dài chán nản.Trong lúc đang chán nản là thế, bỗng có tiếng nói từ đâu cất lên.- "Vị công tử kia , ngồi đây đã lâu chưa? Khiến chúng ta đi tìm cũng hơi mệt rồi đó."Lời nói này nghe rất là khả ố.

Vạn Vân Phong tâm trạng không vui, cũng chẳng hứng khởi gì.

Hắn chán nản quay ra sau, nhìn về phía tiếng nói thì phát hiện có năm tên khả ố đang đứng đó nhìn hắn, cười vô cùng tục tĩu.

Hắn nhanh chóng nhận ra hai trong số năm tên là hai tên cướp mà bị hắn đánh cho một trận, mặt mũi còn đang bầm tím.

Lần này quay lại còn dẫn thêm ba tên nữa, trong đó có một tên trông vạm vỡ hơn hẳn.

Tên ấy bước lên trước nhìn hắn, đặt cây đại đao lên trên vai mà nói.- " ta nghe nói lúc sáng công tử là người đã đánh hai thằng đàn em của ta, khiến chúng bị thương tích vô cùng nặng.

Công tử nghĩ có nên bồi thường một chút gì đó không?"Vừa nói vừa cười nhếch mép, ra vẻ coi thường lắm.

Cái gì mà bồi thường chứ? Rõ ràng tới đây để ăn cướp.

Vạn Vân Phong chả buồn quan tâm, hắn thọc tay vô áo lấy ra một quả lựu đạn mà nói.- " các ngươi tới đây là cũng muốn kiếm gì tiền chứ gì? Thôi được rồi , ở đây ta có một viên Thiên Hoàng Đại Bảo, là báu vật trân quý có giá 100 đại kim bảo.

Các ngươi cầm lấy mà cút đi"Nói xong rút chốt, thẩy quả lựu đạn về phía bọn chúng..