Bạch Đạo Sư

Chương 293: 293: Manh Mối Từ Cái Miếu Hoang





Ở làng Đông, trước cổng nhà họ Huyền, một đứa con dâu bị đuổi ra khỏi nhà bởi chồng và mẹ chồng của nàng ta.

Đứa con gái 3 tuổi ôm chân mẹ mà khóc lóc thảm thương, trông thật tội nghiệp.

Hàng xóm láng giềng kéo tới nhìn nhưng không ai biết phải làm gì.

Có câu "đèn nhà ai nhà nấy rạng" , đây là chuyện nhà người ta, hàng xóm có thể làm được gì đây? Hai mẹ con kia cạn tàu ráo máng, đuổi Thiên Phi đi mà không cho mang theo bất cứ thứ gì.

Thiên Phi nhìn ánh chiều sắp tắt, trời cũng sắp tối , nàng quay sang nhìn hai mẹ con họ Huyền, người mà nàng từng gọi là mẹ chồng và chồng đấy mà nói.- " ta đi , ta cũng sẽ không lấy bất cứ thứ gì trong nhà này.

Nhưng trời đã tối , hãy để ta ở lại một đêm rồi sáng mai ta sẽ rời đi."Nói đến đây thì lại cúi xuống nhìn con gái của mình.

Ngọc Thúy đang nước mắt đầm đìa , ôm chân mẹ , khuôn mặt đầy sợ hãi như sợ rằng mẹ mình sẽ bỏ mình đi mất.

Thiên Phi thấy nhói trong tim, nàng nhẹ vuốt mái tóc con gái yêu dỗ dành, rồi lại ngước nhìn mẹ con họ Huyền mà nói tiếp.- " Ngọc Thúy là con gái ta , ta cũng sẽ bế nó đi theo , không phiền đến họ Huyền các ngươi quan tâm nữa."Điều lo lắng của Thiên Phi là sợ bọn họ giật lại Ngọc Thúy của nàng, bởi Ngọc Thúy dù sao cũng là họ Huyền, tức là người của nhà đó.

Thiên Phi rất lo sợ bọn họ sẽ giành lại Ngọc Thúy, bởi theo luật pháp thời đó, nàng không có quyền đưa con gái của mình đi theo.

Thiên Phi nghĩ đến chuyện hai mẹ con họ Huyền kia sẽ không chăm sóc Ngọc Thúy đầy đủ , lại rước về mẹ ghẻ để hành hạ con nàng.

Cứ nghĩ tới viễn cảnh đó, Thiên Phi lại sợ hãi vô cùng, nhưng thực ra nàng đã quá lo xa.Tuy lo lắng như vậy, nhưng thực ra nàng lại lo thừa , bởi mẹ con họ Huyền không có chút ý muốn nào giữ Ngọc Thúy ở lại.

Sự tồn tại của Ngọc Thúy sẽ khiến Cổ Bố không hài lòng, và sẽ không gả Cổ Uyên cho chúng.

Hào quang rực rỡ ấy , chúng không thể nào bỏ lỡ, lúc này mẹ con nhà kia lại gào lên.- " thứ trắc nết lăng loàn, làm đ ĩ bao nhiêu năm như ngươi không được ở lại thêm một phút giây nào nữa trong gia đình nhà ta.


Và cả đứa con hoang của người nữa, ngươi bế nó đi càng nhanh càng tốt.

Nó chẳng phải là người họ Huyền, mà là của một người đàn ông nào đó sao chúng ta biết được? Ngươi lăng loàn như vậy, biết đã ngủ với ai và mang bầu đứa con của ai?"Thiên Phi nghe vậy chết đứng người, trong giây phút tưởng mình nghe lầm chứ không phải là sự thật.

Chuyện đuổi nàng đi là một chuyện, nhưng Ngọc Thúy là huyết mạch của nhà họ Huyền, lại có thể vu oan cho Ngọc Thúy là con hoang được sao? Vu cho nàng nhiều tội khủng khiếp đã là một chuyện, mà thậm chí còn vu luôn huyết mạch, tức là con ruột cũng là cháu ruột là con hoang? Những chuyện như vậy cũng có thể làm được, rốt cuộc mẹ con họ Huyền kia có còn là người hay không? Nàng đâu hiểu rằng bọn chúng đã bị tiền tài của Cổ chân nhân làm mờ con mắt, đâu còn biết đến huyết thống và tình nghĩa gì nữa.

Bọn chúng chửi xong khiến Thiên Phi ngơ ngác, đứng hình mà không hiểu chuyện gì.

Và không để Thiên Phi cãi lại , bọn chúng lập tức vào trong nhà đóng cổng lại, khóa bên trong rồi đi thẳng một mạch không để cho nàng kịp phân bua bất cứ điều gì.

Hàng xóm xung quanh thấy vậy thì cũng bất bình lắm, xì xầm bàn tán.- "Cái gì mà Thiên Phi cô nương làm đ ĩ chứ ? Ta thấy Thiên Phi cô nương là một người vô cùng tốt tính, là một đứa con dâu tuyệt vời.

Ta không bao giờ tin có chuyện đó"- " đúng vậy, đúng vậy.

Cưới được một cô dâu như Thiên Phi , ta ao ước còn không được ấy chứ.

Cơ mà nói cái chuyện tiểu cô nương Ngọc Thúy là con hoang ư? Nhìn mặt không thấy giống mặt của bố nó à? Nhìn là biết một khuôn đúc ra , sao có thể gọi là con hoang được chứ ? Quả thật là nhảm nhí"- " không sai, gia đình này thực sự quá tuyệt tình.

Cho dù có muốn bỏ con thì cũng phải để cho người ta ở lại qua đêm, sáng mai rồi đi.

Đuổi người ta ngay giữa chiều mộ tối thế này, biết bảo người ta phải đi đâu?"Những lời xì xầm ấy đều hướng sự thương cảm cho Thiên Phi.

Ngọc Thúy ôm chân mẹ , nước mắt đầm đìa.

Mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ với người con dâu bé nhỏ ấy, nhưng trong khoảnh khắc ấy Thiên Phi lại khẽ mỉm cười.

Nàng cười không phải vì vui sướng, mà có lẽ nàng cười vì nàng đã chịu quá đủ đau khổ rồi.


Trong những khoảnh khắc đau khổ nhất, người ta lại hay bật cười một nụ cười trong tuyệt vọng như thế.

Nhưng lại có câu "sự sống nảy sinh từ cái chết" , bị đuổi ra khỏi nhà thì sao nào ? Thì chấm dứt cái thời gian làm dâu khổ cực, là mở ra một cuộc sống mới tự do.

Trong tận cùng đau khổ thì ta lại tìm ra được một tia sáng của tự do.

Có lẽ nụ cười ấy của nàng cũng chính là dành cho tia sáng ấy, nàng quay sang bế Ngọc Thúy lên tay mình ,dịu dàng nói.- " Thúy nhi chúng ta đi thôi."Lời nói dịu dàng với một nụ cười hiền lành trên môi, Thiên Phi đã bắt đầu lời hứa của mình với Ngọc Thúy là đi đến nơi chỉ có hai mẹ con với nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Ngọc Thúy nhìn nụ cười của mẹ, em gạt nước mắt mà mũm mĩm hỏi.- " vậy mình sẽ tới nơi mà mẹ nói, chúng ta sẽ sống cùng nhau có phải không?"Thiên Phi nhìn con yêu mà nhẹ nhàng gật đầu.- " đúng vậy con ạ, chúng ta sẽ tới một nơi mà chỉ có hai mẹ con mình với nhau, không còn ai nữa"Ngọc Thúy ôm lấy mẹ, nở một nụ cười trẻ thơ sung sướng.

Thiên Phi liền quay lưng bỏ đi, không thèm ngoái đầu nhìn lại, không thèm nhìn cái ngôi nhà mà bốn năm qua nàng đã thức khuya dậy sớm, cực khổ làm việc trong cuộc sống của một nàng dâu nô lệ.

Trong ánh chiều tà sắp tắt, bước chân Thiên Phi rời đi dưới ánh chiều tà trên đỉnh núi.

Nhìn nàng đi như vậy , hàng xóm xung quanh ai cũng ngậm ngùi.

Có một người hàng xóm cảm thấy không nỡ, liền chạy theo nói.- " Thiên Phi cô nương , trời đã sắp tối, chi bằng vào nhà ta tá túc một đêm , sáng mai rồi hãy lên đường "Bước chân Thiên Phi thoáng dừng lại, đây là một lời đề nghị tốt, nhưng tâm trạng Thiên Phi lúc này vô cùng tức giận.

Trong cơn phẫn nộ, người ta thường không có những quyết định sáng suốt.

Giận cá chém thớt, giận gia đình họ Huyền mà nàng giận luôn cả cái làng Đông này.

Nàng thở dài mà nói.- " cảm ơn bác hàng xóm, nhưng tôi không cần.


Tôi tự lo cho tôi được"Nói xong bế Ngọc Thúy đi thẳng , hướng ra đầu làng mà tới, để lại tất cả thị phi sau lưng.

Nàng bỏ đi, bỏ luôn cả cái quá khứ đau buồn ấy sau lưng mà bước chân về phía trước.

Bây giờ trước mặt nàng tựa như đang có một cánh cửa mở ra, cánh cửa của tự do và hạnh phúc.......Chủ quán cơm kể tới đây thì bất giác thở dài, khuôn mặt muộn phiền, đôi mắt ánh lên tiếc nuối mà nói .- "lần ấy Thiên Phi cô nương đã bỏ đi ra tới cái miếu hoang đầu làng, người ta thấy cô nương ấy ngồi ở miếu hoang đó một chút.

Một người trong làng thương cảm mà bưng cơm ra mời, nhưng đêm tối bưng cơm ra cho cô ấy thì đã không còn thấy cô nương ấy ở đó nữa.

Và từ đó người ta cũng không còn gặp lại Thiên Phi cô nương cùng đứa con của cô ấy thêm một lần nào nữa.

Không biết cô ấy đã đi đâu, cuộc sống thế nào rồi, thật sự rất đáng thương."Vạn Vân Phong hít một hơi thật sâu, nhắm nhẹ đôi mắt, người hắn run run.

Hắn lấy một nén bạc như đã hứa, đặt xuống bàn mà nói.- "cảm ơn ông chủ, có gì ta sẽ quay lại gặp ông sau"Hắn nói xong thì đứng dậy, bước đi trong tĩnh lặng.

Hắn đang đi ra đầu làng, hướng thẳng cái miếu hoang mà đến.

Ông chủ quán nhận nén bạc xong, lại nhìn theo hướng chàng thanh niên trẻ với bộ y phục màu trắng đấy , ông khẽ thở dài.- " thật là một người nhân ái , có tình có nghĩa.

Nhưng liệu có thể tìm lại được người xưa hay không, cũng chẳng biết được "Nói xong lại thở dài thêm một cái nữa, lặng lẽ dọn quán vào trong.

Khi đang dọn quán, lại thấy hai mẹ con ăn xin kia mon men tới gần , có lẽ muốn xin ít cơm thừa canh cặn.

Vừa nhìn thấy hai mẹ con đó, ông trừng mắt tức giận, cầm luôn chén trà uống dở tạt vào người bọn chúng mà quát.- " mẹ con họ Huyền các ngươi đừng có ám cái quán của ta nữa, cút ngay."Chén nước tạt ra đầy khinh bỉ , khiến người đàn bà ấy giật lùi.

Bà ta nắm tay đứa con khùng điên của mình mà bỏ chạy.

Thì ra hai mẹ con đó chính là hai mẹ con họ Huyền, người đàn bà đấy là mẹ chồng của Thiên Phi, và đứa trẻ 25 tuổi bị hâm ấy là chồng của Thiên Phi.

Thật bất ngờ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì mà bọn chúng te tua như vậy? Nhưng chuyện đó hiện giờ tạm chưa bàn tới, mà quan trọng là Thiên Phi đã đi đâu một năm trước.

Nàng bị đuổi khỏi nhà, và đã một năm rồi không ai còn thấy nàng nữa.


Vạn phân Phong biết được như vậy, hắn mon men ra đầu làng.

Ở làng Đông này có một cái miếu hoang, trước đây dùng để thờ một vị thần nào đó , nhưng đã bỏ hoang lâu.

Những người cơ nhỡ thường hay ghé đó nghỉ ngơi, và lần đó khi Thiên Phi bị đuổi , nàng không biết đi đâu đã dừng lại đó cùng đứa con gái của mình.

Vậy manh mối chấm dứt ngay tại cái miếu hoang ấy.

Vạn Vân Phong bước tới cái miếu hoang, hắn đi vào bên trong quan sát.

Nhìn cái miếu tồi tàn , cũ nát sập xệ , nhưng vẫn có thể cho người ta ngủ qua đêm được.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng nặng trĩu những nỗi buồn nhân sinh trần thế.

Hắn tiếc cho một đóa hoa lài cắm bãi phân trâu, tiếc cho đoá sen rớt xuống vũng bùn.

Hắn kiếm một chỗ sạch sẽ, ngồi phệt xuống ,tựa lưng vào tường mà thở ,thoáng chút hoài niệm.

Hồi hắn mới tới võ giới này, hắn cũng xuất hiện trong một cái miếu hoang, xem ra thật sự có duyên với những cái miếu hoang như vậy.

Bên ngoài kia ánh mặt trời cũng vừa khuất sau núi, làng Đông chìm vào bóng tối, ánh đèn từ các ngôi nhà được thắp lên báo hiệu một ngày đã kết thúc.

Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.

Vạn Vân Phong vẫn ngồi đó, nhắm nhẹ đôi mắt cảm nhận tiếng dế kêu, tiếng côn trùng đêm kêu rộn rã khiến hắn thoáng liên tưởng về cuộc sống ở Giao Chỉ.

Vạn Vân Phong muốn nghỉ ngơi một chút để tiếp tục công việc của mình.

Hắn bắt đầu tọa thiền tĩnh tâm, để có thể bước vào giai đoạn quan trọng nhất một cách thật tỉnh táo..