Bạch Đạo Sư

Chương 288: 288: Chỉ Có Mẹ Và Con





Thiên Phi sau khi cùng Ngọc Thúy ăn xong chén cơm thừa ấy, nàng cũng phải chuẩn bị nấu cơm chiều.

Cắm cúi lụi cụi trong bếp một hồi , dù cơ thể đau đớn vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình , làm bữa cơm mà dọn ra cho mẹ con nhà đó.

Bà mẹ chồng sau khi thấy buổi cơm chiều đã được dọn ra tử tế, hài lòng ngồi xuống, mà thằng con của bà cũng ngồi bên cạnh.

Thiên Phi bế Ngọc Thúy tới bàn, lúc này người mẹ chồng mới ngẩng cao đầu mà nói .- "con dâu , con đã hiểu mọi chuyện chưa? Ta làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì muốn gia đình này hạnh phúc êm ấm, vì muốn con tốt hơn mà thôi.

Ngoài lợi ích của các con, ta không hề có bất cứ lợi ích gì khác"Lời nói nghe như đấm vào lỗ tai ấy, nhưng nghe nhiều quá thì cũng nhạt.

Thiên Phi im lặng không nói , trông chờ bữa cơm mà thôi.

Mẹ chồng cầm đũa lên ra hiệu cho mọi người dùng bữa, lúc này Thiên Phi và Ngọc Thúy mới được chạm đũa mà ăn cơm.

Bà mẹ chồng nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa nói.- " ngày mai ta và chồng con có chuyện phải lên trấn thăm một người bạn cũ , đến chiều mới về.

Con ở nhà lo làm việc cẩn thận, ta về nhà rồi sẽ kiểm tra "Vẫn những lời nói như một kẻ độc tài vậy, Thiên Phi cũng không mấy quan tâm lắm, thế nhưng Huyền Bình lúc này lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hắn quay sang nhìn mẹ hắn mà hỏi.- " mẫu thân à , người lên trấn thăm một người bạn cũ thì việc gì phải dẫn con theo chứ? Con không đi đâu "Bà mẹ nghe vậy thì cười trừ, nhìn con mình mà trách.- "Con đó , kêu con đi thì con cứ đi đi ,có mất công sức gì đâu? Người bạn của ta trên trấn là một người bạn rất thân với ta, có nhiều ân tình.

Kêu con lên đó cũng là để nhìn mặt , sau này qua lại cũng tiện hơn"Nói xong lại tiếp tục nhai nhồm nhoàm, mà Huyền Bình cũng không cãi lời , xem như là một chuyến đi chơi đi.

Thiên Phi lúc này mới để ý một chút.

Bảo là lên trấn , nhưng lại dẫn con trai theo, không phải là muốn đi kiếm vợ mới đấy chứ? Trong suy nghĩ của Thiên Phi thoáng nghĩ đến điều đó, nhưng nàng chẳng ghen tuông mà chỉ cười nhạt một cái, chẳng hề lo gì về việc mất người đàn ông này.

"cái này không phải là vì đợi mãi không có con trai mà đòi cưới thêm vợ mới sao? Bà không nhìn lại đứa con của bà đi , dễ gì người ta gả con cho chứ ? Chỉ có Vũ Thiên Phi này mắt nhắm mắt mở mới rúc vào cái nhà này thôi ".

Những suy nghĩ thoáng qua trong đầu như vậy khiến Thiên Phi vừa thấy hối hận mà cũng vừa thấy bình yên.


Thôi thì mặc kệ, có lấy vợ mới cũng được, đằng nào nàng cũng đã quyết rời đi rồi.

Thiên Phi đoán như vậy, nhưng thực ra nàng đã đoán sai.

Trong tâm trí của người mẹ chồng kia không hề nghĩ đến chuyện lấy vợ mới ,bởi lấy vợ thời phong kiến rất là tốn kém.

Quan niệm gả con là con sẽ là của nhà người ta, vì vậy sính lễ nhiều tương xứng, không ai dễ dãi như Vũ gia chủ gả con chỉ lấy sính lễ tượng trưng như vậy.

Mà vì có lẽ sính lễ ít , cho nên cái nhà đó mới cho rằng Thiên Phi là thứ gái già gái ế, đâm ra khinh thường nàng.

Ôi mà chuyện đời mấy khi biết được chân tướng.

Bà mẹ chồng này thực ra mưu đồ đưa con trai mình lên trấn là để đi khám bệnh.

Lúc cãi nhau , Thiên Phi đã từng nói rằng "tại sao không nghĩ kẻ tịt là con trai bà".

Dù điều này khiến bà ta tức giận, nhưng nó cũng khiến bà la lo lắng.

Nếu con bà tịt thật thì sao? Vậy thì phải đưa đi khám thử mới biết được.

Nhưng nếu như khám trong làng này, lỡ lòi ra chuyện thằng con bà nó tịt thật, thì bao năm nay bà chửi Thiên Phi không biết sinh nở thành ra quê độ đến nhường nào.

Chính vì vậy, bà quyết tâm lên trấn với hai mục đích.

Thứ nhất, là để giấu chuyện bà đi khám, nếu lỡ như con bà tịt thì bà vẫn giấu được chuyện này.

Thứ hai, bà tin rằng trên trấn sẽ có nhiều đại phu tài giỏi hơn làng.

Ở làng này thì chỉ có một đại phu , nhưng tài năng làm sao có thể so với đại phu trên trấn chứ? Với những suy nghĩ như vậy , bà quyết tâm lên trấn một chuyến.

Chẳng phải thăm người bạn gì đâu, mà là đến một đại phu nào đó để khám bệnh.Bữa cơm chiều tối nay lại là bữa cơm yên tĩnh nhất trong thời gian qua.


Mẹ chồng không mắng con dâu trên bàn ăn như bình thường vẫn thế, mà con dâu cũng chẳng nói gì.

Bữa cơm cứ lặng lẽ trôi qua lại khiến cho Thiên Phi cảm thấy bình yên, nàng dọn dẹp buổi tối rồi cùng con gái mình vào phòng nghỉ ngơi.

Hai mẹ con ôm ấp yêu thương, chơi đùa trong buổi tối ấy , cũng cảm thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn.Sáng sớm hôm sau, nàng chẳng buồn dậy sớm gánh nước, tưới rau, chẻ củi nữa.

Nàng muốn ngủ một giấc ngủ thật ngon, mà bà mẹ chồng kia đưa con đi khám bệnh cũng lén lút , bí mật ôm tiền đi nên cũng không đánh thức đứa con dâu ấy.

Hai mẹ con nhà đó ra đầu làng thuê một cỗ xe ngựa đi lên trấn.

Thiên Phi tỉnh giấc đã thấy bọn chúng đi mất rồi.

Nàng ngó sang bên cạnh , đứa con gái ngây thơ của mình vẫn còn đang ngủ.

Buổi sáng hôm nay thật bình yên, nàng nở một nụ cười rồi bước xuống giường chuẩn bị bữa sáng cho con yêu.

Hôm nay sẽ là một ngày bình yên, chỉ có hai mẹ con sống chung với nhau ,đó cũng là điều mà Ngọc Thúy mong muốn.

Đứa trẻ 3 tuổi tỉnh giấc , ngó dọc ngó ngang như em vẫn thế.

Em bước xuống đi tìm mẹ của mình, lúc này thấy mẹ mình đang thảnh thơi ngồi một chỗ đọc sách.

Đối với đứa trẻ này, đây là một hình ảnh vô cùng mới.

Vào những ngày bình thường, khi thức dậy đi tìm mẹ thì đều thấy mẹ làm việc vất vả, mồ hôi đầm đìa.

Nhưng lần này lại khác, em thấy mẹ ngồi thư thái bên bình trà, tay cầm cuốn sách đọc, điều này khiến em ngạc nhiên.Cuốn sách này là những di vật của thời nàng còn đi học y, nàng muốn đọc lại một chút, cảm giác hoài niệm về quá khứ.

Ngọc Thúy sau một chút thấy ngơ ngác , thì cũng bẻn lẻn lại gần mẹ, nhẹ nhàng ngồi vào lòng mẹ.


Thiên Phi cũng không nói gì, đưa vòng tay ôm con gái vào lòng, vẫn tiếp tục đọc sách thư thái.

Buổi sáng đọc sách uống trà , một buổi sáng thật sự bình yên.

Khi con người ta sống trong giông bão, những giây phút bình yên này người ta mới thấy nó thật sự đáng quý đến mức nào.

Trước khi nàng lấy chồng, nàng vẫn hay đọc sách vào buổi sáng, và ngồi bên bình trà như vậy.

Nhưng những lần đó, chưa lúc nào nàng lại cảm thấy bình yên như lần đọc sách uống trà lần này.

Nàng muốn quay về cuộc sống trước kia, cuộc sống tự do của một đại phu.

Nàng sẽ quay về, nhưng lần này nàng có một món quà, đó chính là đứa con gái này.

Ngọc Thúy chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho nàng, chứ chẳng phải tên họ Huyền nào hết.

Nàng cảm thấy như vậy, và cái quyết tâm chấm dứt mối nghiệt duyên này càng lúc càng lớn hơn.Thiên Phi đặt cuốn sách xuống , nhìn con gái mình mà nói .- "Thúy nhi ,vào ăn sáng thôi "Ngọc Thúy mỉm cười hạnh phúc, gật đầu dễ thương, rồi theo mẹ vào bên trong.

Hôm nay, bữa cơm sáng không có hai người kia thì bỗng bình yên đến lạ thường.

Hai mẹ con ăn cơm vui vẻ , cười nói thích thú, cảm giác hạnh phúc này chính bản thân Ngọc Thúy cũng chưa từng có.

Những buổi sáng em đã quá quen với những lời mắng mỏ từ bà nội, khiến em hôm nay cảm nhận được sự khác biệt to lớn đó.

Bữa sáng ăn xong, thông thường Thiên Phi lại phải tiếp tục đi làm việc quần quật.

Nhưng lần này nàng chẳng làm việc nữa mà ở lại chơi với con.

Ngọc Thúy ngạc nhiên hỏi.- " mẹ ơi , mẹ không đi làm việc, bà nội với cha về sẽ đánh mẹ đó.

Con sợ lắm"Lời nói của trẻ thơ đánh động trái tim của người mẹ, Thiên Phi khẽ hôn lên trán con gái mà dịu dàng nói .- "không ...Không sao đâu con yêu.

Chúng ta đã nói với nhau rồi , con quên rồi sao.

Chúng ta sẽ đến một nơi nào đó chỉ có hai chúng ta, sống cuộc sống riêng hai chúng ta.


Con có còn muốn như thế không?"Ngọc Thúy nghe vậy thì vui mừng gật đầu lập tức, ôm lấy tay mẹ mà nói.- con muốn, con muốn lắm.

Vậy thì mẹ sẽ không phải bị bà nội mắng , không bị cha đánh nữa.

Con muốn đi lắm , vậy khi nào chúng ta đi ?"Thiên Phi lại ôm con gái vào lòng , dịu dàng nói .- "sáng mai chúng ta sẽ rời đi.

Hôm nay mẹ còn có một chút chuyện phải nói với bà nội, và với cha của con nữa.

Cho nên ngày mai chúng ta bắt đầu, sẽ sống cuộc sống mà cả hai chúng ta đều mong muốn.

Con có hối hận gì không ?"Ngọc Thuý tròn xoe mắt, đối với một đứa trẻ 3 tuổi thì hối hận là gì em không biết.

Em lại rúc vào ngực mẹ mình, ôm chặt mẹ mà nói .- "không ,con không hối hận đâu.

Chỉ cần được ở bên mẹ là con mãn nguyện rồi"Đứa trẻ này không hiểu quá nhiều chuyện, nhưng nó biết yêu mẹ của nó bằng tất cả trái tim của mình.

Thiên Phi mỉm cười hạnh phúc.

Con gái nàng tuy còn nhỏ nhưng đã biết lo nghĩ cho nàng.

Hôm nay nàng sẽ sống với con mình một ngày theo đúng nghĩa "chỉ có hai mẹ con" mà không quan tâm đến những việc khác.

Chiều nay, khi mẹ chồng và tên Huyền Bình ấy về, nàng sẽ nói chuyện đòi lại của hồi môn.

Dẫu biết rằng sẽ không đòi được, người đàn bà tham lam kia sẽ không trả đâu, nhưng vẫn phải cứ đòi.

Đòi để người ta biết mình có đòi nhưng bà không trả, chứ cứ lặng lẽ bỏ đi bà lại tố là mình đã lấy hết rồi, hoặc mình không lấy thì mệt.

Hành động của Thiên Phi là một hành động trong thời đại ấy gọi là nổi loạn, một hành động mà không có mấy người phụ nữ nào dám làm.

Ờ thì nàng cũng đã nổi loạn từ nhỏ rồi.

Năm 13 tuổi đã giả trai đi học ngành y, chính là đem sinh mạng của mình ra đùa giỡn , thì cái việc chia tay với chồng mà bỏ về nhà so với chuyện đấy thì cũng chẳng có gì ghê gớm nữa.Cuộc sống ngày mai của hai mẹ con rồi sẽ ra sao? Có ai biết được? Cuộc đời đâu ai biết được chữ ngờ..