Bạch Đạo Sư

Chương 206: 206: Món Quà Tuyệt Phẩm





Võ sư Trần Tuấn kể lại rằng ngày đó ông hộ tống Đường Lược tới tận bến Đại La để đón tên quan tam phẩm kia.

Vừa thấy trên Tam Thiếu ấy bước qua, Đường Lược đã cung kính thi lễ, cúi đầu thật thấp.- " tham kiếm Tam Thiếu đại nhân, được gặp gỡ đại nhân thật sự là vinh hạnh của tiểu nhân "Tên quan ấy trông rất bệ vệ, ưỡn ngực mà cười nhạt.- " đều là đồng hương Nam Hải với nhau , Đường lão đừng quá khách khí.

Bước tới đất Nam man này mà được gặp đồng hương âu cũng là may mắn rồi"Miệng nói đầy tính xã giao , nhưng thái độ tên Tam Thiếu ấy rất hách dịch, mặt lúc nào cũng hất cao hơn trán.

Đường Lược không những không khó chịu mà cười toe toét , lại cúi đầu thật thấp nói.- " hôm nay đại nhân đã tới đây làm công vụ , chi bằng ghé tệ xá nghỉ ngơi một ngày ,vui chơi thoải mái rồi ngày mai hãy trở về Kiến Nghiệp , để lão già này có được diễm phúc đón tiếp Đại Nhân"Trước lời mời chào này, Tam Thiếu cười nhạt , hắn gật đầu nói .- " được , ta sẽ ghé nhà đồng hương một chút , ông đừng quá đa lễ.

Đi thôi "Nói một câu , cả bọn kéo nhau đi.

Đích thân Đường Lược dẫn đường ra bến, ở đó đã có một chiếc thuyền sang trọng chờ sẵn, là thuyền của Đường gia dùng để đón vị khách đặc biệt này.

Tam Thiếu lên thuyền cùng Đường Lược , thuyền rời bến ngược dòng trở về trấn Cổ Loa.

Trên trên đường đi , Tam Thiếu được mời vô trong khoang thuyền ngồi uống trà đàm đạo, ngắm cảnh qua ô cửa sổ.

Đường Lược lúc này đích thân rót trà mời Tam Thiếu mà nói .- " đại nhân đã đến đây rồi, tiểu nhân nhất định sẽ cho đại nhân thưởng thức những món ngon vật lạ ở đất phương nam này ,bảo đảm đại nhân sẽ hài lòng"Lời nói xum xuê nịnh nọt.

Tên tam thiếu ấy cũng chả buồn để ý đến chén trà rót xuống , hắn nhìn mặt Đường Lược mà xì một tiếng.- " ăn uống gì giờ này , có thứ gì mà ta chưa từng thưởng thức qua ? Những sản vật ở đất này ta đã được nếm đủ ở trong thành Đại La rồi, Quan trọng là có cái gì đó khác cho ta nếm thử không?"Nói xong nháy mắt một cái , cười một cách d.âm đã.ng.


Đường Lược đương nhiên hiểu ý , cũng cười theo toe toét .- "cái ấ,y chắc chắn là sẽ có , đã sắp xếp cho đại nhân cả rồi , xin đại nhân cứ yên tâm.

Khi đại nhân thấy được món quà đó, người chắc chắn sẽ hài lòng "Tam Thiếu nghe vậy thì khẽ ồ lên thú vị, nhìn Đường Lược mà bật cười.- " Vậy là ông đã sẵn sàng hết cả rồi sao? Thật là một người chu đáo , ta thật sự có lời khen"Đường Lược nghe vậy thì cười toe toét, vẻ mặt khoái chí mà nói tiếp.- " được vinh dự đón tiếp một vị đại nhân cao cấp như thế này là Phúc phần của tiểu nhân.

Cơ hội đón tiếp một đại nhân vật thế này trong đời người chỉ có một lần , tiểu nhân đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng chu đáo để hài lòng đại nhân rồi, đại nhân nói có phải không?"Nói xong thì cả hai bật cười , ra vẻ hợp cạ lắm.

Trên Chiếc thuyền ấy , bọn chúng kẻ tung người hứng trò chuyện vui vẻ.

Thuyền cuối cùng cũng cập bến Cổ Loa, tên Đường Lược mời khách xuống thuyền và đến phủ.

Phủ Đường Lược lúc này được trang hoàng lộng lẫy , người ra vào nườm nượp chuẩn bị cho yến tiệc mời vị khách đến từ phương xa.

Theo sắp xếp của Đường Lược , hai hàng mỹ nữ đứng hai bên đường trải thảm đỏ chào đón.

Tam Thiếu đi vào liếc nhìn hai bên hàng mỹ nữ, thấy nhan sắc cũng được chứng tỏ chủ nhà đã phải lựa chọn rất kỹ lưỡng.

Hắn cảm thấy khá hài lòng , nhưng vẫn chưa gây được ấn tượng mạnh cho hắn.

Hắn quay sang hỏi .- " Đường lão, đây phải chăng là những thứ "này nọ" mà ông nói là để dành cho ta ?"Đường Lược nghe vậy vội xua tay, miệng vẫn cười toe toét mà nói .- "đây chẳng qua chỉ là đón tiếp , thứ tuyệt phẩm vẫn còn ở phía sau , xin đại nhân đừng sốt ruột"Tam Thiếu lại quay sang nhìn hai hàng mỹ nữ kia một lượt , cảm thấy cũng rất đẹp , mà Đường Lược nói chỉ là ra đón tiếp trong khi tuyệt phẩm còn ở phía sau, vậy chắc chắn cứ phía sau ấy sẽ rất tuyệt vời.


Trong lòng cảm thấy sung sướng, mà phía dưới của hắn cũng bắt đầu thức tỉnh bản năng con đực.

Yến tiệc dọn ra, các của ngon vật lạ được đem lên , xem ra thật sự rất xa hoa.

Của ngon vật lạ, rượu thơm hiếm có , tên Tam Thiếu nhìn qua một lượt mà không mấy hứng thú.

Những thứ này dường như hắn đã dùng hôm qua ở Đại La thành.

Cũng phải thôi, những thứ mà Đường Lược có thì không phải Đại La cũng có sao? Cổ Loa và Đại La rất gần nhau , chỉ cách một con sông, vậy thì những sản vật cũng sẽ tương tự nhau.

Tam Thiếu nâng ly rượu lên uống, nhấm nháp một chút đồ ăn ngon , hắn lại sốt ruột hỏi.- " cái thứ mà ông nói đâu, sao ta vẫn chưa thấy ? Hay là ông có ý định bốc phét lừa gạt ta?"Đường Lược nghe vậy thì giật mình, vội vã xua tay , khuôn mặt tỏ vẻ vô tội mà nói.- "oan ức quá , đại nhân đừng nghĩ oan cho tiểu nhân như vậy.

Mọi thứ nên phải từ từ, đừng gấp rút , rồi sẽ có ngay thôi"Nói xong thì quay sang nhìn một tên gia nô mà ra hiệu.

Tên người hầu chạy vào trong truyền lệnh gì đó , một lúc sau xuất hiện một đội mỹ nữ đi ra.

Đội mỹ nữ này mang theo dụng cụ đàn sáo , Tam thiếu nhìn vào biết ngay đó là đoàn ca hát , hắn không có hứng thú cho lắm mà bĩu môi nhìn sang chỗ khác.

Lúc này Đường Lược mới khều hắn mà nói .- "đại nhân, xin hãy chú ý vị cô nương kia"Nói đoạn chỉ tay về phía người ăn mặc đẹp nhất , cũng là ngôi sao sáng nhất của đàn ca kỹ.


Tam Thiếu nhìn vào lập tức há hốc mồm , mà cái đùi gà hắn cầm trên tay cũng không giữ được mà rớt xuống đất lúc nào cũng biết.

Hắn ngơ ngác chiếc vẻ đẹp của người con gái ấy, nàng sở hữu một mái tóc vàng suôn dài tựa như lá mùa thu , đôi mắt long lanh như Hồng Ngọc và đôi môi chúm chím đỏ xinh như bông hồng mới nở ban sớm.

Dáng người mềm mại bước đi , nàng thướt tha yêu kiều ngồi vào trong giữa đoàn ca hát.

Dàn nhạc bắt đầu nổi lên, Tam Thiếu nhìn ngây ngất quên mất mọi chuyện xung quanh.

Trong ánh đuốc và đèn mập mờ đó , nàng ca kỹ ấy lại càng trở nên xinh đẹp hơn trong mắt người khác , một nét xinh đẹp mờ mờ ảo ảo tựa như lạc vào chốn bồng lai.

Đường Lược lúc này mới khều khều.- " Đại Nhân, Đại Nhân , Đại Nhân ..."Khều hắn ba cái hắn mới giật mình tỉnh lại, quay sang nhìn Đường Lược mà hỏi.- " vị cô nương kia không lẽ lại là ..."Lời nói chưa dứt , Đường Lược nhìn hắn mỉm cười gật đầu , lại hướng mắt về phía Thu nhi mà nói với Tam Thiếu .- "đại nhân, đất giao chỉ này chỉ có thể có một người như vậy thôi , không tìm được người thứ hai đâu.

Không biết đại nhân có hài lòng?"Lời nói dò ý, Tam Thiếu nghe hỏi vậy đã gật đầu lập tức , nước miếng chảy ròng ròng mà nói .- "ông thật sự rất biết chiều lòng người , có thể sưu tập được một con hàng đẹp như vậy chứng tỏ ông cũng rất biết cách nhìn đời ,ta thật sự có lời khen ngợi "Lời nói này của Tam Thiếu khiến Đường Lược rất vui , nhưng không chỉ có thế, hắn lại gần và thầm thì nói nhỏ .- "đại nhân , mỹ nữ đằng kia không phải là kỹ viện chui ra, mà là gái nhà lành vẫn còn là trinh trắng.

Nàng ấy đã được ta cho người kiểm nghiệm qua, bảo đảm trinh nguyên trong trắng dâng lên cho đại nhân , không biết đại nhân có thích không?"Đàn ông nào mà không thích gái trinh chứ ? Tam Thiếu đương nhiên khoái chí vô cùng, hắn gật đầu lia lịa.

Đường Lược lúc này lại thở dài kể công.- "để bảo vệ nàng ta nguyên vẹn như vậy phải mất rất nhiều công sức.

Không chỉ trông chừng mà còn chăm sóc tỉ mỉ , tất cả chỉ là vì ngày hôm nay , đều là để cho đại nhân có thể vui vẻ "Nói xong thì cười ẩn ý , mà tám thiếu lúc này cũng sung sướng cười khanh khách .- "tốt , rất tốt.

Ông thật là rất biết chiều lòng người , mối ân tình ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ , sau này nhất định đền đáp ông xứng đáng "Nói xong , cả hai đều cười một cách khốn nạn.

Thu nhi nào có biết gì đâu, nàng thấy Đường Lược và tên khách ấy chỉ trỏ về phía mình, nàng cứ tưởng là hắn đang giới thiệu vợ hắn cho người khách biết.


Nàng đâu có biết là hắn đang xem nàng như một món đồ chơi, dâng cho người xa lạ để lấy lòng kẻ đó.

Nàng ngây thơ, lúc này càng muốn thể hiện tài năng của mình mà đánh đàn cất lên tiếng hát.

Giọng hát nàng trong trẻo mềm mại tạo nên những ca khúc tuyệt vời khiến người nghe say đắm, mà tên Tam Thiếu kia cũng bị đắm chìm trong tiếng hát ngọt ngào ấy , chỉ muốn bay vào ăn tươi nuốt sống nàng.

Nước miếng chảy ròng ròng, hắn thèm muốn quay sang nói với Đường Lược .- "ta không chịu được nỗi nữa ,ông....à không , Đường huynh mau thu xếp cho ta để ta giải trí , xong rồi ta sẽ ra tiếp tục nhập tiệc với đường huynh.

Tiệc tàn rồi ta sẽ làm tiếp hiệp hai, hiệp ba.

Đêm nay nhất định không thể ngủ , phải tận hưởng trọn vẹn niềm vui "Đường Lược nghe vậy mỉm cười, lại dâng lên một bình thuốc mà khoe .- "đây là Cường Dương đan, là loại thuốc đại bổ ở Phương Nam đã được chứng thực qua nhiều người.

Đây cũng là loại thuốc mà tiết độ sứ Độc Cô Tởm hay sử dụng, có thể giúp người sử dụng đêm nay chiến như rồng , vui chơi cả đêm không hề mệt mỏi.

Bây giờ tặng cho Tam đệ để làm quà , mong Tam đệ hãy tận hưởng"Tên Tam Thiếu nghe vậy vì vui vẻ đón lấy, lại nhìn sang mỹ nữ kia mà thèm thuồng.

Hai tên này bây giờ chuyển sang xưng hô huynh đệ.

Mới lúc trước tên Tam Thiếu còn lạnh nhạt, bây giờ đã thân thiết như vậy chứng tỏ Đường Lược đã đầu tư đúng chỗ , lấy được tình cảm của vị Đại Nhân , bước đầu hoàn thành kế hoạch.Đường Lược đưa thuốc xong lại mỉm cười nói .- "ngay bây giờ huynh sẽ cho đoàn ca hát đấy nghỉ, và bố trí cho vị cô nương kia vào một căn phòng ,lúc đó đệ hãy cứ vui vẻ ."Tam Thiếu hứng tình lắm rồi , đầu dưới đã lấn át đầu trên khiến hắn không còn để ý gì nữa mà gật đầu lập tức.

Đường Lược nở một nụ cười nham hiểm, xem ra kế hoạch của hắn đã thành công một nửa ..