Bạch Đạo Sư

Chương 201: 201: Bước Chân Buổi Bình Minh





Bọn chúng rót bốn ly rượu rồi cùng đưa lên về phía Vân Phong.- " Công tử ,xin mời "Vân Phong cũng nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng phẩy ngón tay.

Trong cái phẩy tay đó có một loại bột thuốc mê đặc chế của hắn, chỉ cần một lượng nhỏ cũng có tác dụng , và khoảnh khắc đấy thuốc mê đã bay vào ly rượu của bọn chúng.

Cả bọn nâng ly rượu lên uống, sau khi uống xong ly rượu và thoải mái đặt ly xuống bàn ,thuốc mê bắt đầu ngấm và chúng gục xuống bàn ngủ tại chỗ.

Vạn Vân Phong vẫn còn để ý bên ngoài ,chính là cái tên chủ quán đang trông cửa.

Hắn rón rén ra ngoài không gây tiếng động, chụp thuốc mê luôn tên canh gác ấy mà lôi vô trong.

Tên chủ quán bị chụp thuốc mê bất ngờ cũng say giấc , còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị Vạn Vân Phong lôi vô trong.

Hắn đặt tên chủ quán ngồi vào bàn ngụy tạo như ba tên uống rượu say với tên chủ quán, sau đó khẽ đóng cửa lại.

Trong đêm khuya thanh vắng lúc này chẳng còn ai, Vạn Vân Phong quay sang nhìn Thu nhi mà nói .- "được rồi , mọi chuyện xong hết rồi.

Nếu muốn khóc thì hãy khóc tiếp đi, ta cho mượn bờ vai để khóc.

"Nói xong liền vỗ vào bờ vai của mình.

Thu nhi lúc này đau khổ vì bị cha phản bội , nàng thật sự cần một bờ vai để gục vào.

Nàng òa khóc .- "hu hu hu...!tại sao ta lại bị lâm vào hoàn cảnh như thế này?"Nàng gục vào vai hắn, nước mắt ròng ròng ,nức nở khóc.

Hắn biết nàng đang rất đau khổ , liền ôm lấy nàng mà dỗ dành.


Trong đêm hoang vắng , một linh hồn đang khóc trong đau khổ.

Một con người đang ôm lấy linh hồn ấy mà vỗ về, hắn im lặng không nói vì hắn biết rằng trong trường hợp này có nói gì cũng không có ích lợi.

Khóc đi ,khóc cho to đi để vơi hết những ưu phiền ,để xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn.

Ngày Mai trời lại sáng.Khóc để vơi đi nỗi đau, khóc để tâm hồn được xoa dịu.

Không gian lặng lẽ êm đềm giữa màn đêm tịch mịch.

Trong đêm tối ở ven trấn Cổ Loa , một quán nhậu đã đóng cửa, bên trong đó có một linh hồn đã khóc ướt vai áo của nam nhân.

Giọt nước mắt linh hồn nhanh chóng biến mất, những giọt nước mắt mới lại tuôn ra.

Thu nhi khóc một hồi thì cũng nín, bởi có lẽ nàng đã không còn khóc được nỗi nữa rồi.

Hai linh hồn ( một sống và một chết) ngồi cạnh nhau, nàng khẽ hơi tựa đầu vào vai hắn mà dựa dẫm, cảm giác thấy bình yên.

Trời đất sáng tạo ra loài người có âm có dương , nữ nhân dựa dẫm vào nam nhân là điều tự nhiên của trời đất, do đấng sáng tạo đã tạo ra thế giới vận hành theo cách như vậy.

Nhìn Thu nhi đã bình tĩnh ,cảm thấy trong lòng nàng bình yên hơn , Vạn Vân Phong lúc này ngập ngừng nói.- " Thu cô nương , cô có hận cha cô không ?"Trước câu hỏi ấy, Thu nhi chỉ thoáng cười nhạt, đôi mắt buồn mênh mông vô tận mà nói .- " hận ư? Ai mà lại đi hận cha mình chứ? Ta rất giận ông ấy, ta thực sự rất giận vì ông ấy đã làm những chuyện đó với ta.

Nhưng bảo hận thì không , bởi trên đời này con cái nào lại đi hận cha mẹ mình?"Vạn Vân Phong nghe vậy thì mỉm cười hài lòng lắm.

Hắn nhớ mang máng đã từng nghe một câu nói rằng "nếu những lỗi lầm của cha mẹ mà con cái không thể tha thứ được, thì sự bao dung của kẻ đó với người ngoài đều là giả tạo".


Cha mẹ là đấng sinh thành , dù gì vẫn là người đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta.

Giận hờn cũng là có lúc có , lúc không.

Nhưng đem lòng oán hận thì là không được.

Hắn chợt nhớ đến chuyện tên Đường Phèn đi chửi ông nội mình mà thấy buồn cười ,cũng không hẳn là không có người hận thù cha mẹ ,ông bà.

Nhưng chấp niệm đó không nên có.

Thu nhi lúc này cảm giác trời sắp sáng, hừng đông cũng đã xuất hiện ngoài kia.

Nàng níu tay Vân Phong mà nói .- "công tử , bốn tên đằng kia sợ rằng sắp tỉnh rồi.

Chúng ta nên rời khỏi đây đi "Vạn Vân Phong nhìn tên chủ quán cùng ba tên bắt cóc đang nằm ngủ gục trên bàn đó , hắn cũng không muốn ở lại chỗ này làm gì.

Sở dĩ hắn ở lại cả đêm tại đây là vì để an ủi linh hồn mỹ nữ bên cạnh , bây giờ Thu nhi cũng không muốn ở lại thì hắn đương nhiên sẽ rời đi.

Nhưng trước khi rời đi , hắn nhìn mấy tên kia mà nở nụ cười nham hiểm.- " đợi chút, ta có một chút việc phải làm với chúng "Nói xong thì bước tới lột s.ạch toàn bộ tiền bạc trên người chúng, không chừa lại một xu.

Không những thu hồi lại toàn bộ số tiền hắn hào phóng cho bọn chúng, mà còn lấy âm luôn vô số tiền bọn chúng giành dụm được.

Lấy sạch sẽ, không chừa lại chút gì, chất hết vô một túi tiền.


Hắn tay trái cầm túi tiền, tay phải cầm quạt phe phẩy ,quay lại nhìn Thu nhi mà nói.- " ta xong việc rồi , chúng ta đi thôi"Ngày mới sắp đến, từ phía chân trời xa ở hướng đông đã bắt đầu những tia sáng đầu tiên thắp sáng một góc trời.

Thu nhi nhìn vào tên chủ quán cùng ba tên bắt cóc đang nằm ngủ đó , nàng khẽ hỏi hắn.- "Tiên sinh, người trấn lột sạ.ch như vậy không sợ khi bọn chúng tỉnh lại, bọn chúng đi tìm người trả thù à ?"Vạn Vân Phong bước tới cạnh Thu nhi, hắn mỉm cười dịu dàng .- "cô nương nghĩ rằng ta sợ chúng sẽ gây phiền phức đến cho ta sao ? Chúng có khả năng đó ư ?"Lời nói phảng phất chút ngạo mạn, thế nhưng Thu nhi hiểu con người này là một con người có khả năng phi thường , những lời nói ra cũng không phải là tự phụ chút nào.

Tuy là như vậy, nhưng nếu phiền phức có thể tránh được thì cũng nên tránh.

Thu nhi ngập ngừng nói.- " Tiên sinh, tuy chúng không thể làm hại được tiên sinh , nhưng cũng có thể đem tới nhiều phiền phức, có thể làm cho tiên sinh gặp một chút rắc rối gì đó chẳng hạn.

Cẩn tắc vô ưu ,tiên sinh chi bằng trả lại tiền cho chúng đi"Lời nói của Thu nhi thật sự rất đáng yêu.

Nếu là một kẻ xấu xa độc ác khác, kẻ đó sẽ đề nghị giết đi cho rảnh nợ chứ không kêu trả tiền lại cho người ta.

Linh hồn này quả thực rất thuần khiết, khiến cho Vạn Vân Phong càng yêu mến hơn.

Hắn nhớ lại trước kia có người từng dạy hắn rằng "con người là do cha mẹ sinh ra, nhưng sinh mệnh là do trời ban.

Tước đoạt đi sinh mạng của người khác một cách bừa bãi cũng chính là đắc tội với trời".

Nếu có thể không giết thì đừng có giết, Vân Phong liền quay sang nhìn bốn tên kia mà cười nhạt.

Hắn bước chân đi mở cửa , vừa đi vừa nói .- "Thực ra thuốc của ta là một loại thuốc ta chưa từng thử nghiệm trên người.

Thứ thuốc này tạm thời khiến cho con người ta mất hết ký ức.

Bốn kẻ kia sẽ tạm thời trở nên ngây ngô giống như những đứa trẻ đang tập đi vậy.

Để lấy lại ký ức , chúng phải mất một khoảng thời gian gom nhặt lại những kỷ niệm của ấu thơ, lúc đó ta đã không còn ở đây rồi "Nói xong liền mở cửa, hướng tay ra hiệu mời mỹ nhân ra ngoài.

Thu nhi thấy vậy thì bước ra trước, Vân Phong cũng theo sau mà đóng cửa lại.


Hai người đi ra ngoài đường , nhìn bầu trời vẫn còn đang còn chìm trong sương sớm.

Vân Phong trầm ngâm nói .- "nếu một ngày chúng lấy lại ký ức trở lại cuộc sống bình thường, biết đâu chúng sẽ trở thành một con người khác , một con người lương thiện hơn.

"Nhân chi sơ, tính bổn thiện" cơ mà, ta cũng không biết nữa "Nói xong liền dạo bước đi thẳng vô trấn.Bước chân của Vạn Vân Phong một cách từ từ và chậm rãi , hắn hít thở thật sâu như để hưởng thụ không khí trong lành buổi sáng sớm , cảm nhận vẻ đẹp đất trời của bình minh.

Thu nhi lúc này bay sát bên cạnh níu tay ngắn khẽ hỏi .- "Tiên Sinh, bây giờ ngài định đi đâu và định làm gì?"Vạn Vân Phong lúc này vẫn còn đang cảm thấy hứng thú, đôi mắt nhắm nghiền, nhẹ ngẩng cao đầu hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái lạnh buổi sáng qua làn da theo vào trong phổi.

Im lặng trong thoáng chốc, rồi quay sang nhìn Thu nhi .- "Cô nương , còn muốn đi gặp tên Đường Lược ấy nữa không ? Ta sẽ dẫn cô nương tới đó "Thu nhi thoáng khựng người , cảm thấy trong lòng nhiều nghi hoặc.

Hôm qua nàng thật sự rất mong muốn đi gặp lại chồng nàng để nói những điều nàng muốn nói, nhưng sau một ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy thì nàng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh quan của chính mình, nghi ngờ những gì mà mình đã nhìn thấy và cảm nhận thấy.

Nhìn vẻ mặt ngập ngừng đó của Thu nhi , Vạn Vân Phong không muốn làm nàng khó xử, hắn mỉm cười hiền lành .- "được rồi , muốn gặp hay không thì cứ từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian.

Chuyện bây giờ là ta muốn tìm hiểu xem võ sư Trần là người thế nào , và ông ta với tên Đường Lược ấy đã xảy ra chuyện gì ? Ta cũng muốn từ võ sư Trần mà tìm hiểu xem con người của Đường Lược thực chất ra sao?"Nói xong vẫy cái quạt về hướng Thu nhi mà dịu dàng .- "được rồi, chúng ta đi thôi "Nói xong liền bước đi dứt khoát.

Thu nhi đi theo hắn , khoảng cách hai người lần này có chút gần hơn.

Nàng bây giờ nhìn hắn mà yêu mến , cảm giác người đàn ông này thực sự mới là người có thể che chở cho nàng.

Nàng dựa sát hơn , tay ôm lấy tay hắn, khuôn mặt ửng đỏ mà hỏi .- "bây giờ chúng ta đi tới chỗ võ sư Trần sao ?"Vạn Vân Phong tặc lưỡi một cái, vẫn bước đi vào trong trấn, ánh mắt nhìn về phía xa xa.- " muốn biết một chuyện về ai đó, trước tiên phải đi hỏi những người khác.

Ta bây giờ muốn đi hỏi thăm tin tức của võ sư Trần từ những người trong trấn.

Sẽ không nơi nào tuyệt vời hơn để thu thập thông tin bằng việc đi tới quán phở hôm qua"Thu nhi khẽ ồ lên một tiếng , cảm thấy con người này tính toán mọi chuyện thật chu đáo.

Nàng mỉm cười theo sát hắn, trái tim tan vỡ của nàng cảm giác như đã được xoa dịu, đôi môi nàng vô thức lại nở một nụ cười hạnh phúc..