Bạch Đào Ô Long

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thực Bạch Đào cũng không phải là ngu ngốc, IQ của cậu không có vấn đề gì, chính là đối với tình cảm cậu hơi chậm hiểu một chút

Khả năng là cậu được người nhà, trường học bảo vệ quá tốt hoặc là số đỏ, chưa gặp phải người bụng dạ khó lường có mưu đồ với cậu nên đơn thuần cho là mỗi người mà mình gặp đều là người tốt, kể cả alpha trước mặt dẫn cậu vào phòng tình thú

Cậu còn không ý thức được một alpha mới quen dẫn omega vào phòng tình thú là một chuyện cỡ nào không hợp lý, thế nhưng Văn Nghiễn nói tìm phòng để cậu ngủ an ổn thì cậu liền tin tưởng còn cảm thấy Văn Nghiễn thật là một người tốt.

Văn Nghiễn không biết mình đã được Bạch Đào dán nhãn người tốt. Khí trời nóng bức, anh ôm Bạch Đào đến đây đã ra một thân mồ hôi, cả người dính nị làm anh có chút không thoải mái

Văn Nghiễn quyết định vào buồng tắm tắm sạch, trước khi vào anh còn đặc biệt hỏi Bạch Đào có muốn tẩy hay không

Bạch Đào ngồi ở trên giường ngẩn người, thấy Văn Nghiễn gọi cậu liền một mặt hồ đồ quay lại, Văn Nghiễn thấy Bạch Đào ngơ ngác ngây ngốc liền muốn bẹo má cậu, xem trên mặt cậu có lộ ra biểu tình gì khác không. Văn Nghiễn nhịn xuống ý muốn bắt nạt Bạch Đào, quay người tiến vào buồng tắm.

Bạch Đào nghe tiếng nước từ buồng tắm truyền đến, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, cậu xuống giường như tiểu bảo bảo hiếu kỳ đi xem căn phòng này

Văn Nghiễn sau khi tắm xong ra ngoài thì thấy Bạch Đào đang đi lung tung trong phòng:

“Ngươi còn mệt không?”

Bạch Đào lắc lắc đầu: “Ngủ no rồi, không mệt nữa”

Bạch Đào cầm lên một cái băng đô tai mèo thuận tiện đeo trên đầu mình, trong tai mèo còn có lục lạc, hơi động liền đinh đương vang.



Tai mèo là màu đen, sấn đến gương mặt Bạch Đào càng thêm trắng như tuyết, đôi môi hồng hồng, bộ dáng này của cậu thực giống như một con mèo nhỏ thành tinh

Bất quá nào có con mèo xuẩn như thế này đâu

“Cái này rất đẹp.” Bạch Đào cầm lên một cái vòng cổ bằng da: “Cái này đeo ở chỗ nào a?”

Văn Nghiễn đối với hành vi như tiểu bảo bảo hiếu kỳ của Bạch Đào đã không còn lời nào để nói, anh thản nhiên nói:

“Hẳn là mang trên cổ đi.”

Bạch Đào bắt đầu đem cái vòng cổ bằng da kia đeo trên cổ mình. Văn Nghiễn đang nhìn cậu loay hoay thì điện thoại có thông báo, anh mở máy ra xem, là Trịnh Tự nhắn tin, nói mất điện cả buổi tối, ngày mai mới có điện

Văn Nghiễn nói lại cho Bạch Đào nghe:

“Trường học bị cúp điện cả buổi tối, ngươi tính sao giờ…”

“Vậy chúng ta liền trụ ở đây, tiền thuê phòng chia đôi, để hôm sau ta trả cho ngươi.”

Sau một hồi loay hoay thì Bạch Đào đã đeo được vòng cổ, cậu tràn đầy phấn khởi vọt vào WC soi gương, thời điểm đi ra còn hướng về phía Văn Nghiễn ‘Miêu ~’ một tiếng, giống như đem mình cosplay thành con mèo nhỏ vậy

Xuẩn manh

Văn Nghiễn là một alpha nhìn thấy một omega mang băng đô tai mèo còn đeo vòng cổ tình thú ở trong phòng miêu miêu kêu mà vẫn có thể bảo trì như núi bất động, chỉ có thể nói định lực của anh rất tốt

Khi ở trong thang máy Văn Nghiễn đều cảm thấy mình rất muốn ký hiệu Bạch Đào, nếu Bạch Đào còn làm mấy hành động như này, Văn Nghiễn không thể bảo đảm anh có làm ra chuyện gì hay không

Văn Nghiễn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy mình không thể đợi tiếp nữa.

Anh đi tới cửa, tay vừa đặt trên tay cầm còn chưa dùng lực thì anh nghe thấy Bạch Đào ở phía sau gọi lại:

“Ngươi phải đi sao? Không cùng ta ngủ chung sao?”

Động tác của Văn Nghiễn chợt dừng lại, anh rõ ràng nhìn thấy Bạch Đào đang xem văn học nước Nga, như thế nào sẽ suy nghĩ khác đâu

“Ta về trường học.” Văn Nghiễn quay người nhìn về phía Bạch Đào, nói chuyện có chút gian nan.

“Nhưng trường học bị cúp điện mà” Bạch Đào nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Kỳ thực trên gương mặt của cậu hiện ra có chút trẻ con, giống vị thành niên hơn là một sinh viên đại học. Lúc này lông mày của cậu hơi nhíu lại chỉ cảm thấy cậu đáng yêu, là kiểu ngây thơ không rành thế sự

“Ừm… Ta chuẩn bị tìm một khách sạn khác”

“Ngươi không phải nói khách sạn xung quanh đây đã hết phòng rồi sao?”

“Ta…” Văn Nghiễn nhất thời không nói được gì

Bạch Đào thoạt nhìn có chút phiền não, qua nửa ngày, cậu mới cẩn thận từng li từng tí một mở miệng:

“Có phải là ta phiền phức không?”

Thấy Văn Nghiễn không nói gì, Bạch Đào liền cho rằng anh là chê mình phiền, vội vã giải thích:

“Ta là lần đầu tới đây nên thấy hơi hiếu kỳ, ngươi nếu không thích ta sẽ không lộn xộn.”

Cậu đem băng đô tai mèo trên đầu xuống, sau đó liền luống cuống tay chân tháo ra vòng cổ, lục lạc theo động tác của cậu phát ra tiếng leng keng leng keng. Văn Nghiễn tiến lên nắm chặt tay của Bạch Đào

Tay của cậu nhỏ nhỏ, lực tay của Văn Nghiễn hơi lớn, thời điểm buông ra trên làn da trắng nõn của Bạch Đào lập tức hiện ra dấu ấn

“Ngươi không phiền”

Văn Nghiễn cúi đầu nhìn dấu ấn của mình trên tay Bạch Đào, sau đó lại đưa tay giúp cậu đem vòng cổ trên cổ cởi xuống.

Bạch Đào thật biết điều phối hợp với Văn Nghiễn, động tác của Văn Nghiễn đặc biệt nhẹ, tận lực không cho cái lục lạc chết tiệt kia tiếp tục phát ra tiếng vang.

Lúc sau anh hỏi Bạch Đào: “Tại sao muốn ta lưu lại?”

Trên cổ Bạch Đào có vết lằn hồng hổng do vòng cổ ma sát, Văn Nghiễn cứ nhìn chằm chằm vào đó không biết nghĩ gì

Bạch Đào giải thích: “Bởi vì ngươi là người trả tiền thuê phòng mà, cho nên nếu đi cũng là ta đi.”

Cậu không biết nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:

“Nếu không hiện tại ta liền đi, ngươi ở chỗ này, ta tìm phòng khác”

“Ngươi không cần đi.”

Văn Nghiễn dừng một chút liền bồi thêm một câu: “Ta cũng không đi.”

Anh lôi kéo Bạch Đào từ cửa một lần nữa đi đến bên trong gian phòng, thuận tiện đem băng đô tai mèo cùng vòng cổ tình thú ném sang một bên

Bé ngoan Bạch Đào bị anh dắt đi, anh bảo cậu nằm lên giường rồi đắp chăn cho cậu

Văn Nghiễn tri kỷ nhét góc chăn cho cậu rồi hỏi cậu có đói bụng hay không.

Bạch Đào gật gật đầu, Văn Nghiễn liền đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa hàng tiện lợi đi mua một chút đồ ăn.

Vừa đến trước cửa thì Văn Nghiễn đột nhiên nói một câu:

“Bạch Đào, ngươi là một omega.”

“Hả?” Bạch Đào không hiểu tại sao Văn Nghiễn tự dưng nói vậy, cậu đương nhiên là omega.

“Không có gì.” Văn Nghiễn biết cậu nghe không hiểu, anh cũng không giải thích gì thêm mà chỉ cười cười, kéo cửa ra đi ra ngoài.