Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 44: Đâm bình bịch vào tường, chỉ cảm thấy cái chết xã hội




Dịch: Hoa Linh Linh

Kì thực từ khi xuyên không tới, không phải Bạch Đào chưa từng nghi ngờ qua, nhưng đến cuối cùng, những nghi hoặc này đều tan thành mây khói trước sự tự cảm thấy tốt cực độ của bản thân cô rồi. 

Người bình thường sẽ đột nhiên yêu người khác điên cuồng đến mức phải cắt cổ tay sao?

Nghĩ thôi đã thấy không có khả năng rồi, nhưng Bạch Đào quá tự luyến, đến nỗi một khi mình trở thành đương sự trong những tin tức này, cô liền cảm thấy hoàn toàn có khả năng! 

Tại sao?

Vì sự xuất sắc của cô! Vì sự quyến rũ của cô! Vì cô là người chói sáng nhất!

Năm năm, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến vậy, xảy ra chuyện gì cũng đều không kỳ lạ, huống hồ cô còn có một sự tự tin cho dù không biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì thì vẫn cảm thấy Bùi Thời điên cuồng say mê mình là điều bình thường. 

Nếu tự luyến là một loại bệnh, Bạch Đào sẽ không chút hoài nghi mình đã hết thuốc chữa.

Có điều bi kịch của con người thường là do không sớm nếm qua đau khổ, thiệt thòi, chịu qua đánh đập, mặc dù tự luyến nhưng con đường này của Bạch Đào vẫn luôn suôn sẻ thuận lợi, chưa từng phải chịu những thất bại lớn do tự luyến, gia cảnh hậu đãi, ngoại hình xinh đẹp, tuổi trẻ thành danh… Nam sinh mến mộ cô, fan hâm mộ theo đuổi cô, phóng viên bám theo cô… Cô có được quá nhiều, đạt được quá dễ dàng, vậy nên cô đã hoàn toàn bị che lại hai mắt, cảm thấy mình có được tất cả những thứ này là điều hiển nhiên, bởi vì bản thân cô ưu tú như vậy, tuyệt vời như thế. 

Lâu ngày, Bạch Đào cũng có chút lâng lâng.

Ai có thể không yêu bản thân mình chứ?

Thế nên vào ngày này, cuối cùng cô cũng phát hiện ra mình đã bị té ngã vì tự luyến, trơ mắt nhìn những đòn đánh trước kia mình chưa từng phải chịu đựng đổ ập xuống…

Này con mẹ nó…

Tình yêu ân ái của cô và Bùi Thời vậy mà lại là bản thảo?

Đợi đến khi xác nhận tính xác thực của hợp đồng, thanh toán nốt khoản tiền còn lại và đồng ý với đối phương sẽ giải quyết vấn đề tranh chấp tiếp theo, cuối cùng cô cũng đuổi người đàn ông kia đi, trở về biệt thự một hồi lâu, trong lòng Bạch Đào vẫn không thể nào chấp nhận được.

Cho nên cô và Bùi Thời căn bản không có ân ái gì để khoe khoang, Bùi Thời cũng không tự cắt cổ tay mình, không vì cô mà điên cuồng qua, càng không có cái gì mà yêu không lối thoát, yêu đến đâm đầu vào tường?

Những hồi ức chung như đi công viên rừng, thả diều, ngắm trăng sao cũng đều là giả?

Nhưng cô xuyên không qua không biết tình hình, vậy Bùi Thời còn có thể không rõ ràng sao?

Cô đã tin đó là sự thật, anh cũng không hề phản bác lại!!!

Lòng Bạch Đào như đang ở trong chảo dầu, lúc nóng bừng bừng lúc lại dằn vặt giày vò như nung như nấu, đầu óc cô rất loạn, hoàn toàn mò không ra được manh mối rõ ràng.

Cô hiểu lầm, vậy con mẹ nó Bùi Thời không biết nói rõ ràng ra sao?!

Anh còn phối hợp diễn với cô nữa? Vậy con mẹ nó đã xem bao nhiêu trò cười của cô rồi?

Anh…. Anh con mẹ nó còn ngủ với cô!

Bạch Đào nhào lên giường, chui vào trong chăn, trước đây cô vẫn luôn tự luyến đến nỗi bỏ qua rất nhiều chi tiết, bây giờ nghĩ lại, Bạch Đào càng nghĩ càng thấy không đúng…

Vẻ mặt thiếu tự nhiên của Bùi Thời mỗi khi cô làm nũng, còn có sự bình tĩnh khi đối diện với ảnh cô ngoại tình, cổ tay nhẵn nhụi của Bùi Thời…

Hiện tại nghĩ lại, Bạch Đào thật muốn xuyên không trở về tự đánh chết mình, đó là vì yêu đến hết thuốc chữa không thể giải thoát bản thân sao?! Đó e chỉ là sự lúng túng khó xử, tê liệt và thờ ơ thôi!

Một khi nhớ lại những việc làm dựa theo tin tức bản thảo do mình tự mua kia, Bạch Đào thực sự muốn chết, Nếu Bùi Thời căn bản… Căn bản không có tình cảm, không ân ái với cô, chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa bình thường, vì một vài bí mật không thể nói cho người khác mà kết hôn thì sao?

Nghĩ vậy, cô rốt cuộc đã làm gì thế này?

Trời ạ!

Lần này Bạch Đào thực sự đã đâm đầu vào tường, cô đâm đầu vào tường như một cái máy, trong lòng càng u ám thê lương hơn…

E rằng cô không phải là một cái chết xã hội(1) rồi. 

(1)Cái chết xã hội/Social death (社会性死亡): Là điều kiện mọi người không được xã hội chấp nhận như một con người hoàn toàn. Nó được sử dụng bởi các nhà xã hội học như Orlando Patterson và Zygmunt Bauman, và các nhà sử học về chế độ nô lệ và Holocaust để mô tả phần chơi của sự phân biệt chính quyền và xã hội trong quá trình đó.

Hay là cô tự sát cho rồi…

Nhưng khát vọng sống mãnh liệt vẫn làm cho Bạch Đào có thể tự an ủi bản thân. 

Những gì người đàn ông đó nói nhất định là thật sao? Cho dù đăng bản thảo thì cũng chưa hẳn là cô và Bùi Thời không yêu nhau nha? Có lẽ chỉ là ân ái không quá lộ liễu rõ ràng thôi? Suy cho cùng thì tin tức phô trương một chút cũng là chuyện rất bình thường!

Sau khi con người ta gặp phải một cú sốc lớn, ngoài không dám tin ra, họ sẽ cố gắng hết sức phủ nhận, chỉ là Bạch Đào đã hồi tưởng lại tất cả những chi tiết trong quá khứ, lúc này, tất cả mọi đầu mối đều dâng lên trong đầu cô, lần trước gặp mặt Chung Tiêu đã nói gì ý nhỉ?

Anh ta mắng cô đầu óc thực sự hỏng triệt để rồi, còn nói Bùi Thời cũng chỉ lừa gạt cô thôi, chế giễu cô một cuộc liên hôn mà còn thực sự đặt tình cảm vào…

Cô là người xuyên không đến đây, không hiểu tình hình, dựa vào sự tự luyến và trí tưởng tượng phong phú diễn dịch những bản thảo đó thành một tình yêu đẹp đẽ, vậy Chung Tiêu với tư cách là bạn trai cũ của cô có phải sẽ biết điều gì không? Huống hồ theo như Dư Quả nói thì không phải lúc trước cô còn đưa Chung Tiêu đi gặp cha mẹ rồi sao?

Cho nên nói không chừng bản thảo là giả nhưng Bùi Thời yêu cô có lẽ là thật nhỉ? Chung Tiêu ghét anh như thế là vì Bùi Thời đã cướp đi tình yêu của anh ta sao?

Chưa đến Hoàng hà chưa chết tâm, Bạch Đào chắc chắn không thể chấp nhận được loại giả định Bùi Thời và mình chỉ là kết hôn trên danh nghĩa này. 

Sao có thể chứ?

Không thể nào!

Sự nhầm lẫn xấu hổ đến chết như thế không thể xảy ra trên người cô được!

Người bình thường sao có thể xui xẻo như phim vậy được?

Sẽ không đâu, sẽ không đâu.

Bạch Đào vừa tự an ủi mình, vừa dự định gọi Chung Tiêu ra ngoài trước, thế cô mới không phải đi hỏi thẳng Bùi Thời, đó quả thực là sự xấu hổ đến không thể thở nổi, không thể đối mặt. 

Vẫn là gọi Chung Tiêu ra ngoài trước, gặng hỏi thăm dò một chút. 

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của Bạch Đào hay không, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy Chung Tiêu cũng rất kỳ quái…

*****

Trước lời mời của cô, Chung Tiêu ngược lại đã thay đổi khí thế chế nhạo Bạch Đào lần trước, thể hiện một trăm hai mươi nghìn phần nhiệt tình và thận trọng dè dặt.

E là có việc cần nhờ?

Đợi đến khi Bạch Đào ngồi vào chỗ, suy đoán này đã trở thành sự thật.

“Đào Đào, lần trước anh gấp gáp nôn nóng đến đỏ mắt khi thấy em và Bùi Thời tình cảm như vậy, trong lòng vừa đố kỵ vừa đau khổ nên mới nói không suy nghĩ, nhưng em phải tin rằng anh vẫn luôn yêu em, hiện tại Bùi Thời đã gửi rất nhiều văn kiện ở trong ngành làm cho chuỗi vốn của anh sắp đứt đoạn rồi, mặc dù ‘Tiêu Triệu’ của anh không có cổ phần và vốn đầu tư của em, nhưng em nhìn tên công ty cũng biết ý nghĩa sâu xa của anh đúng không… Em có thể bảo Bùi Thời…”

“Không thể.” Bạch Đào nghiêm mặt lại: “Còn có, đừng gọi tôi là Đào Đào, chúng ta rất quen thuộc sao?”

Vẻ mặt Chung Tiêu thẹn thùng xấu hổ: “Suy cho cùng thì chúng ta cũng từng vui vẻ bên nhau…”

Anh ta không nói còn đỡ, vừa nói vậy, sự nghi ngờ trong lòng Bạch Đào càng lớn hơn, mặc dù nói con người sẽ thay đổi theo thời gian nhưng… Sao Bạch Đào có thể nhìn trúng Chung Tiêu chứ, thế nào cũng đều cảm thấy cô không có khả năng mù mắt đi thích loại người này… 

Ở trong đám đông, Chung Tiêu vẫn có thể được coi là tạm được, nhưng theo lý mà nói thì hoàn toàn không thể đạt đến trình độ khiến Bạch Đào rung động, chưa kể về phương diện phẩm hạnh cũng chẳng ga lăng ưu nhã mấy, nói nhiều như vậy… Phải biết là Bạch Đào ghét đàn ông nói nhiều nhất!

Đàn ông nói nhiều chẳng có chút mị lực và cảm giác bí ẩn nào cả, còn trở nên nông cạn, thiếu hiểu biết và thấp kém.

Theo những gì Chung Tiêu tiết lộ trên chương trình tạp kỹ thì cô từng ngắm trăng sao, đi cắm trại thả diều và đi xe đạp với anh ta? Còn làm giống hệt những gì cô và Bùi Thời làm nữa?

Không đúng nha!

Bạch Đào suýt nữa vỗ đùi, những chuyện cô và Bùi Thời làm này đều là giả, là do chính tay cô viết ra, là bài tin tức bỏ tiền mua để đăng! Sao Chung Tiêu có thể làm giống hệt vậy được chứ?

Có phải Chung Tiêu cũng nói dối lừa gạt không?

Nghĩ đến đây, Bạch Đào lại nhìn Chung Tiêu, nhìn thế nào cũng thấy không đúng. 

Có phải…

Trong lòng Bạch Đào hồi hộp giây lát, quyết định lừa gạt thăm dò một chút.

Trên mặt cô bày ra vẻ trấn định: “Chung Tiêu, anh lừa tôi đúng không.”

Bạch Đào ổn định lại cảm xúc, nghiêm mặt: “Tôi và anh đi thả diều, cắm trại, ngắm trăng sao lúc nào?”

Chung Tiêu quả nhiên sững sờ, anh ta quan sát, dò xét Bạch Đào vài lần.

Vẻ mặt này quả nhiên có vấn đề!

“Lúc anh biên ra chuyện tình cảm của tôi với anh, rất vui vẻ nha, tôi và anh từng vui vẻ bên nhau khi nào vậy?”

Bạch Đào không tỏ ra rụt rè, nhưng Chung Tiêu ngược lại đã lộ ra sự sợ hãi rồi, anh ta có chút ngượng ngùng liếc nhìn Bạch Đào hai cái, ngập ngừng thăm dò: “Cô nhớ lại rồi à?”

Con mẹ nó…

Bạch Đào suýt nữa tức đến không thở được, cô thực sự không có đạp một chân với Chung Tiêu này! Gu thẩm mỹ của cô quả nhiên không có vấn đề!

Da mặt của Chung Tiêu cũng rất dày, lúc này bị vạch trần rồi vẫn rất bình tĩnh, anh ta uống một hớp trà: “Cô cũng không thể trách tôi được, khi ấy cô làm như vậy thật sự đã đả kích tôi rất lớn, lúc đầu đã nói sẽ để tôi đóng giả làm bạn trai cô cùng đi gặp cha mẹ cô ăn bữa cơm, ngăn lại quyết định cho cô liên hôn của họ và không can thiệp vào quyết định trở thành họa sĩ truyện tranh của cô nữa. Mặc dù chưa từng vui vẻ với nhau nhưng chân trước cô vừa dẫn tôi đi gặp cha mẹ, chân sau lập tức đính hôn và kết hôn với Bùi Thời. Trong một thời gian, tôi đã trở thành đối tượng bị chế giễu trong giới, mọi người đều nói tôi bị đá rồi.”

Chuyện đến nước này, Chung Tiêu vậy mà còn có thể quay ngược lại biến thành kẻ ác cáo trạng trước, chỉ trích Bạch Đào, nói: “Đàn ông đều cần thể diện, cô thử công bằng mà nói xem, tôi vừa mới tuyên truyền trong giới mình là bạn trai cô, còn liều mạng tuyên truyền muốn giúp cô ngăn chặn áp lực cha mẹ bắt đi xem mắt, kết quả lại bị bạn bè trong giới cười nhạo, nói tôi đang mơ, cô đã đính hôn với Bùi Thời rồi.”

“Bạch Đào, thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác xem, cho dù là quan hệ đối tác, cô vừa mới thương lượng hợp tác với tôi, kết quả đến lời nói miệng cũng không báo trước đã hủy hợp đồng, quay đầu tìm Bùi Thời làm đối tác mới, này cũng không quá thoả đáng phải không? Bình thường dựa theo khế ước tinh thần, cô cũng phải bồi thường cho tôi chút gì chứ?”

Chung Tiêu cười cười, đem hết chuyện mình thất bại trong sự nghiệp này đổ lên đầu Bạch Đào: “Hơn nữa chỉ vì việc này mà hại tôi phải ra nước ngoài để tránh những tin đồn thất thiệt, kết quả đó lại vừa vặn là những năm trong nước phát triển nhanh chóng, hại tôi mất đi cơ hội và nguồn khởi nghiệp, bây giờ trở lại khởi nghiệp thì thị trường sớm đã bị phân loạn hết cả rồi.”

Anh ta liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Cho nên cô cũng không thể trách tôi, tôi chỉ đòi cô chút tiền vi phạm hợp đồng và trả chậm thôi, nhiều năm như vậy, lẽ nào cô không nghĩ nên bồi thường cho tôi sao?”

Bạch Đào thật sự không có gì để nói: “Vậy nên anh phát hiện ra tôi không có ấn tượng gì với chuyện trước kia liền bắt đầu lừa gạt tôi?”

“Lời cô nói quá khó nghe rồi, sao có thể gọi tôi là lừa gạt được? Tôi chỉ tiến hành biểu diễn nghệ thuật đẹp đẽ về quá khứ của chúng ta thôi, không phải cô là hoạ sĩ truyện tranh sao? Chắc cô phải hiểu kiểu này nhất chứ?”

Trong câu chữ của Chung Tiêu hoàn toàn không cho rằng mình sai, còn rất lẽ thẳng khí hùng. 

Bạch Đào có ​​trách nhiệm suy nghĩ một hồi, cảm thấy quả thực cũng không phải vấn đề của anh ta, là lỗi của cô, là gu của cô có vấn đề, cho dù hợp tác thì sao lại tìm một thứ rác rưởi như vậy để hợp tác chứ?

Cô phải tìm Bùi Thời ngay từ đầu mới đúng!

Chung Tiêu vẫn đang thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thấy vẻ mặt ảo não chán nản của Bạch Đào, anh ta liền tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng: “Huống hồ chuyện này là cô bắt đầu trước, nhiều năm như vậy chúng ta hoàn toàn không liên lạc qua, chuyện này tôi vốn dĩ đã bắt đầu bỏ quên rồi, cũng đã dự tính về nước, lúc đầu vốn không định đòi cô bồi thường.”

“Kết quả lúc này đột nhiên có tin tức, nói cái gì mà cô ngoại tình, đám chó săn còn tung ảnh, nói cô buổi tối hẹn hò tiểu thịt tươi, tuy không nhìn thấy mặt cô, nhưng tôi vừa nhìn một cái, người được gọi là đối tượng ngoại tình kia không phải là tôi sao?”

“Mặc dù cô lấy bức ảnh tôi đã photoshop từ vài năm trước, cũng thay đổi nền, nhưng người quen thuộc với tôi vừa nhìn là có thể nhận ra đó là tôi nha.” Nói đến đây, Chung Tiêu liền lộ ra dáng vẻ của nạn nhân: “Nói đến cùng thì chuyện trong quá khứ vốn dĩ đều đã quên, nhưng cuối cùng tôi lại bị cô dắt mũi vào những chuyện này.” 

Chung Tiêu ám chỉ nói: “Vốn dĩ cô gọi tôi đến nói chuyện, tôi còn muốn giải thích rõ ràng, tin tức này chắc chắn không phải tôi làm, nhưng cô nhất quyết không nghe tôi nói, chỉ chăm chăm khẳng định cô và tôi ngoại tình… Vậy thì tôi cũng khó mà từ chối thịnh tình, liền bị cô… Ép buộc dụ dỗ thừa nhận thôi. Sau đó sai thì đều đã sai rồi, cũng vừa hay muốn nhân cơ hội đòi cô chút phúc lợi, nói tóm lại, đây không phải lỗi của tôi, là do tự cô nha…”

Này là lừa người còn ỷ vào việc đầu óc của người bị lừa có vấn đề sao?

Bạch Đào tức đến suýt nữa rời ra nhân thế: “Anh còn uất ức nữa?!”

Chung Tiêu chớp chớp mắt, không chút áy náy xấu hổ nói: “Nếu cô không cho tôi sơ hở, tôi có thể phạm tội sao?”

Bạch Đào thật sự suýt chút nữa tức đến tắt thở, cho nên bức ảnh ngoại tình này cũng con mẹ nó là giả? Theo như đối tác bên đăng tin tức trước đó nói, tin tức này còn là do chính cô đăng.

Cô rốt cuộc sao lại nghĩ không thông mà đăng ảnh ngoại tình với Chung Tiêu lên vậy? Cho dù cuộc hôn nhân trên danh nghĩa với Bùi Thời có đi đến hồi kết, ly hôn thì ly hôn, tại sao lại phải làm hỏng hình tượng của mình trước khi ly hôn rồi tự tung tin tức mình ngoại tình chứ? Rõ ràng là chuyện không có, đăng như vậy không phải trực tiếp khiến bản thân thành bên sai trong cuộc hôn nhân, còn có khả năng gặp bất lợi trong việc phân chia tài sản lúc ly hôn sao? Điều này là không hợp lý nha!

Mặc dù trong lòng chồng chất vấn đề nhưng Bạch Đào vẫn quyết định giải quyết vấn đề Chung Tiêu này trước.

Cô lập tức không nhịn được mà tra tìm bức ảnh trong tin tức lúc đó, lần này Bạch Đào phóng to ảnh lên, lại nhìn chằm chằm vào Chung Tiêu nửa ngày trời, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: “Bóng lưng này cũng chẳng giống anh bao nhiêu nha, anh có thân hình cao ráo, dáng người chuẩn và chân dài như vậy sao? Tôi ít nhất cũng phải chỉnh cho anh cao lên. Còn có anh tự xem đi, da anh trắng như vậy à? Tôi ít nhất phải nâng lên cho anh ba tông. Hình dáng khuôn mặt nghiêng cũng đều đã sửa qua cho anh rồi, cái này ngoại trừ quần áo có thể là của anh ra, còn có chỗ nào giống anh?”

“Chung Tiêu, không thể soi gương chút sao? Anh trông thế này ư? Tôi đã photoshop tinh xảo thành như vậy mà anh còn có thể nhận mình được à?”

Chung Tiêu hơi ngừng lại, như thể bị Bạch Đào hỏi cho nghẹn họng, chỉ là rất nhanh, vị cao thủ lừa đảo này đã khôi phục lại sự bình tĩnh, anh ta thản nhiên giải thích: “Con người ta nhìn mình rất dễ mang theo cái nhìn chủ quan, trong lòng tôi cảm thấy mình trông như vậy, hơn nữa ảnh gốc của tấm này ít nhất là tôi không sai đi.”

“…”

Bạch Đào thực sự không thể nói được lời nào nữa rồi. 

Lúc này cô cũng không còn tâm tư tính toán việc anh ta “thuận nước đẩy thuyền” mà đi lừa gạt nữa rồi, trong lòng cô chỉ có một linh cảm không lành. 

Bản thảo ân ái với Bùi Thời là giả, người bạn trai cũ Chung Tiêu này cũng là giả.

Vậy nên xung quanh cô rốt cuộc có bao nhiêu thứ là thật?

Chung Tiêu thấy Bạch Đào im lặng liền lập tức thuận thế mà tiến lên: “Bạch Đào, mặc dù chưa từng vui vẻ bên nhau với cô nhưng tôi thực sự có tình cảm sâu sắc với cô nha, lúc đầu khi cô quay đầu đi tìm Bùi Thời, tôi quả thật đã đau khổ rất lâu, loại người như Bùi Thời đó, tôi cũng rất lo lắng cô và anh ta sẽ không hạnh phúc, có điều giờ nhìn hai người tình cảm như vậy, cô xem Bùi Thời bên kia… Có thể nói giúp tôi chút được không?”

Bạch Đào đầy một bụng lửa giận ngắt lời Chung Tiêu: “Con mắt nào của anh thấy tôi và Bùi Thời tình cảm rồi?”

“Sau khi về nước tôi đã xem rất nhiều tin tức về cô và Bùi Thời, cứ nghĩ anh ta chỉ là người thoả thuận kết hôn cô dùng để chống đối lại áp lực trong nhà, nhưng lần trước thấy anh ta cưng chiều cô như thế, không ngờ hai người thực sự rất tốt…”

Chung Tiêu nịnh nọt nói: “Xin lỗi nha, cái gọi là kỷ niệm quá khứ “tốt đẹp” với cô mà tôi nói trên chương trình tạp kỹ đều được lấy cảm hứng sau khi đọc tin tức ân ái của hai người…”

Cắm trại, thả diều, ngắm trăng sao giống hệt nhau có thể coi là oan có đầu nợ có chủ tìm được xuất xứ rồi. 

Đây quả nhiên không phải là kiểu cô sẽ thích, đầu óc quá kém!

Lúc này Bạch Đào cũng ít nhiều hiểu được tại sao ban đầu cô lại tìm Chung Tiêu để nói dối cha mẹ là bạn trai cũ của mình rồi: Tuy phẩm vị của người đàn ông tệ nhưng chính vì đầu óc quá kém nên sẽ dễ dàng khống chế hơn.

Nhưng…

Hợp tác với cái loại ngu ngốc này, di chứng để lại rõ ràng là tai hoạ vô tận!

“Tình cảm của hai người thật tốt, cho nên chuyện lần này hai người có thể đại nhân không chấp tiểu nhân không…” Chung Tiêu vẫn đang kể khổ: “Bây giờ khởi nghiệp thật sự rất khó, nếu dây chuyền vốn bị đứt đoạn thì sẽ không thể duy trì mức sống hiện tại của tôi thế này rồi…”

Bạch Đào không thể nghe nổi nữa rồi, đầu óc không tốt thì thôi đi, da mặt dày như vậy, quả thực nhất rồi. 

“Chung Tiêu, tôi cho anh ba lời khuyên thật lòng. Thứ nhất, tôi không muốn anh sau này có bất kỳ liên quan gì với tôi nữa. Thứ hai, ít xem tin tức lại, cũng đừng khởi nghiệp, tốt cho đầu óc. Thứ ba, nếu muốn duy trì mức sống của anh thì vẫn nên nhân lúc còn trẻ, tìm một phu nhân nhà giàu mà leo lên đi, dù sao thì trình độ photoshop tinh vi của tôi và anh vẫn còn chênh lệch quá xa.”

Vẻ mặt của Chung Tiêu có chút khó coi, nhưng anh ta chỉ quan tâm một chuyện: “Vậy Bùi Thời bên kia…”

Bạch Đào nghiêm mặt nói: “Tôi không chắc chắn được phía Bùi Thời, anh tự cầu phúc đi.”

Đừng nói đến chút chuyện vớ vẩn này của Chung Tiêu, chuyện riêng của Bạch Đào cũng đủ khiến cô phải đau đầu rồi.

Bạch Đào cho Chung Tiêu một lời cảnh cáo chính thức, trên đường về nhà, trong lòng cô như có hai bầu trời lửa và băng đối nghịch, chân cũng như giẫm trên bông, nhẹ bẫng mềm nhũn.

Cảm giác an toàn trước đó chợt lắng xuống rồi biến mất, cô cẩn thận dè dặt che giấu nỗi sợ hãi và sự hoài nghi trong lòng, thậm chí còn nghi ngờ tính xác thực của mọi thứ xung quanh.

Năm năm qua rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì. Còn điều gì mà cô đã bỏ qua và không biết nữa không?

Bản thảo là giả, vậy rốt cuộc Bùi Thời đã lừa dối cô bao nhiêu?

Một mặt, cô tự trách lại chán nản về sự ngu xuẩn của mình khi tin vào bản thảo, mặt khác, cô lại không nhịn được bào chữa cho mình… Cũng không thể chỉ trách cứ bản thân, nhìn Chung Tiêu xem, không phải cũng bị những tin tức ân ái đó tẩy não rồi cho là thật sao?

Muốn trách phải trách trình độ viết bản thảo của cô quá tốt rồi!

Tính cách của một người trong thời gian ngắn thực sự không có cách nào thay đổi được, trong lòng Bạch Đào cứ vòng vo, lòng vòng một hồi rồi lại tự luyến.

Phi phi phi! 

Bây giờ là lúc để tự luyến à?! Tự luyến đều đã khiến cô rơi xuống hố rồi! 

Bạch Đào về đến nhà, nhìn mọi thứ bên trong, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định bình tĩnh lại trước đã. 

Nếu cô đã gửi bản thảo ân ái rồi, lại quyết định tự mình đăng tin tức bản thân ngoại tình, vậy mục đích của cô là gì? 

Bạch Đào lại mở tin tức ngoại tình lúc đó ra đọc lại một lượt, lần này, cô phát hiện ra trọng điểm được nhấn mạnh trong bài tin tức này…  Cả bài chỉ viết sơ lược về việc ngoại tình, nhưng việc “Theo tin tức có được, Bùi Thời và Bạch Đào đã đang trong giai đoạn thương lượng về các chi tiết thủ tục ly hôn” lại rất gây chú ý. 

Đúng rồi!

Luật sư Tiêu!

Bạch Đào đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, đúng rồi, luật sư Tiêu là một luật sư ly hôn nổi tiếng, mà từ những lời ông ấy từng nói với cô thì Bạch Đào của năm năm sau quả thực đang có ý định ly hôn với Bùi Thời!

Ban đầu Bạch Đào cứ nghĩ cô của năm năm sau mù mắt ngoại tình với Chung Tiêu cho nên mới như bị chập mạch mà muốn ly hôn với Bùi Thời, nhưng quan hệ với Chung Tiêu căn bản là giả, vậy…

Vậy xem ra ly hôn là thực sự muốn rồi?

Bạch Đào bất giác cắn móng tay, tinh thần căng thẳng, lo lắng lại thấp thỏm, dù trong lòng muốn biết sự thật nhưng lại có chút sợ hãi khi biết được sự thật, cô có một loại dự cảm không lành, luôn cảm thấy mình cách sự thật càng gần thì càng biết được nhiều thứ bản thân không thể chịu đựng hoặc không muốn biết hơn…

Tình yêu với Bùi Thời là giả, muốn ly hôn là thật.

Chỉ riêng nhận thức này đã khiến Bạch Đào hoàn toàn trở tay không kịp mà hoảng hốt sợ hãi. 

Vậy tại sao Bùi Thời lại muốn lừa cô? Còn luôn phối hợp với cô giả vờ như giữa vợ chồng rất tình cảm và không có vấn đề gì nữa?

……

Đợi đến khi Bạch Đào phản ứng lại, cô đã gọi đến cho luật sư Tiêu…

“Luật sư Tiêu, trước đây tôi liên lạc với ông có phải là dự định ly hôn không?”

“Là như vậy không sai, có vấn đề gì sao cô Bạch?”

“Ông có thể nói cho tôi biết tại sao lúc đầu tôi lại muốn ly hôn được không?”

Mặc dù câu hỏi này hơi khó hiểu nhưng luật sư Tiêu hiển nhiên là người có đạo đức nghề nghiệp tốt, ông ấy vẫn trả lời ngắn gọn: “Là luật sư, chúng tôi sẽ không đi sâu và tìm hiểu quá nhiều về cuộc sống riêng tư của thân chủ hoặc lý do họ làm điều gì đó, nhưng thái độ của cô đối với việc ly hôn khi ấy vô cùng kiên quyết, thậm chí để ly hôn cô còn không tiếc tung tin giả về việc mình ngoại tình, cô nói mình ngoại tình rồi, Bùi tổng sẽ không đến mức tình nguyện đội mũ xanh, cho nên anh ấy nhất định sẽ đồng ý ly hôn…”

Chuyện tung tin ngoại tình giả này luật sư Tiêu vậy mà lại biết!

Nhưng rất nhanh, Bạch Đào đã cảm thấy không đúng: “Nhưng tại sao tôi lại phải đăng kiểu tin tức này? Đã sắp ly hôn rồi, nếu đăng không phải nên đăng tin tức về việc Bùi Thời ngoại tình để khơi lên cuộc chiến dư luận sao? Đăng tin tức tôi ngoại tình chẳng phải ngược lại sẽ bị Bùi Thời tóm được đằng chuôi, trở thành bên sai trong cuộc hôn nhân ngoại tình, còn nhận được ít tài sản hơn à?”

Nói đến đây, Bạch Đào cẩn thận kèm thêm lời giải thích: “Thực xin lỗi, trước đây tôi bị tai nạn xe, đầu óc bị đụng hỏng rồi nên có vài chuyện…”

Kết quả đáp lại Bạch Đào là sự ngạc nhiên vui mừng và cảm động của luật sư Tiêu: “Không! Tôi cảm thấy đầu óc này của cô hiện tại cuối cùng cũng đụng khỏi rồi!”

“…”

Khi đã hiểu được tại sao Bạch Đào lại đột ngột hỏi vấn đề này, luật sư Tiêu tựa như cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá trong lòng, khi nói càng thoải mái hơn: “Cô Bạch, những gì cô vừa nói chính là những điều trước đây tôi từng khuyên cô, đều đã sắp ly hôn rồi, cho dù có thật sự ngoại tình thì cũng nên xóa sạch hết chứng cứ chứ đừng nói là tung tin giả như vậy! Nhưng cô thế nào cũng không chịu nghe, nhất quyết đăng tin, nói cái gì mà muốn ngoại tình cũng chỉ mình cô được ngoại tình, không quan tâm đến tiền bạc, nhưng thể hiện không được mất, chỉ có thể là cô đá Bùi tổng, đội mũ xanh cho Bùi tổng…”

Luật sư Tiêu nói đến chuyện này xem ra trong lòng còn có khúc mắc: “Nếu thân chủ muốn được chia tài sản ở mức tối đa khi ly hôn thì nên lắng nghe ý kiến ​​chuyên môn của luật sư chúng tôi, không thể muốn làm gì thì làm, bây giờ thấy sự phân tích logic vừa rồi của cô, tôi cảm thấy cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi!”

Ông ấy đã hoàn toàn bước vào mô hình nghiệp vụ: “Cho nên cô Bạch, bây giờ cô có muốn tiếp tục vụ kiện ly hôn không? Tôi đã xem qua, Công nghệ Thời Lai của Bùi tổng sắp niêm yết rồi, nếu chọn kiện vào lúc này, chúng ta quả thực như cá trong chậu, hơn nữa khả năng cao là cô có thể bàn bạc với Bùi tổng trước, để không ảnh hưởng đến việc niêm yết, trước đây anh ấy đã kiên quyết phản đối việc ly hôn trong thời kỳ mấu chốt, đồng ý đưa ra một thỏa thuận ly hôn khá có lợi cho cô, đợi đến khi niêm yết xong sẽ đăng ký ly hôn, chỉ cần cô nói một câu, tôi sẽ bắt tay vào làm, nhất định có thể lấy được cho cô phương án phân chia tài sản thuận lợi nhất, chúng ta có thể trước…”

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Bạch Đào lập tức bùng nổ: “Bùi Thời đồng ý ly hôn?!”

Luật sư Tiêu bị doạ giật mình kinh ngạc: “Không đồng ý trước khi niêm yết…”

“Vậy chính là sau khi niêm yết anh ấy đồng ý ly hôn?”

“Cũng gần như là ý đó?”

Trước sự kinh ngạc quá độ này, luật sư Tiêu cũng rất mệt tâm, vị thân chủ này rốt cuộc muốn ly hôn hay không đây… Đầu óc lúc ổn lúc không…

“Ý của Bùi Thời là có thể ly hôn, nhưng phải trì hoãn, trì hoãn đến khi việc niêm yết được hoàn thành? Vì việc này còn có thể cho tôi thêm chút tiền?”

“Đúng là như vậy…”

Bộp. 

Luật sự Tiêu còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Đào đã cúp điện thoại.

???

Cho nên cuộc hôn nhân này có còn ly hôn hay không? Nghiệp vụ lớn này cô rốt cuộc có nên tiếp quản hay không đây?

Tác giả có điều muốn nói:

Câu chuyện này không ngược nha, mọi người đừng lo lắng, chiếc bánh quy ngọt ngào ngày đông đang đến rồi.

[Màn kịch nhỏ] của [Diệu Diệu]

Bạch Đào: Ly hôn đi, anh cái đồ lừa gạt này. 

Bùi tổng: Em không lừa anh sao! Kẻ tám lạng người nửa cân, chúng ta xứng đôi!

[Màn kịch nhỏ] của [XD]

Bạch Đào: Tôi bỏ tiền ra thành công lừa được chính mình, hơn nữa còn có được tình yêu???