Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 2: Sau này ai gả cho Bùi Thời chính là kẻ ngốc!




Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Trời không phụ người có lòng, hôm qua rõ ràng còn nắng chói chang, thế mà hôm sau vừa tỉnh dậy, lại là một ngày mưa, ngoài cửa sổ đang mưa nhỏ tí tách.

Bạch Đào kích động uốn thân ngồi bật dậy ngay lập tức: “Dư Quả, thực sự là trời giúp tớ mà! Đến ông trời cũng cổ vũ cho kế hoạch của tớ! Chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch B! Tớ thấy hôm nay có thể làm được!”

Dư Quả hơi do dự: “Hay là bỏ đi, mặc dù bây giờ mưa nhỏ, nhưng nhỡ lát nữa mưa to thì sao?”

“Không thể nào!” Bạch Đào vô cùng tự tin: “Hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay trời nhiều mây, kết quả lại mưa rồi, có thể thấy nhiều nhất cũng chỉ mưa nhỏ thôi, dù sao dự báo thời tiết không thể sai lệch nhiều như vậy được.”

“Nhưng điều này không phải cũng chứng minh dự báo thời tiết không chính xác, không đáng tin cậy sao…”  

Bạch Đào quăng cho Dư Quả một cái nhìn ‘cậu ngậm miệng lại’: “Cậu đừng lo bò trắng răng.”  

“Trước đó tớ đã nghiên cứu tuyến đường đi của Bùi Thời rồi. 8 giờ 30 anh ta nhất định sẽ đi ngang qua con đường một chiều trước cổng nhà anh ta…” Bạch Đào vừa nói vừa đứng trước khay đựng son của mình chần chừ, cuối cùng chọn một thỏi có màu rất nhạt: “Thỏi này đi! Tớ bôi thỏi son này, kết hợp với một chiếc váy phong cách Mori girl(1) trong sáng, đứng ở ngã tư đường đó, sẽ giống hệt như một cô gái nhỏ xinh đẹp mỏng manh yếu đuối, cộng thêm cơn mưa nhỏ nữa, cô gái nhỏ xinh đẹp không mang theo ô, còn mặc ít nữa nên run rẩy, đúng lúc này xe của Bùi Thời chạy ngang qua, thử hỏi, anh ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gặp tớ đang cần sự giúp đỡ như thế, có thể không có phong độ đàn ông mà dừng xe lại chở tớ đi cùng sao?”   

(1)Mori girl (hay còn gọi là forest girl) là một trong những phong cách thời trang đường phố đến từ Nhật Bản, với trang phục được lấy cảm hứng từ rừng xanh. 

Bạch Đào vừa dán mi giả vừa ra vẻ thông thạo: “Tớ nghĩ rõ ràng rồi, có một số đàn ông đê tiện, có xu hướng tự ngược đãi bản thân, cậu vì anh ta mà trả giá, chủ động xuất kích tỏ tình, anh ta không thèm quan tâm. Bọn họ ngược lại dễ nảy sinh cảm giác thương yêu với kiểu phụ nữ cần sự che chở của bọn họ, rời khỏi bọn họ là sẽ chết hơn, cho nên kế hoạch B mà trước đó tớ lập ra chính là chuyên để nhằm vào loại đàn ông bỉ ổi này.”  

Bạch Đào dán mi xong, kết quả tìm mãi không thấy bút kẻ mắt đâu, cô liền quay đầu lại nhìn Dư Quả: “Cậu có bút kẻ mắt không? Cho tớ mượn dùng chút đi.”   

Dư Quả lục tìm trong túi mỹ phẩm của mình cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra được một cái: “Đây này, cầm lấy đi.” Cô nháy mắt với Bạch Đào: “Nếu là người bình thường, tớ sẽ không cho người khác dùng mỹ phẩm của tớ đâu, nhưng cậu là chị em của tớ, cậu hiểu chứ.”

  *****

Nửa giờ sau, Bạch Đào vội vàng lao tới mai phục trên con đường nhỏ mà Bùi Thời phải đi qua trước tám rưỡi. Hôm nay cô trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng mỏng manh, nhìn là muốn yêu thương liền, còn chưa đến giờ, lúc này cô đang cầm ô đứng dưới gốc cây ôm cây đợi thỏ.

8 giờ 25, quả nhiên bóng xe của Bùi Thời xuất hiện ở ngã tư phía xa, Bạch Đào thấy thời cơ đã chín muồi liền lập tức vứt ô đi, cố ý bày ra một dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp, để cho mình lộ ra dưới làn mưa nhỏ.

Năm phút, vô cùng hoàn hảo, đợi đến lúc xe của Bùi Thời chạy đến bên cạnh, cô vừa hay đã bị mưa ướt. Cô còn cố tình mặc một chiếc váy thật mỏng, Bạch Đào vô cùng tự tin về thân hình của mình, đợi lát nữa thấm nước mưa rồi, bộ đồ sẽ bó sát vào người, nửa lộ nửa hở, có thể thấy đường cong cơ thể lờ mờ lộ ra. Không phải vừa đúng lúc có sức hút nhất sao? Thử hỏi có người đàn ông bình thường nào có thể không động tâm thương tiếc đây?

Bạch Đào ngẩng mặt lên cho nước mưa rơi trên cả mặt mình để bảo đảm chắc chắn sẽ tạo ra được dáng vẻ mềm yếu, vô lực lại kiều diễm… 

Gần rồi, gần hơn rồi, chiếc Bentley của Bùi Thời đã chạy đến không xa.     

Thành công, cũng gần trong gang tấc rồi.

Trong đầu Bạch Đào đã vạch ra sẵn hàng tá cách bắt chuyện trêu ghẹo thú vị, đợi đến lúc lên xe của Bùi Thời rồi, cô chắc chắn sẽ để lại cho Bùi Thời một ấn tượng sâu sắc đến mất hồn mất vía trong chuyến đi nhờ xe ngắn ngủi này.

Chỉ là Bạch Đào vừa đi gần đến ngã tư, chuẩn bị vẫy tay về phía chiếc Bentley kia thì hạt mưa vốn dĩ đang nhỏ bỗng trở nên dày đặc, đợi đến khi chiếc Bentley tới gần, trời đột nhiên mưa lớn xối xả, như một gáo nước lạnh dội thẳng lên người Bạch Đào…   

Cái miệng quạ này của Dư Quả, thật là tốt không linh, xấu lại linh! 

Nhưng về tổng thể Bạch Đào là một người rất lạc quan, trời mưa to chút cũng được, chẳng phải sẽ càng lộ rõ sự lẻ loi một mình trong cơn mưa xối xả, lại không có ô, đang cần chỗ dựa dẫm khiến cho người ta muốn thương yêu cô hay sao?  

Ổn định lại nào, vấn đề không lớn.   

Quả nhiên, trời mưa to như vậy, cô đứng ở ven đường với bóng dáng mỏng manh yếu đuối sẽ rất dễ thấy, chiếc Bentley cách Bạch Đào không xa bắt đầu giảm tốc độ, Bạch Đào cười khẽ, chờ Bùi Thời yêu cầu tài xế dừng xe bên cạnh mình, sau đó bật ô bước xuống xe, mở cửa chiếc xe Bentley cho mình, thậm chí còn cởi áo ra khoác lên người…

  *****

Bùi Thời ngồi trên chiếc Bentley, ngoài cửa sổ trời đang mưa nhưng bên trong xe lại rất yên tĩnh, anh cầm tờ báo tài chính buổi sáng, bắt đầu dùng chút thời gian rảnh này quét nhanh qua xu hướng khoa học công nghệ và tài chính trong vài ngày qua, sau khi đọc xong mẩu tin tức về một xí nghiệp nghiên cứu phát triển trái tim nhân tạo và trí tuệ nhân tạo mà bản thân từng thấy khả quan được cấp vốn vòng B xong, anh ngẩng đầu lên, mới phát hiện ngoài cửa sổ đã mưa lớn, mà lúc này người lái xe cũng bắt đầu giảm tốc độ.

Bùi Thời nhíu mày: “Sao lại giảm tốc độ?”

Người lái xe do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Hình như ở ngã tư bên trái có người đang vẫy tay với chúng ta.”

Bùi Thời mím môi lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, người lái xe nói không sai, ở ngã tư bên trái, có một người thấp bé ướt như chuột lột đang hướng về phía anh vẫy tay. 

“Bùi thiếu gia, là người quen sao? Có cần phải dừng xe lại không?”  

Bùi Thời không tỏ thái độ gì, chỉ đơn giản nói: “Không cần, trước cứ lái xe chậm một chút đã.”  

Người lái xe liền giảm tốc độ thêm chút nữa để Bùi Thời có thể nhìn rõ hơn.  

Bùi Thời không đeo kính, thị lực của mắt anh là 5.2, anh quay đầu sang, chỉ nhìn một cái liền thu lại ánh mắt.  

“Không quen.”  

Lúc này xe đã đi tới trước mặt người đang vẫy tay, cuối cùng tài xế cũng nhìn thấy rõ mặt mũi của người đó. Là một cô gái, quần áo ướt sũng, tóc cũng dính hết vào mặt, đáng sợ nhất chính là hai hàng nước đen chảy từ mắt xuống, quanh mắt đen sì, chỉ cảm thấy được làn da rất trắng, nhưng vì màu đen lem hết ra nên hoàn toàn không nhìn thấy rõ được ngũ quan…  

Môi trường xung quanh biệt thự nhà Bùi Thời rất tốt, nhưng khu vực này lại trái ngược hoàn toàn, vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, con đường nhỏ này luôn không có người qua lại, biệt thự dựa núi men sông, phía sau còn có công viên rừng, ngày thường thậm chí có chút tĩnh mịch đến hoang vu.  

Này… Sợ là đã gặp phải thứ gì đó ô uế…  

Người lái xe rất sợ ma, nào còn dám chạy giảm tốc độ nữa chứ, căn bản không cần Bùi Thời ra chỉ thị mới, đã lập tức đạp chân ga, trong lòng thầm niệm Kim Cương Kinh, nhanh chóng phóng xe vượt qua con ma nữ đang vẫy tay với bọn họ, còn hạ quyết tâm cuối tuần sẽ đi miếu dâng hương.

*****

Mưa càng ngày càng lớn, Bạch Đào bị mưa xối gần như không mở nổi mắt, trong lòng cô sắp chửi mắng đến nơi, may mà thấy chiếc Bentley đã chạy chậm lại, cô tự an ủi mình nói, đợi lên được xe Bùi Thời liền không sao nữa rồi… 

Nhưng mà ngay khi cô chuẩn bị vén tóc lên lau nước mưa trên mặt, chiếc Bentley vừa nãy vẫn còn đang giảm tốc lại đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng bỏ mặc cô ở phía sau, Bạch Đào không kịp tránh, lúc chiếc xe tăng tốc băng qua vũng nước làm cho nước bắn lên tung toé, dòng nước đục ngầu ấy bắn thẳng lên người Bạch Đào…

  *****

Bạch Đào nguyền rủa Bùi Thời suốt quãng đường trở về trường, chiếc ô mà cô tiêu sái vứt đi không biết đã bị gió mạnh thổi bay đi đâu từ lâu, toàn thân cô dính đầy nước bùn, đến khi như một con ma nước trở về ký túc xá, vừa soi gương lập tức bị chính mình doạ cho giật nảy người.  

“Dư Quả! Cái bút kẻ mắt mà cậu đưa cho tớ! Sao nó lại lem ra thành thế này!” Bạch Đào nhanh chóng sụp đổ: “Cậu con mẹ nó không thể mua loại chống thấm nước và mồ hôi sao?”   

Nhìn khuôn mặt đáng sợ trong gương, Bạch Đào liền tha thứ cho Bùi Thời ngay lập tức.     

Đều đã thành bộ dạng này rồi, Bùi Thời chưa coi mình là ma nữ mà đâm chết cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, nếu cô là Bùi Thời thì có khả năng đã đi nghiền nát nó. 

  *****

Sau hai lần thất bại liên tiếp, Bạch Đào cũng có chút bị đả kích, hoạ vô đơn chí là bản thảo truyện tranh xuyên không mà cô gửi trước đó lại nhận được thư từ chối, lý do cơ bản đều giống nhau.

“Hiện nay xu hướng xuyên không trong thị trường truyện tranh đã bị bão hòa quá mức, trào lưu chủ yếu tập trung vào xuyên không từ hiện đại trở về cổ đại, bản thảo của bạn dựa trên bối cảnh hiện đại thuần túy, thiếu tính mới mẻ và cảm giác xung đột, việc thiết kế nhân vật chính xuyên đến năm năm sau cũng tương đối bình thường, thông qua quá trình xét duyệt của bộ biên tập đã quyết định từ chối bản thảo, hy vọng bạn tiếp tục cố gắng, nỗ lực hơn nữa… “

Thích Bùi Thời là giả, vì vậy có bị đả kích thêm nữa cũng không sao cả, nhưng Bạch Đào đã dồn rất nhiều tâm huyết vào bộ truyện tranh xuyên không này, nghiêm túc viết kịch bản, vẽ bảng phân cảnh thật cẩn thận tỉ mỉ, cũng rất kiên nhẫn tô màu, dựa vào lòng nhiệt huyết cuối cùng một mạch viết ra được ‘Thập Thoại’, cứ nghĩ sẽ nhận được sự tán thưởng từ nhà xuất bản, kết quả là cô liên tục nhận được sự đả kích.

Bức thư từ chối hôm nay ít nhất còn có một lời động viên dập khuôn, chứ gặp phải một số biên tập hà khắc, Bạch Đào còn nhận được những đánh giá chua chát hơn.

“Với loại trí tưởng tượng và năng lực sáng tác này, kiến nghị bạn nên đổi nghề đi.”  

“Quá bình thường, không có năng lực làm nghề này.”

  ……

Bạch Đào buồn rầu nhét bản vẽ vào trong ngăn kéo, đang chuẩn bị ngủ thì Dư Quả từ ngoài cửa xông vào hét lên.  

“Bạch Đào, tin mới tin mới! Bát quái mới! Động thái của Bùi Thời, tiết lộ tại chỗ!” 

Bạch Đào xốc lại tinh thần, có làm thì mới có ăn, truyện tranh của bản thân không được hồi đáp, vậy thì đi trị Bùi Thời, không đi đường này còn có đường khác mà: “Bùi Thời làm sao?”   

Viên Ngải cười duỗi tay: “Phí thông tin!” 

“Bao nhiêu?”  

“Hai mươi!”  

Bạch Đào quay đầu lại, gửi cho Dư Quả một cái hồng bao wechat hai trăm tệ: “Tin tức về Bùi Thời của chúng ta làm sao có thể chỉ đáng giá hai mươi tệ chứ! Đùa gì vậy, hai trăm, không nói hai lời, đừng mặc cả với tớ.”  

Dư Quả vui vẻ thu tiền, rất xứng với chức vụ mà phổ cập: “Bùi Phi trở về sau buổi biểu diễn từ Los Angeles rồi! Hình như khá thành công, cô ta đắc ý lắm, đi khoe khoang khắp nơi…”   

“Nói trọng điểm.” 

“Trọng điểm chính là, cô ta đang ngồi trò chuyện với bạn trong nhà ăn, tớ ở phía sau hóng hớt, nghe được cô ta nhắc đến anh trai mình, nói vào sáng thứ bảy hàng tuần Bùi Thời sẽ bơi ở khách sạn năm sao gần nhà…”  

Mắt Bạch Đào sáng lên: “Thứ bảy mấy giờ?”

“Sáu giờ!”

“……”  

Bùi Thời có phải là người không? Anh ta không cần ngủ à? Nếu sáu giờ bơi, vậy chẳng phải năm giờ hơn đã phải dậy rồi sao? 

Dư Quả đại khái đã nhận ra được cú sốc trong lòng Bạch Đào, giải thích nói: “Đây là một người thành công, cậu hiểu không? Jobs(2) mỗi ngày thức dậy lúc 4 giờ sáng, đến 9 giờ 30 đã hoàn thành xong hết công việc trong ngày rồi…”  

(2)Steven Paul “Steve” Jobs ( 24 tháng 2 năm 1955 – 5 tháng 10 năm 2011) là doanh nhân và nhà sáng chế người Mỹ. Ông là đồng sáng lập viên, chủ tịch, và cựu tổng giám đốc điều hành của hãng Apple, là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất ở ngành công nghiệp vi tính.

“Cậu đã nghe qua câu nói này chưa? Cuộc đời mỗi người có thể ăn chín tấn thức ăn, ai ăn xong trước sẽ đi trước.” Bạch Đào nghĩ lại mà rùng mình: “Tớ nghĩ ngủ cũng vậy, trong một đời người sẽ có một mức tổng thời gian tỉnh táo, ai dùng hết trước sẽ rời đi trước, Jobs mỗi ngày thức dậy lúc 4 giờ sáng, nhìn thì có vẻ như mỗi ngày có nhiều hơn người khác vài giờ, nhưng kết quả thì sao? Jobs mất ở tuổi 56! Bởi vì ông ấy sớm đã dùng hết mức thời gian tỉnh táo! Phải biết, tuổi thọ trung bình của nam giới ở Mỹ vài năm trước đã lên đến hơn bảy mươi tuổi rồi!”

“……”  

Bạch Đào phớt lờ sự cạn lời của Dư Quả, lắc đầu thở dài nói: “Cũng không biết sau này ai sẽ gả cho Bùi Thời, rất có khả năng tuổi còn trẻ đã phải làm góa phụ rồi, tội nghiệp, tội nghiệp.”   

Nhưng nói móc thì nói móc vậy, Bạch Đào nghĩ lại, vẫn quyết định ráng thử chút, không phải chỉ là sáng thứ bảy năm giờ hơn dậy đi, sáu giờ có mặt ở bể bơi khách sạn thôi sao? Chỉ cần một ngày Bùi Phi còn chưa quỳ xuống xin lỗi bản thân, đi bể bơi để “tình cờ gặp” Bùi Thời, cô vẫn có thể làm được!  

*

Thứ bảy, Bạch Đào đặt 20 cái báo thức, đến lần báo thức thứ 16 cô mới thành công dậy được.

5 giờ 50, cô khoác áo choàng tắm bên ngoài bikini, ngáp dài ngáp ngắn xuất hiện bên hồ bơi của khách sạn năm sao.

Đúng sáu giờ, quả nhiên Bùi Thời bước vào.

Lúc này, ánh nắng ban mai chiếu lên người anh, khuôn mặt của Bùi Thời không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng động tác khởi động nhẹ nhàng lại tràn đầy sức mạnh, Bạch Đào ngơ ngẩn nhìn vài giây, mới bất giác nhớ ra cần bắt đầu chuẩn bị cởi đai áo choàng tắm. 

Bạch Đào cố tình chọn một bộ bikini gợi cảm, hoàn hảo tôn lên vóc dáng nuột nà của cô. Cô đã lên kế hoạch rất tốt, đợi đến khi Bùi Thời bước vào sẽ cởi áo choàng tắm ra, sau đó đứng bên bể bơi để làm động tác khởi động, đương nhiên khởi động là giả, khoe dáng mới là thật.   

Sáng sớm, mỹ nữ gợi cảm xinh đẹp lên sân, cuối cùng Bùi Thời chắc chắn sẽ nói không, nhưng ánh mắt sẽ rất thành thật. 

Lần trước kiểu mỏng manh yếu đuối Bùi Thời không thích, vậy nói không chừng sẽ không cầm lòng được với kiểu quyến rũ gợi cảm đi?

Chỉ tiếc là không biết Bạch Đào bị làm sao, chắc do ngủ quá ít nên đầu cô nặng trĩu, nhất thời không sao cởi được đai áo choàng tắm, mắt thấy Bùi Thời không để ý đến mình, đang làm động tác khởi động bên hồ bơi chuẩn bị xuống nước đến nơi rồi, cô càng thêm sốt ruột, trong lúc lôi kéo không dễ dàng gì mới tháo được đai áo, kết quả lại không cẩn thận bị vấp phải một bên đai áo trên mặt đất, cô còn chưa kịp bày ra thân hình hoàn hảo của mình, thì cả người đã ngã xuống bể bơi…  

“Ùm”  

Kèm theo đó là tiếng nước bắn tung tóe, Bạch Đào hoàn toàn rơi xuống bể bơi, mặc dù không cẩn thận uống hai ngụm nước, tư thế cũng thảm hại, nhưng kỹ năng bơi của Bạch Đào không tệ, ngã xuống nước sẽ không có nguy hiểm gì, cô đang chuẩn bị nổi lên rồi bơi về bờ, vừa quay đầu, lại phát hiện ra bản thân đang ở rất gần Bùi Thời! 

Tuỳ cơ ứng biến là tài năng cần thiết của những người thành công!   

Bạch Đào đạp nước bơi đến chỗ Bùi Thời, cô đã trù tính hết rồi, đợi đến lúc bơi đến bên cạnh Bùi Thời, cô sẽ giả vờ bị chuột rút vì lỡ rơi xuống nước mà chưa kịp làm động tác khởi động, sau đó sẽ cô ôm lấy cổ Bùi Thời rồi cuốn chặt vào người anh, nhuyễn ngọc ôn hương(3) trong lòng, dáng người cô lại tốt như vậy, hôm nay cũng trang điểm theo kiểu quyến rũ nữa, thổ khí như lan(4) mà cầu cứu Bùi Thời hai câu, đàn ông bình thường đều sẽ không có sức chống cự với kiểu tiếp xúc cơ thể này, đến lúc đó, muốn có được Bùi Thời còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Đợi đến khi anh ôm cô bước ra khỏi bể bơi, cô tự nhiên có thể dùng danh nghĩa báo đáp ân nhân cứu mạng mà “lấy thân đền đáp” với anh, thành công lên chức, trở thành người phụ nữ của anh cả… 

(3)Nguyễn văn nhuyễn ngọc ôn hương/软玉温香: “Nhuyễn” [软]: Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

(4)Nguyên văn thổ khí như lan/吐气如兰: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm. 

Hoàn hảo, thực sự là hoàn mỹ!  

Bạch Đào thấy mình chỉ còn cách Bùi Thời nửa mét, rất nhanh có thể thực hiện được kế hoạch lớn của mình rồi, liền hướng về phía sau lưng Bùi Thời yểu điệu kêu lên.   

“Bùi Thời, hình như em…”

Kết quả là từ hai từ “chuột rút” còn chưa nói hết, đến nhìn Bùi Thời cũng không thèm quay lại nhìn cô một cái, chỉ tăng tốc độ bơi lên.  

Khoảng cách nửa mét vừa rồi nhanh chóng bị kéo dài thành một mét, gần hai mét…  

Lúc này trong bể bơi cũng không phải không có người, bên cạnh Bạch Đào có một người đàn ông mập mạp nhìn phải đến hai trăm cân đang bơi, nếu mình bị “chuột rút” mà lại cách Bùi Thời quá xa, thì dù có giả vờ bị chuột rút cũng sẽ có người khác đến cứu trước.   

Điều này tuyệt đối không được!

Nghĩ như vậy, Bạch Đào không nói gì nữa, lập tức im bặt, chân bắt đầu dùng sức, mạnh mẽ đuổi theo Bùi Thời.  

Chỉ là Bùi Thời bơi càng lúc càng nhanh, Bạch Đào dùng hết sức, nhưng cuối cùng bị bất lợi vì chân ngắn, thế nào cũng không thể đuổi kịp được anh.  

Nếu như lúc đầu trong lòng cô muốn có được Bùi Thời thì bây giờ chỉ còn lại mong muốn chiến thắng. 

Bùi Thời đáng chết, đây là muốn khoe khoang kỹ năng bơi lội của anh ta với cô sao?   

Bạch Đào bị tính hiếu thắng thúc đẩy, bơi đuổi theo Bùi Thời tới lui, đến khi thấy người có chút rã rời, cô mới phát hiện ra mình đã bơi được gần một nghìn mét… 

Cô bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, nếu cứ tiếp tục đuổi theo thế này, có lẽ sẽ mãi không thể đuổi kịp được.   

Người thành công không thể chỉ suy nghĩ theo một cách tư duy cố định, phải thay đổi phương hướng, đảo ngược tình cảnh bất lợi! 

Bạch Đào suy nghĩ một hồi, không đuổi theo Bùi Thời nữa, cô dừng lại, bắt đầu bơi ngược trở về.     

Toán tiểu học nói cho chúng ta biết, nếu một chiếc ô tô có tốc độ 5 thì dù thế nào cũng không thể đuổi kịp chiếc ô tô có tốc độ 10 khi chạy cùng chiều, nhưng! Hai chiếc xe có tốc độ khác nhau sẽ gặp nhau nếu chúng chạy ngược hướng nhưng về cùng một đích!

Học tốt toán lý hóa, đi khắp thế giới cũng không sợ! Bạch Đào nhìn Bùi Thời lúc này đang ngày càng bơi đến gần mình hơn, trong lòng liền nghĩ, thầy cô quả thật không lừa mình! Học tập thực sự có thể làm cho con người trở nên thông minh sáng suốt! Nó thực sự có thể thay đổi nhân sinh!  

Khi thấy Bùi Thời đã gần mình trong gang tấc, trong nháy mắt Bạch Đào phúc chí tâm linh giác ngộ ra rất nhiều đạo lý cuộc sống. Theo đuổi Bùi Thời và theo đuổi sự thời thượng quả là hiệu quả tuyệt vời như nhau, khi không đuổi kịp Bùi Thời, thì để Bùi Thời đuổi theo bạn, thay đổi tư duy đi, Bùi Thời cũng giống như cá trong chậu vậy, dễ như trở bàn tay. 

Khi thấy Bùi Thời gần như bơi qua trước mặt mình, Bạch Đào liền đạp nước, lưu loát sinh động diễn một màn ăn vạ kinh điển ở trong làn nước. 

Cô chặn đường bơi của Bùi Thời, nhân lúc đối phương còn chưa có phản ứng, một tay trực tiếp túm lấy vai Bùi Thời, sau đó dán cả người mình lên người anh, vừa giả vờ như sắp chết đuối mà đạp nước, vừa giả bộ sợ hãi nũng nịu kêu lên: “Anh Bùi Thời, em, em hình như bị chuột rút rồi, đầu cũng đột nhiên có chút choáng váng, vừa rồi không cẩn thận…”

Bạch Đào căn bản không kịp nhìn biểu cảm của Bùi Thời, cũng không nói hết câu cuối cùng đã giả vờ ngất đi trong lòng của anh.

Đến khi nhắm mắt lại rồi, Bạch Đào càng không thể nhìn thấy phản ứng của Bùi Thời, cô chỉ cảm thấy cơ thể mà mình đang bám vào cứng đờ trong giây lát, may mà Bùi Thời không đẩy cô ra, chỉ là động tác của anh cũng không hề nhẹ nhàng, thậm chí có chút thô lỗ vác Bạch Đào lên khỏi mặt nước, sau đó quăng lên mặt đất. 

Bạch Đào trộm hé mắt ra một khe nhỏ, quả nhiên thấy Bùi Thời đang đứng bên cạnh mình, từ trên cao nhìn xuống cô. 

Từ góc độ nằm này của Bạch Đào, toàn bộ ánh mắt của cô đều tập trung vào chiếc quần bơi căng phồng của Bùi Thời. 

Bạch Đào liếc nhìn hai cái, nhanh chóng nhắm mắt lại.  

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!  

Nhưng có lẽ vì cô vừa ngâm trong nước nên não cũng bị úng nước, Bạch Đào không thể nhịn được bắt đầu động não. Người đàn ông Bùi Thời này, cho dù sớm dùng hết mức thời gian tỉnh táo rồi mất, vợ tương lai thành góa phụ sớm, nhưng xét đến vẻ ngoài hoàn mỹ này, ít nhất khi anh ta còn sống, vợ tương lai của anh ta vẫn sẽ có “tính phúc”, cũng coi như đáng giá rồi…  

Cũng vào lúc này, Bạch Đào cảm giác được có người tới gần mình, sau đó ngồi xổm xuống, mặc dù nhắm mắt, nhưng trực giác của Bạch Đào mách bảo đối phương là Bùi Thời, trên người anh thoang thoảng mùi Benzoin(5), hương cuối phảng phất có mùi gỗ, có lẽ là vì mới từ bể bơi lên, khiến Bạch Đào không biết vì sao lại nghĩ đến khu vườn tĩnh lặng sau cơn mưa.  

(5)Bezoin-An tức hương là một dạng tinh dầu được chiết xuất từ cây bồ đề an tức hương, chất này được cây chủ ý sinh ra để hồi phục lại những phần cây bị tổn thương. An tức hương là thành phần chủ yếu trong hương liệu, nước hoa, hương vị của thực phẩm và của có giá trị trong y học như stypic, thuốc sát trùng và thuốc xông. 

“Ngất rồi, có lẽ phải hô hấp nhân tạo.”  

Nghe giọng nói này Bạch Đào liền chắc chắn, thực sự là Bùi Thời, giọng của anh rất đặc biệt, có chút băng giá, rất ổn định, lộ ra chút không có cảm xúc.

Nhưng…    

Nhưng anh nói phải hô hấp nhân tạo cho mình!!! 

Bạch Đào suýt nữa cười ra tiếng, trận chiến này mình không hề thiệt thòi! Nhìn xem! Hoá ra Bùi Thời thích kiểu này! Mỹ nữ gợi cảm quyến rũ đột nhiên ngất trong lòng, làm sao có thể chịu được đây? Đều sắp hô hấp nhân tạo cho cô rồi! Bốn bỏ năm lên không phải chính là hôn môi sao?!  

Được, cô đã khóa chặt với Bùi Thời rồi!  

Bùi Phi rác rưởi, chờ quỳ xuống dập đầu với mình đi!  

Nhưng khi trong lòng Bạch Đào đang diễn ra một màn kịch lớn, thì giọng nói của Bùi Thời lại vang lên lần nữa, anh dường như đã đứng dậy, giọng nói có chút cách xa. 

“Anh có biết hô hấp nhân tạo không? Qua làm cho cô ta đi.”  

Đáp lại Bùi Thời, là một giọng nam hơi ấp úng mang theo chút kinh ngạc vui mừng: “Tôi? Tôi biết! Để tôi!”

???

Bạch Đào trộm mở một chút mí mắt, liền nhìn thấy người đàn ông đang hùng dũng oai vệ đi về phía mình, suýt sợ hãi đến hồn bay phách lạc tại chỗ.  

Nếu tìm một nhân viên cứu hộ bên bể bơi thì cũng thôi đi, nhưng người mà Bùi Thời tự gọi đến giúp cô, lại là người đàn ông mập mạp gần hai trăm cân trong bể bơi kia! Đây đâu phải là hô hấp nhân tạo! Cô thấy rõ ràng là đưa tang!  

Bạch Đào không nhịn được nữa, con cá chép giãy dụa ngay lập tức ngồi bật dậy: “Không cần nữa, không cần nữa! Tôi không sao rồi! Tôi hồi phục rồi! Tôi rất ổn! I’m fine!”  

Bạch Đào vừa “hồi phục”, liền thấy Bùi Thời đang ung dung đứng một bên lạnh lùng nhìn mình, sau đó cô cũng bất giác nhận ra có lẽ là Bùi Thời cố ý làm vậy.   

Anh lại nhìn Bạch Đào một cái, rồi mới thản nhiên quay người rời đi.  

Bạch Đào đã điều chỉnh lại động tác của mình, bây giờ cô đang ngồi trên mặt đất trơn ướt, hai chân khép lại, dồn hết tâm trí bày ra một tư thế mỏng manh yếu đuối lại mê hoặc như một nàng tiên cá, đàn ông xung quanh bể bơi đều đang quang minh chính đại hoặc là nhìn trộm cô, nhưng chỉ có duy nhất Bùi Thời, đến một ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô cũng không có.

***** 

“Nói tóm lại! Chuyện chính là như vậy!” Khi Bạch Đào rời khỏi khách sạn, vừa bước ra ngoài liền không thể chờ đợi được gọi điện cho Dư Quả chửi bới Bùi Thời: “Tớ nói với cậu này, anh ta chắc chắn không phải người đàn ông bình thường!”  

Bạch Đào cảm thấy nên rút lại những gì mình đã nói trước đó, gả cho Bùi Thời á? Ha! Không chỉ có lúc anh ta chết sớm phải làm góa phụ sớm, mà lúc anh ta còn sống cũng vẫn phải thủ tiết!  

“Anh ta còn không thèm nhìn tớ lấy một cái! Thứ tớ mặc là bikini! Là bikini đó!”    

“Kiểu hoạt bát đáng yêu chủ động tỏ tình không thích! Kiểu mỏng manh yếu đuối không thích! Kiểu xinh đẹp quuến rũ cũng không thích! Anh ta còn thích kiểu nào được chứ? Không! Anh ta không thích phụ nữ!”           

Bạch Đào dậy sớm, lại bị buộc phải bơi một nghìn mét, lúc này mới cảm thấy choáng váng: “Bỏ đi! Không làm nữa! Người đàn ông này hoàn toàn không hiểu phong tình! Người phụ nữ của anh cả này tớ không làm nữa! Sau này ai gả cho Bùi Thời chính là kẻ ngốc!”

Cô chỉ mải than thở phàn nàn với Dư Quả, ỷ vào đèn xanh mình có thể đi thẳng, liền không thèm quan sát tình hình xe cộ xung quanh, đợi đến khi cô bị đèn pha chói mắt chiếu đến không thể mở mắt ra, mới nhận ra phía bên tay trái của mình có một chiếc xe đang điên cuồng lao tới, Bạch Đào hoàn toàn không kịp tránh nữa. 

Mẹ nó! Sắp bị đâm rồi!!!   

Ngay tại khoảnh khắc này, trong lòng Bạch Đào chỉ có một suy nghĩ duy nhất, Bùi Thời rác rưởi kia! Nếu chết, có làm ma tôi cũng không bỏ qua cho anh!!! 

Tác giả có lời muốn nói:

Chương tiếp theo sẽ là năm năm sau nhaa!

Bạch Đào: Hoá ra kẻ ngốc này chính là tôi.     

Đôi lời từ pé Hoa Linh:Cạn lời với trí tưởng tượng của chị:))))