Dịch: Thanh Hoan
Tên chương đã được giải thích ở chương trước, đó là trà được pha từ những búp trà non hái trước tiết thanh minh đó ạ.
“Cộp!”
Tiếng kinh đường mộc trong tay thuyết thư tiên sinh rơi xuống mặt bàn.
Tiếng vỗ tay rào rào kèm theo những tiếng khen ngợi trầm trồ vang lên trong trà lâu Từ Ký.
Vụ án này ly kì nhiều uẩn khúc làm cho người ta nghe thôi cũng thấy sướng hết cả ruột gan.
Trái ngược với bầu không khí ồn ào trong quán là một cái bàn dựa vào lan can trong một góc khuất. Ở đó chỉ có một vị khách đang ngồi, an tĩnh cực kì, hoàn toàn không hợp với vẻ ồn ã bốn xung quanh.
Vị khách này mặc một bộ quần áo dài màu trắng tinh, lưng thắt đai gấm xanh đen, da dẻ mịn màng, sắc mặt hồng nhuận, giống như một thiếu niên công tử nhà giàu.
Nhưng kiểu tóc của hắn lại là kiểu đầu đinh, trông hệt như một tên hòa thượng.
Người này hòa thượng không ra hòa thượng, thư sinh không ra thư sinh, vừa thưởng thức trà Minh Tiền trong tay, vừa tập trung nghe người ta kể chuyện.
Tiểu nhị của trà lâu nâng một bình trà đi đến bên cạnh vị công tử này, nói với giọng đầy hâm mộ: “Công tử Tấn An, hôm nay tiên sinh kể chuyện về ngài kìa.”
Tấn An cau mày, tỏ vẻ rất là bất đắc dĩ: “Thân cao tám thước, bề ngang cũng tám thước, thân thể cường tráng, oai phong lẫm liệt… đấy là cái chùy bát giác vuông vuông vức vức, tức vũ khí còn dính máu chưa kịp khô trong tay của các vị hảo hán giang hồ nha! Ta là người! Ta chỉ muốn làm một thằng người sống sờ sờ có máu có thịt thôi!”
Gã sai vặt tiếp tục lấy lòng: “Mấy thứ kia chẳng phải là vì công tử Tấn An ngài dũng mãnh phi thường, cho nên dân gian mới đồn đại ngài như thế sao, mà càng đồn càng khoa trương, đấy cũng là hợp tình hợp lý thôi. Lần này xem như ngài đã nổi danh toàn huyện Xương của chúng ta rồi còn gì. Với cả ta nghe nói bây giờ không ít thiên kim nhà giàu, rồi cả đại tiểu thư khuê các nhà các lão gia trong huyện nha đều ưu ái công tử Tấn An đó, còn phái gia đinh chạy khắp nơi nghe ngóng tin tức về ngài. Tất cả bọn họ đều muốn mời ngài cùng thưởng thức giai nhân, rượu ngon dưới đêm trăng tiết Thanh Minh tháng sau kìa. Đấy là hội chùa tiết Than Minh náo nhiệt nhất năm của huyện Xương đó.”
Tấn An nghe vậy lập tức nổi lên hứng thú.
Đương nhiên, hắn không phải nổi hứng thú với các thiên kim nhà giàu hay tiểu thư nhà quan da trắng mặt xinh khí chất hơn người kia hay là thèm muốn thân thể của các nàng.
Mà là hắn thấy hứng thú với hội chùa náo nhiệt nhất trong năm của huyện Xương này cơ.
Đây chính là lễ hội đầu tiên mà hắn gặp được từ lúc xuyên không tới giờ.
Chắc chắn đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm đây!
Nói thế nào thì cũng muốn xem mấy cảnh hoành tráng như thế.
Trước kia hắn vốn rất thích du lịch và vãn cảnh, các loại danh thắng di tích nếu không cũng sẽ không một mình chạy từ tít phía Nam lên tận núi Côn Luân chơi cái gì du lịch tự túc.
Tấn An hỏi tiểu nhị của trà lâu: “Hội chùa này rất nổi tiếng ở huyện Xương à?”
Tiểu nhị trà lâu vừa rót thêm trà Thảo quyết minh (1) hái trước Thanh Minh cho Tấn An, vừa đáp với đầy tự hào: “Hội chùa huyện Xương của bọn ta thì khỏi nói rồi, người trong phạm vi trăm dặm vuông này đều nghe danh đấy ạ. Đến lúc đó sẽ có không ít công tử, tài tử, tiểu thư khuê các lặn lội đường xa tới đây du ngoạn hội chùa cơ.”
Cũng không biết là do không quen với khí hậu hay là vì thời tiết giao mùa trước và sau Thanh Minh mà dạo gần đây Tấn An bị nóng trong, hỏa hư dễ nhiễm trùng, cho nên hắn thích uống trà Thảo quyết minh trong trà lâu này.
Trà Thảo quyết minh có công dụng khu phong, giải độc gan, làm sáng mắt, nhuận tràng, trị táo bón.
Tiểu nhị của trà lâu vừa nhắc đến hội chùa tiết Thanh Minh là bắt đầu thao thao bất tuyệt tự hào giới thiệu liền một mạch: “Nói đến huyện Xương của bọn ta phải kể đến một gốc cổ thụ ngàn năm, đó là một gốc Liễu Thanh Tiền.
Cây liễu này đã được bao nhiêu năm tuổi thì không ai biết chính xác cả, tuổi của nó còn già hơn ông của ông của ông ta, thân cây to lắm, năm sáu nam tử trưởng thành ôm còn không hết, theo ghi chép trong Huyện chí (2) thì đã có ngàn năm tuổi rồi, là thần thụ của huyện Xương.
Cây liễu thanh tiền ngàn năm này có cành lá tươi tốt, tán xanh che trời như lọng báu, thân cây cao lớn thẳng tắp, trái có màu sắc tươi đẹp bắt mắt, hình thù kì lạ, trông như những xâu tiền cho nên còn có tên gọi khác như cây đồng tiền, cây rụng tiền, nổi danh xa gần. Trái của cây đồng tiền treo lủng lẳng trên cây từ tháng Chín năm nay đến tháng Tư trước mùa Hạ năm sau, đón gió đung đưa, rất có một phong vị riêng. Nhìn từ xa giống như những xâu tiền đồng trèo đầy trời lập lòe rực rỡ, nên hấp dẫn rất nhiều tài tử giai nhân lặn lộn đường xa đến huyện Xương tham gia hội chùa tiết Thanh Minh.
Bởi vì chỉ có mỗi ngày hội chùa tiết Thanh Minh thì miếu Văn Vũ mới mở cửa cho khách thập phương tới thưởng thức thần thụ. Còn bình thường để bảo vệ thần thụ người ta không mở cho người ngoài vào đâu.
Nghe xong lời giới thiệu của tiểu nhị trà lâu, Tấn An đã có hứng thú cực kì sâu với hội chùa lần này.
“Hay lắm, đa tạ màn giới thiệu của mi. Hội chùa Thanh Minh tháng sau ta chắc chắn phải đi xem cái gốc cây rụng tiền thần kỳ này như thế nào mới được."
Tấn An cười thưởng cho tiểu nhị mấy đồng tiền, tiểu nhị lập tức mừng rỡ đến hớn hở mặt mày.
Tiểu nhị trà lâu nhận được tiền thưởng xong thì thái độ càng thêm ân cần: “Nhắc đến thần thụ liễu Thanh Tiền ngàn năm tuổi này thì còn một cái truyền thuyết nữa ạ, nghe nói trong số những người gặp được thần thụ sẽ có một người dẫn được thần tài vào cửa, chiêu tài tiến bảo.
Chuyện này được truyền tai nhau trong vòng mười năm trở lại đây, càng truyền càng ly kì, mỗi năm đều có tin tức người nào đó đột nhiên phát tài sau một đêm. Ta nghe người già trong nhà kể lại, thì trước kia gốc liễu thanh tiền thần thụ kia còn chưa thần bí khác thường đến thế. Chỉ là mười năm trước có một đêm, chỗ quả đồng tiền của cây liễu thanh tiền kia đột nhiên biến thành tiền đồng thật. Từ đó mới có tin đồn thần thụ có thể dẫn thần tài vào nhà, chiêu tài tiến bảo này nọ, cũng bắt đầu dần dần lan truyền khắp trong ngoài huyện Xương đấy chứ.
Cho nên là gần mười năm trở lại đây, hội chùa tiết Thanh Minh hàng năm mới thu hút ngày càng nhiều du khách thập phương đến đây tham gia, tất cả đều ôm mộng phát tài đến đây, nhiều nhất là thương nhân với nhà phú hộ đó. Hội chùa một năm mới có một lần, công tử Tấn An đừng bỏ lỡ cơ hội nhé!”
Tiểu nhị của trà lâu càng nói càng hớn hở, hội chùa dân gian trong miệng hắn đã biến thành lời đồn liêu trai chí dị nào rồi.
“Thế mi đã phát tài chưa?” Tấn An hỏi hắn.
Tiểu nhị trà lâu ngại ngùng cười gượng: “Làm gì có ạ?”
Tấn An cười một tiếng, hắn biết ngay mà.
Lời đồn của dân gian đều chạy không thoát ba cái định luật thơm phức:
- Nghe nói…
- Người ta bảo là…
- Hình như…
Tên tiểu nhị của trà lâu xách ấm trà trong tay quay người rời đi rồi, Tấn An nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt lộ vẻ hứng thú cực sâu.
Biến dị thần kì sau một đêm?
Trái của cây liễu thanh tiền đột nhiên biến thành tiền đồng thật?
Tức là gốc cổ thụ ngàn năm này xảy ra đột biến gien sao?
Mọi người thường nghĩ chỉ có động vật mới đột biến gien, mà hiện tượng phổ biến nhất của đột biến chính là bạch tạng, cáo bạch tạng, vượn bạch tạng, trâu bạch tạng, vân vân…
Nhưng thực vật cũng là sinh vật sống, thực vật cũng hô hấp hít thở linh khí của thiên địa giống như con người, thực vật cũng sẽ biết đau, thực vật cũng sẽ đột biến gien.
Vậy nên có thể nói những kẻ tự xưng là theo chủ nghĩa ăn chay, luôn miệng trách trời thương dân kia tính ra cũng chỉ là loại người bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi.
Cứ cho là không nhìn thấy máu chảy hoặc nhìn thấy cảnh khổ sở đau đớn khi giết chóc đi, nhưng thực vật chẳng lẽ không phải sinh mệnh? Có buồn cười không?
Là cây cổ thụ ngàn năm đột biến gien à?
Còn lủng lẳng đầy trái tiền đồng thật?
Tấn An có hứng thú.
…….
Tính đến hôm nay, Tấn An đặt chân đến huyện Xương này được hai ngày rồi.
Đêm đó, hắn an táng cho đạo sĩ kia ngay dưới gốc tùng già xong thì xuống núi. Sau đó thật là thần kì, hắn thực sự gặp được hai người đang tiến về huyện Xương là một thư sinh và lão phu xe đánh xe ngựa. Bởi vì mặt đường sau cơn mưa quá lầy lội, xe ngựa chạy không an toàn nên định trọ lại trong thôn trang gần đó một đêm, nào ngờ đụng ngay phải án mạng.
Sau khi hắn phá án xong, chiếm được hảo cảm cũng như được huyện lệnh huyện Xương bày tiệc khoản đãi. Trương huyện lệnh còn kêu gọi những người giàu có, thân hào nông thôn kia quyên góp cho hắn ba trăm lượng bạc trắng làm tiền thưởng nóng ngay trong bữa tiệc. Lúc này Tấn An đã biết vị Trương tri huyện này là vị quan phụ mẫu tốt, thương dân như con, không ăn mồ hôi nước mắt của dân, còn công chính đại nghĩa không cắt xén tiền bạc nữa.
Mà vật giá ở đây rất rẻ.
Không có áp lực về giá nhà đất, cũng không có chiến tranh và dân lưu lạc, trong tay bách tính có nhiều tiền mặt nên lạm phát không quá nghiêm trọng.
Chi phí sinh hoạt của một nhà bốn miệng ăn trong một năm rơi vào khoảng từ hai mươi đến ba mươi lượng.
Tiền thưởng ba trăm lượng bạc này, đại khái tương đương với tiền thưởng một trăm vạn tệ ở hiện đại.
Từ lúc trải qua chuyện ngôi miếu quan tài, địa thế vò miệng loe, còn có Vọng Khí Thuật của đạo sĩ trở đi, Tấn An đã hiểu thế giới này khác với thế giới cổ đại trong ấn tượng ban đầu của hắn. Cho nên hắn lập tức từ bỏ ngay tư tưởng sống kiểu xa hoa trụy lạc có ăn ngon mặc đẹp, sống mơ màng, mỗi ngày phải có tiểu mỹ nhân, tiểu thị nữ ấm giường kia.
Hai ngày nay, hắn đều đến quán trà này ngồi.
Một là nghe kể chuyện, nghe các loại chuyện kì lạ thú vị ở các nơi, hiểu rõ phong tục tập quán nơi đây.
Hai là thông qua khách nhân là thương gia lui tới nơi này để tìm hiểu thêm đại khái về bản đồ địa lý của thế giới này.
Cho nên, Tấn An trở thành khách hàng thân thiết, quen mặt cả ông chủ của trà lâu lẫn tiểu nhị.
Ngay từ đầu Tấn An cứ nghĩ mình xuyên về cổ đại, nhưng hai ngày nay hắn đã phát hiện, phong tục tập quán, lịch sử nhân văn ở nơi này đều không tương đồng với bất cứ một triều đại nào trong lịch sử.
Nước Khang Định ư? Đời hắn chưa từng nghe đến tên triều đại cổ đại nào như vậy luôn.
……….
Sắc trời đã dần tối.
Màn đêm dần buông.
Binh lính võ trang ngoài cửa thành đã bắt đầu chuẩn bị đóng cổng lại, không cho phép người vào thành nữa.
Đêm nay huyện nha huyện Xương cũng không an bình. Huyện Xương phát sinh vụ đại án dân gian tàng trữ thuốc nổ, vụ này đã không còn thuộc phạm vi quản lý của một huyện Xương nho nhỏ nữa. Hôm nay đã có cấp trên phái người tới tự mình thẩm vấn chi tiết liên quan đến vụ án dân gian tàng trữ thuốc nổ này.
Trương huyện lệnh đang ở trong huyện nha huyện Xương, lo lắng bất an mà chờ đợi, món ăn trên bàn đã sai kẻ dưới đi hâm nóng hai lần rồi mà vẫn không chờ thấy người đến.
"Bịch bịch bịch bịch…"
Đúng lúc này những tiếng bước chân bối rối vang lên, đánh vỡ bóng đêm trầm mặc.
Một nha dịch dẫn theo hai tên ngục tốt vội vã đi vào huyện nha. Đặc biệt, mặt mũi hai tên ngục tốt kia tái mét như thể phải chịu nỗi kinh hoàng gì lớn lắm.
“Huyện lệnh đại nhân, không xong rồi. Chết người rồi! Chết người rồi!”
“Tên Lý Đại Sơn tàng trữ thuốc nổ trái phép kia chết rồi, hắn, hắn chết quá quỷ dị, quá tà môn! Ngài mau mau đến nhà tù xem đi, hiện tại các phạm nhân giam trong đấy đều đang nháo nhác đòi đổi chỗ kìa, còn đồn ầm lên là nhà tù có quỷ!”
==========
Chú thích:
(1) trà Thảo quyết minh: là trà pha từ hạt của một loại thực vật thân cỏ thuộc họ Đậu, vị ngọt đắng, tính lạnh, mát gan, sáng mắt, nhuận tràng, còn có công dụng giảm huyết áp, kháng sinh và giảm cholesterol
Huyện chí: là loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục… của một huyện.