Dịch: Thanh Hoan
Hố mới. Hú hú
***
Ngày mười hai tháng Hai.
Tháng Mão, xuân ý nồng nàn, vạn vật bước vào tiết Kinh Trập.
Trong tiết trời xuân se se lạnh ấy, gió lạnh như dao cắt thổi trên mặt sông, dãy Thập Vạn Sơn trông xơ xác tiêu điều như một nấm mồ.
Có một huyện nằm bên bờ dòng Âm Ấp.
Huyện này gọi là huyện Xương.
Ở sườn núi phía Bắc huyện Xương - một khoảnh đồi thấp dáng dấp như cái chân què có ba cây nến thơm cắm trên mặt đất, tiền âm phủ rải đầy mặt đất, hai nam tử mặc y phục thô ráp bằng vải đay đang ngồi xổm bên một cái huyệt, chiếc cuốc đang bị ném bên chân cùng với chỗ bùn đất vừa được móc ra.
Lúc này, cả hai người họ đều không nói lời nào, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc quan tài được sơn màu trắng đặt trong huyệt.
Theo phong tục nhân gian, màu sắc quan tài chia làm năm loại: Đỏ, Trắng, Đen, Vàng, Ánh Kim.
Có một nguyên tắc phải tuân thủ rất nghiêm ngặt về màu sắc.
Ví dụ nếu người già chết thọ thì là hỉ tang phải dùng quan tài màu đỏ.
Người đột tử hoặc chết trận sa trường dùng quan tài màu đen, bởi màu đen thuộc về Huyền Thủy, có thể “trấn sát”.
Người nghèo về cơ bản không mua nổi quan tài nên phần lớn là lấy chiếu rơm bọc xác hoặc tùy tiện ghép mấy ván gỗ vào làm thành quan tài đơn sơ, mà rơm với gỗ thì đều màu vàng, cho nên quan tài màu vàng được dùng cho nhà nghèo.
Quan tài ánh kim (dát vàng) đương nhiên chỉ có vương hầu quý tộc có thân phận tôn quý mới xứng.
Còn về phần loại cuối cùng là quan tài màu trắng thì ý nghĩa lại đặc thù hơn một chút.
Loại này chỉ có nữ tử chưa gả chồng, nam tử chưa cưới vợ mới dùng.
Nhưng căn cứ theo manh mối mà hai người Xuyên Tử và Trần Bì có được thì trong ngôi mộ này phải chôn một phụ nữ mang thai vô tình trượt chân ngã chết mới đúng, sao lại là quan tài màu trắng được?
“Xuyên Tử ca à, vụ này tà môn quá rồi, sao có thể là quan tài trắng được? Không phải bảo chỗ này hạ táng một phụ nữ mang thai sao?”
“Chẳng lẽ là nữ tử có thai trước khi lập gia đình?”
“Hay chúng ta đào nhầm mộ rồi?”
Trần Bì mấp máy môi, run rẩy hỏi.
Phải biết là, nữ tử trong khuê các mà có thai trước khi “xuất các” (gả chồng) sẽ bị tất cả cha mẹ, cô dì, chú bác, họ hàng coi là trơ trẽn, thậm chí có không ít dòng họ lạm dụng hình phạt riêng có thể xử phạt bằng cách trói vào lồng heo dìm xuống sông.
Vậy thì đời nào có chuyện người ta khâm liệm hạ táng cho?
Cho nên vấn đề chính là ở chỗ này.
“Mày hỏi tao, tao biết làm sao được? Tao lại không phải cha nàng ta. Dù sao cũng đến đây rồi, quản làm gì, tranh thủ thời gian xuống phụ tao cạy mở nắp quan tài ra, xong sớm về sớm, chạy nhanh biến khỏi cái nghĩa địa làm người nổi da gà này đi.”
Xuyên Tử là một hán tử cao lớn ngoài ba mươi tuổi.
Trần Bì có vẻ trẻ hơn Xuyên Tử, gầy gò, nhỏ bé, không có chủ kiến gì, Xuyên Tử dẫn Trần Bì nhảy xuống huyệt, sau đó nhổ vào lòng bàn tay mấy ngụm nước bọt. Dưới màn đêm đen như mực, hai người dùng cuốc cạy đinh trên quan tài, một trước một sau hợp sức mới mở được nắp quan tài lên.
Nhưng sau khi bọn họ mở được quan tài ra châm lửa dòm vào trong quan tài trắng mới giật nảy cả mình.
“Hộc, hộc!”
Trần Bì nhát gan bị dọa đến ngã ngồi phịch xuống huyệt.
Nhiệt độ vào đêm rất thấp, chỉ thở ra cũng có thể thấy làn khói trắng. Nữ tử nằm trong quan tài trắng kia, trông thế nào cũng còn rất trẻ khoảng mười sáu trăng tròn, mặc áo liệm, eo thon như cành liễu, bụng nhỏ bình thường không giống như đang mang bầu. Nhưng trên cổ nàng ta lại có lộ ra một vòng vết khâu màu đen!
Tức là bị chặt đầu xong lại bị người khâu lại!
Vừa rồi Trần Bì cũng bị vết khâu màu đen trên cổ của thi thể nữ này hù cho ngã ra.
Bởi vì trong đêm tối tù mù, vừa nhìn vào còn tưởng là trên thi thể có một con rết độc to và dài cả tấc đang chuẩn bị bắn ra cắn người.
Mà thi thể nữ trong quan tài trắng chưa hề xuất hiện đốm đen hay thi ban, cũng không có mùi hôi thối, ngược lại còn có mùi xạ hương thoang thoảng dễ ngửi, không nồng chút nào, hẳn là mới chết không được bao lâu, chỉ sợ còn chưa qua tuần nhất.
Người vẫn còn tươi lắm.
Thi thể nữ trông rất đẹp, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt bất thường, đây là người chết, điều này rất bình thường. Trên người thi thể nữ mặc áo liệm màu đỏ.
Nếu không phải trước đó vừa bị dọa đến run chân tới tận giờ còn chưa hoàn hồn thì chắc chắn Trần Bì phải trầm trồ khen ngợi thi thể nữ này thật con mẹ nó xinh đẹp.
Nhìn thi thể nữ kì quái trong quan tài trắng, Xuyên Tử hơi biến sắc mặt, nhưng vì sĩ diện, hắn vẫn cố gắng trấn định còn xùy một tiếng khinh miệt: “Hoảng cái gì, không phải chỉ là người chết thôi sao? Đã nói đến người chết, thì cả cái sườn núi phía Bắc này chính là một cái bãi tha ma, mặt đất mà chúng ta đang giẫm lên đây chôn đầy người chết với xương khô đấy! Nếu muốn nhanh chóng biến khỏi đây thì mau tới giúp ta một tay, nâng cái xác lên đê! Mà nhớ kỹ đấy, đỡ xác là tay phải đặt lên quần áo, sờ trực tiếp vào cái xác nữ này, cẩn thận bị hút dương khí, khởi thi*đấy!”
*Khởi thi ở đây hay còn gọi "hành thi" là kiểu người chết rồi nhưng vẫn bật dậy xông loạn lung tung, gây hại cho người sống. Thường là những người khi còn sống quá tà ác hoặc quá cơ hàn. Loại quá tà ác chết đi rồi dư nghiệt chưa hết tiếp tục dậy đi làm ác. Loại quá cơ hàn chết rồi còn nuối tiếc, tiếp tục đi tìm đồ ăn...
Ngoài ra, khởi thi còn mang nghĩa là “thuật làm người chết sống lại” hoặc chỉ mang nghĩa “di chuyển thi thể”, nghĩa di chuyển thi thể này chúng ta sẽ gặp ở dưới.
Xuyên Tử giơ chân đạp nhẹ lên người Trần Bì bị dọa vẫn ngồi trên mặt đất nãy giờ.
Sau đó, dưới sự thúc giục ẩn chứa uy hiếp không ngừng nghỉ của Xuyên Tử, Trần Bì đứng dậy khỏi huyệt, tay áo ống quần đã dính không ít bùn, run rẩy đỡ lấy thi thể nữ trong quan tài trắng.
Nào ngờ.
Thi thể nữ trông gầy mảnh thon thả là thế lại nặng khủng khiếp, lần đầu Trần Bì không đỡ dậy được, còn tự vấp ngã, suýt nữa thì cắm đầu vào trong quan tài.
Xuyên Tử nhanh tay nhanh mắt túm vội lấy cạp quần của Trần Bì giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc. Nhờ thế mà mặt của Trần Bì mới không đập vào mặt thi thể nữ.
Dưới ánh mắt trừng trừng đầy đe dọa của Xuyên Tử, Trần Bì xốc lại tinh thần, tiếp tục đỡ lấy thi thể nữ kia.
Người chết nặng hơn người sống nhiều.
Nếu không thì sao lại có cái thành ngữ “tử trầm”** chứ, nặng chết đi được.
**Tử trầm: Tử là chết, trầm là nặng. Tử trầm có ba nghĩa. Nghĩa đầu chỉ thứ gì đó rất nặng, cầm lên rất tốn sức. Nghĩa nữa chỉ cảnh sắc tiêu điều không có sức sống. Nghĩa cuối là một loại trầm hương hiếm.
Lần này rốt cuộc cũng thành công đỡ được thi thể nữ dậy, quá trình chỉ có kinh sợ mà không có nguy hiểm.
Thi thể nữ đã cứng lại rồi, không thể nào ngồi dậy được, thi thể bị Trần Bì xốc nách kéo nửa người đặt lên vách quan tài.
Sau đó đã thấy Xuyên Tử thân thủ nhẹ nhàng nhảy lên. Hắn là một người giang hồ luyện võ, thâm tàng bất lộ, hai chân xuống tấn đứng vững vàng lên hai vách quan tài, chuẩn bị “khởi thi” (di chuyển xác chết).
Thì ra đây là hai tên trộm khốn kiếp nhân lúc đêm tối đến đào thi thể người chết mà trộm của cải.
Có lẽ là bởi vì thi thể bị di chuyển mà cổ áo liệm của thi thể nữ bị mở rộng ra, Trần Bì vẫn đang run rẩy đỡ lấy thi thể vô tình nhìn thấy một mảnh cơ thể trắng nõn dưới cổ áo kia, hai mắt hắn cứ nhìn đăm đăm vào đó.
Không ngờ, ngay chính lúc này, chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra.
“Meoooo~” Nghĩa địa giữa đêm, không biết từ trong bụi cỏ nào đó nhảy ra một con mèo hoang lông đen nhánh bụng đói đến xanh mắt chạy đến bãi tha ma tìm xác thối để ăn.
Dân gian vẫn đồn, thi thể người sau khi chết rồi có ba điều cấm kỵ:
Một là xác chết không thể rơi xuống đất.
Hai là dương khí của người sống tuyệt đối không được đưa vào người chết.
Ba là mèo, cáo, chồn không được đụng vào người chết.
Bởi vì người đột tử, trong cổ họng còn nghẹn một ngụm oán khí khó nuốt, mèo lại là loài thuần âm, hai loại này đụng vào nhau thì trăm phầm trăm sẽ khiến xác chết vùng dậy khai sát giới.
Chẳng cần biết lời đồn này là thật hay giả, dưới tình cảnh thế này thà cứ tin là có, không được tin là không!
“Mau! Mau chặn con mèo hoang chết tiệt kia lại! Tuyệt đối đừng để con mèo hoang này nhảy vào quan tài đụng vào thi thể!”
Xuyên Tử căng thẳng đến mức tim cũng nhảy lên cổ rồi, nhưng lúc hắn đưa tay ra túm lại thì đã muộn. Con mèo hoang thân hình uyển chuyển linh hoạt kia đã vào được quan tài, nhảy lên người thi thể nữ kia.
“Nguy rồi!”
Xuyên Tử vừa thốt lên câu này thì thấy con mèo hoang vừa nhảy vào trong quan tài trắng đột nhiên không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài quan tài, cặp mắt xanh le lét âm u kia, lạnh băng, chết lặng.
Hoàn toàn không hề có tí cảm xúc nào.
Dường như đó là một đôi mắt của người chết, nhìn chằm chằm vào Xuyên Tử và Trần Bì.
Con vật kia cứ thế giẫm lên ngực thi thể nữ, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào hai người sống bên cạnh quan tài.
“Con súc sinh kia, mày còn không mau cút cho ông! Đêm hôm khuya khoắt chạy lên núi hoang này định dọa ông mày à!”
Tiếng quát tháo vang lên, chỉ thấy Trần Bì lúc trước còn bị dọa cho sợ run rẩy lúc này không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nhặt một hòn đá trong đống đất vừa đào mộ lên được, nện thẳng vào con mèo hoang trong quan tài trắng.
Ai ngờ con mèo hoang kia lại không né không tránh.
“Bốp!”
Con mèo hoang kia bị Trần Bì đập cho vỡ đầu chảy máu, chết tươi ngay trong quan tài. Kết quả này thật sự không ai nghĩ tới cả.
“Tiên sư mày thằng Trần Bì!”
“Xuyên Tử ca, không phải huynh bảo đệ đập chết nó sao, đệ, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Còn không mau trốn đi. Chết tiệt, đừng có để ý đến thi thể với quan tài nữa, con mẹ mày Trần Bì, mày ngốc thật hay đang giả ngây giả dại với ông mày đấy hả?”