Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!

Chương 12




Đêm trước làm chút chuyện thoải mái quá trớn, Bạch Lâm Uyên ngày hôm sau không hề muốn rời giường.

Trong giấc mộng, y cảm thấy Vãn Lam đem mình ôm vào trong lòng, lại vừa hôn vừa mò, cuối cùng xuống giường đi ra ngoài.

Y trở mình, ngủ say như chết mặc cho chăn ngủ tràn ngập mùi vị yêu quái của ai kia.

Vãn Lam mặc dù là kẻ đứng đầu núi Hổ Khiếu, kỳ thực ngày thường thì vô cùng nhàn rỗi. Lâu lâu ghé thăm những địa phương nhỏ của núi Hổ Khiếu, đám yêu quái ở đó cùng lắm cũng chỉ là những tiểu yêu tầm thường, nếu như bọn chúng không an phận, Vãn Lam chỉ cần hiện ra nguyên hình rống lên một tiếng đảm bảo bọn chúng phát run, thứ hai Vãn Lam không thích phiền phức, mọi việc đều giao cho quân sư quản lý, mà quân sư này đặc biệt chính là cái tính cách bà chủ không sợ phiền toái , những công vụ qua tay y xử lí rồi, đến tay Vãn Lam cũng chỉ còn mấy vụ.

Hôm nay hắn cũng rất muốn cùng Bạch Lâm Uyên cùng nhau ở trên giường mà bàn bạc một chút chuyện (bàn chuyện gì mà ở trên giường mới bàn được thế :3), nhưng mà huynh đệ tốt trước đây của hắn Hôi Lang đến làm khách, chủ nhà đương nhiên phải đón tiếp một hồi.

Hôi Lang thấy hắn bộ dạng nửa người nửa thú, lúc đầu tàn nhẫn mà cười nhạo một phen, hắn tức giận đến suýt chút nữa cắn đứt cổ đối phương.

Một hổ một sói đùa giỡn nửa ngày trong phòng, Vãn Lam khoe khoang nói:”Ngươi cảm thấy xấu, Lâm Uyên yêu thích là được.”

“Lâm Uyên là ai?”

“Là phu nhân của ta.”

“Nha”, con ngươi Hôi Lang đảo một vòng:” Không ngờ một thời gian không gặp, ngươi khiến ta phải thay đổi cách nhìn a, Tôn phu nhân hiện tại ở đâu, có thể hay không cho ngu huynh đi vào nhìn một chút?”

“Y còn đang ngủ, ngươi không được làm phiền y.”

“Ta thấy, ngươi tự mình bịa ra một phu nhân, đúng không?”

“Nói bậy!” Vãn Lam trân trọng đem từ cần cổ ra một vật, “Ngươi xem, đây là ngày hôm qua y tặng cho ta.”

Tối hôm qua hai người càn quấy đến nửa đêm, Vãn Lam đem Bạch Lâm Uyên trở về, Bạch Lâm Uyên lấy một cái ngọc bội đang mang trong người xuống, đem đeo lên trên cổ Vãn Lam, cũng căn dặn đối phương tuyệt đối không được làm mất.

Hôi Lang tiến lên phía trước đánh giá một phen: “Là bảo bối, chậc chậc… Hửm?”

“Làm sao vậy?”

Hôi Lang đột nhiên trở nên nghiêm túc: “A Lam, phu nhân ngươi lai lịch ra sao?”

“Hắn là Nhị công tử của Bạch Gia.”

“Bạch Gia? Đại ca của y có phải là Bạch Lâm Lan?”

“Đúng vậy, làm sao ngươi biết?”

Hôi Lang niệm chú dùng kết giới đem gian phòng hai người đang ở niêm phong lại, thấp giọng nói:”Giang Lăng Bạch Gia, bề ngoài là làm ăn, thực ra là nhà bắt yêu hàng nhất nhì, ba năm trước Bạch Lâm Lan từ núi Vân Vụ học thành trở về, không biết có bao nhiêu yêu quái đã chết dưới kiếm của hắn.”

“Bạch nhị công tử tuy rằng không học bắt yêu, từ nhỏ cũng là Thanh Dương chân nhân của núi Vân Vụ nuôi lớn. Trong mắt lão ấy không thích những yêu ma quỷ quái như chúng ta đâu. A Lam ngốc a, nhân gia là muốn đến hại ngươi!”

“Ngươi nói bậy!” Vãn Lam siết chặt ngọc bội trong tay, không dám tin mà trừng mắt về phía Hôi Lang:”Lâm Uyên y thật lòng thật dạ đối xử với ta, sẽ không làm chuyện như vậy!”

Hôi Lang nắm cái ngọc bội ném đi.”Ngọc bội kia, mặt trên có khí tức của tiên gia, ngươi là yêu quái, ngộ nhỡ khí tức xung đột, đeo vào cổ một năm nửa năm, nói không chừng đi tong mạng ngươi. Bây giờ ngươi nửa người nửa yêu, có phải  là cùng Bạch công tử ở một chỗ nên mới biến thành thế này?”

Vãn Lam chép chép miệng, chỉ nói:” Ngươi chưa từng thấy y, mới nghi ngờ y phòng ngự y như vậy, y đối với ta rất tốt, trong lòng ta biết…”

“Ngây thơ!” Hôi Lang cả giận nói:”Người phàm ngươi cũng dám tin! Ta hỏi ngươi, là ai cho ngươi đem Bạch công tử này vào núi Hổ Khiếu của ngươi!”

“Là quân sư… Đúng rồi, ngươi hỏi y một chút, y biết Lâm Uyên là hạng người gì.”

Một tiếng của Lang Hào truyền khắp núi Hổ Khiếu: “Hoàng Tiểu Tứ ngươi cút lại đây cho ta.” (cp quốc dân mới à :3 :3, mà cũng không biết bạn quân sư là con gì nhể :v)