Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 44: Trở Về Thành Đôi




- Ta có thể làm được, vậy thì hắn còn làm được tốt hơn nữa!

Thanh âm của Cách Tố trở nên lạnh lùng:

- Hừ, hắn dám hạ độc thủ như thế, ta sẽ không tha cho hắn!

Hiện tại, nàng dường như đã biến thành một vị thê tử chân chính rồi vậy, có người muốn mưu hại trượng phu của nàng, tất nhiên nàng sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho kẻ đó.

- Cứ coi như là hắn đã làm chuyện này, nhưng như vậy cũng là một đại hảo sự!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ít nhất đã khiến cho ta chiếm được một đại mỹ nữ, nàng nên cảm tạ hắn mới đúng!

- Ngươi....ngươi thật là háo sắc, thế nào cũng có ngày sẽ chết trong tay nữ nhân cho xem!

Cách Tố lầm bầm:

- May mà ngươi đã gặp ta thôi, nếu gặp phải một nữ nhân khác, chỉ sợ ngươi sẽ gặp vận rủi đấy!

Lưu Sâm vui vẻ ôm chầm lấy nàng, rồi nói:

- Ta đúng là rất may mắn! Với xú danh của ta, vốn khó mà tìm được một nữ hài chịu đồng hành với ta ở trong học viện, nhưng không ngờ lại kiếm được một người xinh đẹp nhất và đáng yêu nhất!

- Chỉ biết nói ngọt thôi!

Cách Tố đẩy nhẹ một cái, rồi nói:

- Trời tạnh rồi, mau đi nổi lửa nướng thịt cho ta, ta đói bụng rồi!

Lửa được đốt lên, thịt cũng nướng chín xong. Cách Tố dựa vào lòng Lưu Sâm mà nhâm nhi thưởng thức thịt nướng, mùi vị thơm ngon vô cùng. Sau khi ăn xong, nàng còn lấy áo của hắn mà lau miệng rồi thỏa mãn nói:

- Thoải mái rồi, à, ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Là A Khắc Lưu Tư hay Lưu Sâm?

- Sao cũng được!

- Vậy thì gọi là A Khắc Lưu Tư, dù sao cũng phải đối diện với sự thật mà, phải không?

- Đúng vậy, dù sao cũng phải đối mặt với hiện thực. Khi nào không có người, nàng có thể gọi ta là "ái lang", đó cũng là hiện thực!

- Ái lang!

Cách Tố kêu một tiếng ngọt ngào.

- Bây giờ có thể nói thật cho ta biết được chưa? Ma pháp phụ của ngươi từ đâu mà có?

Không có lúc nào nàng lại quên điểm thắc mắc này của mình.

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Là do ta đã y theo phương pháp nàng nói lại mà tự luyện đấy chứ, đã quên rồi à? Trong cái lần nàng tắm ấy!

Cách Tố hung hăng đánh một cái lên ngực hắn, rồi thốt:

- Ngươi thật đã nhìn thấy hết?

Lưu Sâm đưa tay vuốt nhẹ lên đôi ngọc thố của nàng, rồi cười hì hì:

- Tiểu bảo bối này ta đã thấy qua, được vuốt nó thì còn thích hơn nhiều!

- Đồ bại hoại! Ngươi thật đã luyện theo phương pháp đó à? Nhưng tại sao ngươi lại không bị rắn cắn? Thật là kỳ quái....

Nàng đột ngột dừng lời, đồng thời còn lấy tay che miệng lại.

- Thì ra đó mới là mục đích của nàng!

Lưu Sâm hung hăng kéo mạnh nàng vào lòng:

- Ta không trừng phạt nàng thì không được!

- Ngươi đã trừng phạt rồi còn gì!

Cách Tố kêu lên:

- Muốn nặng cũng không thể nặng hơn, thân thể của người ta để cho ngươi hết, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Nàng vừa nói vừa nũng nịu nhìn hắn. Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng thì bàn tay của Lưu Sâm cũng mềm nhũn ra.

- Nàng là một nữ hài hư hỏng!

Lưu Sâm không nhịn được, nói:

- Thì ra lúc đó đã muốn mưu sát ta rồi!

- Không có đâu! Nguồn tại http://Truyện FULL

Cách Tố vội vàng phân trần:

- Giống rắn ở đó là Cương phong xà, sẽ không cắn chết người đâu, chỉ là....

Theo lời giảng giải của nàng, khuôn mặt của Lưu Sâm từ từ lộ ra nét cười thần bí, một lúc sau hắn mới nói:

- Ma pháp phụ của ta rất đơn giản, có lẽ nó liên quan tới thể chất đặc biệt của ta, mà phương pháp huấn luyện của nàng thì cũng có hiệu quả, nhưng e rằng không thể áp dụng với mọi người được. Mà nàng cũng đừng đi thử nghiệm, vạn nhất bị rắn cắn, chỉ sợ nàng sẽ biến thành một mỹ nhân cứng đờ cho coi, không biết bao giờ mới khôi phục lại bình thường được.....

- Ta chẳng thèm đi!

Cách Tố nói:

- Ta không tin phương pháp đó lại có thể huấn luyện ma pháp phụ của người ta được. Bản lãnh của ngươi thật kỳ quái, chỉ sợ nó vốn không phải là ma pháp!

Lưu Sâm khẽ nhíu mày:

- Cũng có lẽ đúng đấy! Phong nhận của ta quá tầm thường, còn Phong ma pháp thật sự thì chẳng đáng nhắc tới, cả con Phong xà kia cũng còn lợi hại hơn ta nhiều lắm!

Cách Tố nhắc nhở hắn:

- Ngàn vạn lần đừng xem thường Phong xà, nó là ma thú cấp một, thực lực có thể so với đại ma pháp sư; hơn nữa lực xuyên thấu ma pháp của nó cũng mạnh phi thường, nếu là người khác, e rằng thân thể đã bị chặt đứt làm đôi rồi. Vậy mà ngươi có thể dùng thân để đỡ, có lẽ cũng nhờ vào thể chất đặc biệt đấy.

Muốn lực xuyên thấu của Phong ma pháp được mạnh, đó chính là điều hắn cần, nhưng làm sao làm được như vậy? Cách Tố giải đáp cho hắn:

- Không có đường tắt, chỉ cần tăng cường ma pháp lực thì mới được. Một khi ma pháp lực được tăng cường, vậy thì độ ngưng kết của nguyên tố ma pháp sẽ được chặt chẽ hơn, lúc đó mới có thể tăng cường lực xuyên thấu....

Trong lúc giảng bài, giảng sư bị học viên ôm trong lòng, còn học viên thì vừa nghe giảng vừa đùa nghịch với đôi ngọc thố khả ái của nàng, chương trình học kiểu này thật khiến cho Lưu Sâm đầy hứng thú. Nhưng hắn vẫn là một học viên tệ hại, hắn vẫn đưa ra ý kiến phản bác:

- Ta nghĩ lực xuyên thấu của ma pháp vốn không có liên quan gì đến kích cỡ của Phong nhận, ai nói là vật lớn thì nhất định sẽ cứng rắn chứ? Có phải một cây châm sẽ có lực xuyên thấu mạnh hơn một cây côn hay không?

Cách Tố không đồng ý:

- Tỷ dụ của ngươi không thỏa đáng, nguyên tố ma pháp không phải là châm, lực xuyên thấu của Phong nhận được quyết định bởi sự chặt chẽ của nguyên tố ma pháp. Nguyên tố ma pháp được ngưng kết thật nhiều, vậy tất nhiên nó sẽ trở nên chặt chẽ, mà ngưng kết nhiều thì tất nhiên sẽ lớn, vì vậy....lớn ở đây là chỉ sự chặt chẽ ở bên ngoài, chứ không phải là nguyên nhân chặt chẽ.

Lưu Sâm cảm thấy trong lời này còn có ý nghĩa khác, căn bản là nó không thuyết phục được hắn. Hắn ngoan cố tin rằng vật nhỏ mới xuyên thấu được, chỉ cần chặt chẽ là được. Trong đầu của hắn dường như có một ý niệm kỳ quái nổi lên, nhưng ý niệm đó vẫn chưa hình thành, vì hắn cũng chưa nghĩ suốt. Tuy nhiên, cái ý niệm đó cũng thật mới lạ, đủ khiến cho hắn cảm thấy khích động rồi.

Nếu chỉ tính oai phong và khí thế, vậy thì hắn có thể tiếp thu lý luận của Cách Tố: nguyên tố ma pháp càng ngưng kết nhiều thì sẽ tạo ra Phong nhận càng lớn, lực sát thương cũng mạnh kinh người. Nhưng nếu chỉ tính tới lực xuyên thấu, vậy thì dưới tình huống nguyên tố ma pháp không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể làm được; thể tích tuy không lớn, nhưng vẫn có thể trở nên sắc bén được. Một cây châm đâu có bao lớn, nhưng nó vẫn có thể đâm thủng lớp da dầy kia mà! Một khi binh khí trở nên sắc bén, vậy có phải lực sát thương cũng sẽ tăng mạnh hay không? Điều này cũng giống như sự chênh lệch của một thanh đao cùn và một cây giáo dài nhưng sắc bén vậy.

Làm sao để trở thành sắc bén và cũng là áp súc! Làm sao để áp súc? Lưu Sâm nhớ lại thời gian sau khi hắn vừa biết Phong ma pháp, lúc đó trong đầu hắn muốn áp súc, nhưng trên thực tế lại không có áp súc, mà là cắt giảm, từ cho một cơn gió lớn mà cắt giảm thành hình dạng của một lưỡi Phong nhận!

Lưỡi Phong nhận đó thoạt nhình thì có hình dáng như Phong nhận, nhưng năng lượng ngưng kết ở bên trong lại không lớn. Dùng nó để tước cành cây thì có thể, nhưng với thực chiến thì lại không dùng được. Có cách nào để khiến cho Phong nhận trở thành rắn chắc hơn hay không? Dù cho lưỡi Phong nhận có nhỏ cỡ nào, nhưng chỉ cần lực xuyên thấu của nó mạnh, vậy thì cần gì quan tâm tới thể tích của nó lớn hay nhỏ?

Cách Tố nghe xong lý luận áp súc của hắn thì cười hì hì, nói:

- Mấy điều đó đừng để người ta nghe được, ta có thể không cười ngươi, nhưng người khác sẽ cười đấy!

Ma pháp coi trọng việc thuận theo tự nhiên, lợi dụng nguyên tố ma pháp ở trong trời đất để đạt mục đích của mình. Những nguyên tố ma pháp đó đều có sinh mạng và ý thức của riêng mình, chúng vốn không cần người ta điều chỉnh, bất luận miễn cưỡng thay đổi thế nào thì cũng đều là sai lầm, và cũng là bất kính.

Lưu Sâm chẳng buồn tranh luận tiếp, chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ của mình, hoặc có lẽ là Cách Tố nói đúng, nhưng dù sao hắn cũng phải thử một phen. Nguồn năng lượng trong cơ thể hắn đang luân chuyển đi khắp toàn thân, hắn dùng ý nghĩ dồn ép chúng lại, nhưng khi hắn đè xuống tại ngực thì nó lại chạy xuống hạ thể, đè xuống tại hạ thể thì nó lại chạy lên thân trên. Nguồn năng lượng này đúng là rất hoạt bát, hắn vốn không có biện pháp nào để bắt nó nghe lời mình được.

Thế rồi sự chú ý của hắn liền chuyển lên đôi tay của mình. Phải chăng đôi tay cũng có một thông đạo? Cũng giống như thông đạo của dòng nước vậy, nếu như một cái hồ nước đã có quá nhiều nước, vậy thông đạo của nó lớn hay nhỏ đều không quan hệ, tự nhiên nó sẽ hình thành dòng nước siết khi chảy qua thông đạo đó, nhưng nếu nước ở trong hồ không nhiều, vậy thì nước chảy qua thông đạo đó sẽ rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Xem ra nguồn năng lượng ở trong người hắn cũng không nhiều lắm, tương lai càng để lâu thì khi chảy qua thông đạo tất sẽ biến cấp. Nhưng nếu ở trong tình huống năng lượng không có nhiều, vậy có thể khiến nó biến cấp được không?

Câu chú giải ở trong Công trình học của thế giới hiện đại là có thể. Cứ khiến thông đạo nhỏ lại là được, thông đạo nhỏ lại thì cũng giống như là năng lượng tăng lên vậy, nhất định tốc độ cũng thay đổi theo, mà sức chảy cũng không giống trước! Nếu đã không có biện pháp để dồn nén năng lượng, vậy thì dồn nén thông đạo vậy!

Đó là suy nghĩ của Lưu Sâm, hắn còn chưa kịp thử nghiệm thì Cách Tố đã bắt đầu nghịch ngợm rồi. Nàng xoa nhè nhẹ lên ngực hắn rồi nói:

- Ái lang, chúng ta phải về rồi!

Lưu Sâm phản đối:

- Gấp gì chứ!

- Trên người người ta rất dơ, nên phải về tắm.

Nói tới đây, khuôn mặt của Cách Tố liền đỏ bừng lên, rồi tiếp:

- Đều là đồ dơ của ngươi không à!

Đồ dơ của hắn? Lời này còn có ý khác!

Lưu Sâm nhíu mày:

- Không cần nói thế, chúng ta là một đôi tình lữ rồi, nói vậy thật khó nghe!

Cách Tố cười khanh khách:

- Phải rồi!

Nàng dừng lại một chút, rồi nói:

- Ngươi có nghĩ....sau khi trở về rồi đến phòng ta....

Lưu Sâm nghe vậy thì mặt mày hớn hở hẳn lên, nhưng Cách Tố đã buông thêm một câu:

- Nếu ta cho phép thì ngươi mới được tới, còn nếu không thì không được tới! Và cũng không cho phép ở ngoài cửa sổ nhìn lén!

Lưu Sâm gật đầu:

- Được, nghe nàng hết! Đi thôi!

Thế là hai người cùng nhau đi trở lại đường cũ. Dọc đường ma thú nào xui xẻo gặp họ thì đều bị trừ khử hết. Thủ đoạn giết ma thú của Cách Tố đương nhiên là Phong nhận, nếu tiểu động vật gặp phải Phong nhận của nàng thì bị chém thành hai đoạn, còn đại động vật thì nàng có biện pháp khác; chỉ cần xuất ra Phong chi tác, ngay cả loài to xác cũng phải ngã nhào như thường. Nàng vốn cũng thích đùa giỡn với động vật, vừa đùa vừa giết, tuy rằng bản thân mình bị Lưu Sâm đùa bỡn thì cũng không phục lắm.

Một lần giết xong một con ma thú, hai người lại ôm hôn thắm thiết để chúc mừng. Khi đi tới hai cây đại thụ được chỉ định, Cách Tố chỉ vào chúng rồi nói:

- Dây lụa đỏ của ngươi đáng lẽ phải được cột tại đó.

Lưu Sâm kêu lên:

- Lúc ta tới đây, ở đó hoàn toàn không có gì cả. Nếu như có thì ta đã không tiến sâu vào rừng rồi!

Chỉ có một giải thích duy nhất, đó là có một vị nhân huynh tốt bụng nào đó đã tới trước hắn và lấy đi dây lụa đỏ, khiến cho hắn phải tiến sâu vào rừng.

- Bây giờ chúng ta có thể trở về tìm hắn tính sổ rồi!

Cách Tố hằn hộc nói:

- Để coi hắn nói năng thế nào!

Lưu Sâm cười khổ:

- Ta nghĩ hắn sẽ dễ dàng chối bỏ thôi. Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, hắn có thể phủ nhận dễ như chơi!

Cách Tố nghe vậy thì thoáng sững người. Đây vốn là một vấn đề không chỉ có một câu trả lời chính xác. Nếu y thề thốt phủ nhận, vậy ai sẽ tin tưởng lời nói của A Khắc Lưu Tư đây? Thanh danh của Lưu Sâm đã quá xấu, còn đối phương là một đạo sư, tất nhiên toàn thể học viện sẽ tin lời đạo sư thôi. Tất nhiên nàng còn có biện pháp khác, nhưng nàng không muốn dùng tới, bởi vì làm vậy thì sẽ làm lộ quan hệ giữa nàng và hắn.

Lưu Sâm nói:

- Chúng ta không cần dây dưa với chuyện này! Nàng cũng không nên vì bất bình mà xen vào. Cách Tố, ở học viện, chúng ta là sư đồ chứ không phải tình lữ....tất nhiên là ngoài buổi tối khi chúng ta ở chung với nhau!

Cách Tố mỉm cười ngọt ngào:

- Nghe lời ngươi!

Tình lang vì nàng mà suy nghĩ chu đáo, sợ làm tổn hại đến danh tiếng của nàng!

Nhưng rồi nàng lại lộ vẻ sầu não:

- Nhưng ta bị lỗ nặng rồi!

Lưu Sâm thắc mắc:

- Sao mà lỗ?

Cách Tố nghiêm mặt nói:

- Ngươi nghĩ xem, ta là một đại cô nương còn chưa xuất giá, thân thể xử nữ bị người phá mất mà lại không thể nói ra miệng được, ngươi bảo như vậy có phải là lỗ nặng không?

- Muốn thay đổi chủ ý à?

Lưu Sâm xoa xoa tay, rồi tiếp:

- Bây giờ chúng ta lại cởi y phục ra, vừa ái ân vừa tiến vào học viện, mở ra một nghi thức khải hoàn cực kỳ mới mẻ....

Cách Tố không cần nghe hắn nói hết thì đã bỏ chạy thẳng một mạch, và chạy rất nhanh nữa.