Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 332: Hôn sự thất bại




- Vậy là tốt rồi!

Mẫu thân gật đầu nói:
- Nha đầu Phi Dương đó ta đã gặp rồi, tối ngày chỉ biết đánh đánh giết giết thôi, vốn không phải là lương phối với hài tử của ta, nhưng còn Thanh Nhã thì.....

Vừa nhắc tới Thanh Nhã thì giọng của bà ta liền trở nên ôn hòa hơn:
- Nữ hài này ta vừa nhìn thấy thì đã thích ngay, tư chất cao quý, mọi cử chỉ đều rất lễ độ và khuôn phép; hơn nữa lại còn là tôn nữ của Tây Khắc đại công. Đó mới chính là lương phối với nhi tử của ta, chứ nào giống như dã nha đầu Phi Dương kia chứ, cả lai lịch cũng bất minh nữa.

Xem ra mối tình si của Tác Ẩn đối với Phi Dương không phải chỉ mới có trong một ngày thôi đâu, người nhà của gã ít nhiều gì cũng có thành kiến với nàng. Cũng dễ hiểu thôi mà, công tử đại gia suốt ngày chỉ lẽo đẽo bên cạnh mỹ nữ, mặt mũi thì lúc nào cũng như si như dại, có thể nói là rất mất mặt đấy.

Lưu Sâm thành thật nói:
- Con cũng biết....nàng ta không giống một nữ nhân cho lắm!

- Hay lắm! Rốt cuộc con cũng tỉnh ngộ rồi!

Mẫu thân vui mừng kêu lên:
- Từ lúc con rời khỏi nhà cho đến này, đây chính là những lời mà mẫu thân muốn nghe nhất đấy.....Phân Đế, mau bảo quản gia đi mời Thanh Nhã đến đây!

- Ca ca!

Phân Đế cười nói:
- Nàng ta tới đây rồi thì huynh phải đối tốt với nàng đó nhé!

- Muội yên tâm đi!

Lưu Sâm mỉm cười đáp, đối với các nữ hài, nếu bảo hắn không đối xử tốt với họ thì hơi khó đấy.

oooOooo

Lưu Sâm bước vào một gian phòng xa hoa lỗng lẫy. Đây là một căn phòng cực lớn, trông giống như thư phòng vậy - nếu như thế giới này còn có thứ gọi là thư phòng!

Mà căn phòng này cũng được quét dọn rất sạch sẽ và trang hoàng cũng rất khéo léo. Lưu Sâm đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hiện nay đang là tiết xuân, nên quang cảnh ở bên ngoài cũng rất tươi đẹp. Trước cửa sổ là một vườn hoa, một lão gia nhân đã khom lưng tu chỉnh những nhánh hoa. Tất cả mọi thứ đều trông rất hài hòa.

Cánh cửa phòng bỗng được đẩy ra, Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người mới bước vào thì hai mắt của hắn liền sáng bừng lên. Đó là một vị cô nương xinh đẹp với đôi mắt to tròn đang quan sát hắn từ trên xuống dưới. Y phục của nàng rất vừa vặn, khuôn mặt hình trái xoan của nàng rất sáng sủa, mà đôi môi đỏ mọng lại hấp dẫn vô cùng. Đương nhiên, những thứ đó còn thua xa đồi ngực săn chắc và nẩy nở của nàng. Tóc của nàng được vén qua một bên, để lộ ra một phần cổ trắng nõn và cao quý. Nhìn nàng, lần đầu tiên Lưu Sâm hiểu được một việc: Thì ra ý nghĩa của hai chữ "cao quý" rất đơn giản, chỉ cần để lộ cần cổ là được rồi!

Nữ hài lên tiếng hỏi:
- Tác Ẩn công tử?

Đôi hàm răng của nàng cũng trắng muốt, và đó cũng là một bộ phận tạo nên nét cao quý của nàng!

- Đương nhiên!

Lưu Sâm cười nói:
- Ngươi chắc là Thanh Nhã tiểu thư rồi!

Thanh Nhã mỉm cười đáp lại. Nàng vừa hé môi cười thì toàn bộ căn phòng dường như trở nên sinh động hơn. Nàng nhẹ nhàng bước tới, trên người còn mang theo một mùi hương xộc vài mũi người ta. Mùi hương đó là một loại cao nhã. Không ngờ cả hương khí mà cũng có thể cao nhã nữa. Đây chính là sự thể hội thứ hai của Lưu Sâm.

- Mời ngồi!

Lưu Sâm chìa tay chỉ vào một chiếc ghế ở cạnh bàn.

Thanh Nhã khẽ khom người chào rất lễ phép, rồi mới ngồi xuống. Toàn bộ cử chỉ đều rất nhẹ nhàng thong dong, thể hiện rõ nét tao nhã phi thường!

- Lâu nay quan hệ của hai nhà chúng ta vẫn luôn rất tốt!

Thanh Nhã cười nhẹ nói:
- Lần trước lệnh gia gia đắc tội với quốc vương bệ hạ, nhờ có gia gia ta xin cho nên mới không việc gì!

Lưu Sâm sửng sốt, đây là lễ tiết của thế giới thượng lưu sao? Ngay từ đầu mà đã nói đến chuyện bối cảnh của gia tộc rồi à?

- Bệ hạ rất coi trọng gia gia ta, và cũng biết mối quan hệ giữa gia đình ngươi và ta....

Lưu Sâm cắt ngang lời nàng một cách cực kỳ lễ phép:
- Đa tạ lệnh gia gia! Thật sự rất đa tạ! Tuy nhiên, không phải những lời này nên để lệnh gia gia nói với gia gia ta thì tốt hơn sao?

Thanh Nhã hơi đỏ mặt, nàng không có thói quen bị người ta ngắt lời!

Nhưng đối phương đã liên thanh cảm tạ, dường như không phải thất lễ lắm. Vì vậy nên nàng khẽ quay đi, nhìn thấy thanh kiếm treo trên tường, nàng lập tức tìm được đề tài để nói chuyện. Nàng hỏi:
- Ngươi là đại kiếm sư?

- Phải!

- Nghe nói ngươi là đại kiếm sư trẻ tuổi nhất kinh thành này!

Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Thật là giỏi!

- Không phải vậy chứ?

Lưu Sâm hơi sửng sốt:
- Sao lại như thế được!

Toàn bộ kinh thành chỉ có trình độ này thôi sao? Cả Tô Nhĩ Tát Tư học viện cũng không tệ đến vậy mà.

- Đương nhiên là chỉ có trong....giai cấp của chúng ta thôi. Còn những kẻ hạ đẳng thì không đáng nhắc tới!

- Trong giai cấp của chúng ta à?

Trong lòng Lưu Sâm bắt đầu cảm thấy kỳ quái, giống như là hắn vừa nuốt phải một con vật nhỏ nào đó. Tất nhiên là một con vật nhỏ chuyên bay lượn trong nhà xí và kêu vo vo tối ngày.

- Trong thành có cả thảy là mười ba vị đại công. Con cháu của họ không có một ai đạt tới được trình độ này cả!

Nói tới đây xong, Thanh Nhã lại chuyển đề tài:
- Ngươi nghĩ sẽ mất bao lâu thì đạt được cấp kiếm thánh?

Lưu Sâm nhíu mày hỏi:
- Điều đó....có quan hệ gì?

- Tất nhiên là có quan hệ rồi!

Thanh Nhã nói:
- Ta có một tỷ muội đã gả cho một vị kiếm thánh. Tuy y hơi lớn tuổi một chút, nhưng tỷ muội đó của ta cũng được vẻ vang phi thường!

- Chúc mừng nàng ta!

Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Nhưng ta dường như cả đời cũng không thể đạt tới bậc....kiếm thánh được!

Đây là lời thật của hắn, với tu vi thần cấp hiện nay của hắn, dù cho có bị người ta chém hai mươi tám đao, chỉ cần hắn vẫn còn hơi thở thì sẽ không bao giờ trở lại bậc kiếm thánh được, vĩnh viễn sẽ không thối lùi nữa.

Thanh Nhã biến sắc, nàng cất giọng buồn bã hỏi:
- Tại sao?

- Không tại sao cả!

Lưu Sâm nhìn ra bầu trời bên ngoài, rồi nói tiếp:
- Ta phải đi nhà xí một lát. Nếu ngươi không có dự tính làm gì thì có thể ngồi chơi thêm chốc lát!

- Úy!

Thanh Nhã trợn to mắt đầy kinh ngạc. Hắn nói gì vậy chứ? Đi nhà xí? Trời ạ, sao hắn có thể nói ra lời thô tục như thế chứ? Mình không nghe lầm chứ?

Lưu Sâm bước nhanh ra cửa, khi tới gần cửa thì hắn quay đầu lại nói với giọng rất lễ phép:
- Thanh Nhã, ta quên nói cho nàng biết, nhũ phong của nàng rất dễ nhìn, cả đôi mông cũng không tệ, ta rất.....

"Vù" một tiếng, Thanh Nhã đã chạy lướt qua bên cạnh hắn, tốc độ còn nhanh hơn hắn gấp mười lần! Bỏ rơi chữ sau cùng của hắn thật xa, và chữ đó tất nhiên là chữ "thích!"

Nhìn dáng người lần đầu tiên không có chút nét "cao nhã" nào chạy ngang qua mình, Lưu Sâm thầm cười khổ. Lần đầu tiên hắn hiểu được nhìn người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Với một nữ tử giống nàng ta vậy, thật không nhìn ra "thanh" chỗ nào cả, còn "nhã" thì chỉ là một biểu tượng. Nàng ta vừa mở miệng ra thì chỉ khiến kẻ khác buồn nôn thôi. Càng trò chuyện lâu thì điểm của nàng ta sẽ càng thấp. Nếu không đuổi nàng sớm, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà ném nàng qua cửa sổ mất. Đây là loại tiểu thư của đại hộ đó sao?

Đây là tính cách và đặc điểm mà "mẫu thân" ưng ý đó sao? Hôn sự chưa chắc đã là một việc tốt mà. Đây là sự thể hội thứ ba trong ngày của hắn.

Ngoài vườn hoa chợt có một nữ hài chạy tới. Dáng đi đứng không có chút cao nhã nào, nhưng Lưu Sâm lại dán chặt đôi mắt vào bóng lưng của người đó, đồng thời khóe miệng còn khẽ nhếch lên. Đây mới là loại nữ tử mà hắn thích đây. Muốn nói thì nói, muốn cười thì cười, muốn chạy thì rất nhanh chân, còn muốn khóc thì tự đi tìm khăn tay.

- Ca ca!

Tiểu cô nương khom người thở gấp:

- Ngươi làm sao vậy? Tại sao Thanh Nhã tỷ tỷ lại bỏ chạy?

- Chạy? Không thể nào đâu!

Lưu Sâm lộ vẻ thắc mắc:
- Loại nữ nhân như y dù có....chạy thì cũng chỉ là bước nhanh chân một cách đầy cao nhã thôi, đâu thể đơn giản gọi là "chạy" được!

Phân Đế ngơ ngác nhìn hắn, nàng chẳng hiểu gì hết!

- Nói lại với mẫu thân là loại nữ hài này không thích hợp với huynh!

- Tại sao chứ?

Phân Đế vẫn không hiểu:
- Thanh Nhã là tiểu thư cao nhã nhất ở đây. Huynh xem những vương tôn công tử khác kìa, có ai mà không muốn chiếm hữu được nàng ta chứ?

- Nhìn bên kia kìa!

Vừa nói, Lưu Sâm vừa chỉ tới một địa phương tuyệt không cao nhã chút nào, đó là nhà xí. Hắn nói tiếp:
- Các tiểu động vật thích vào nhà xí còn nhiều mà, bọn chúng cũng rất thích mỹ vị ngon nhất đấy. Mà mỹ vị ngon nhất của bọn chúng là gì hả? Nghĩ chút đi....ráng động bộ não nhỏ xíu của muội mà nghĩ thử xem....

Phân Đế không nghĩ! Nàng khẽ nghiêng đầu ngó hắn, rồi nói:
- Ca ca, huynh thật là khắc bạc! Thảo nào....thảo nào Thanh Nhã tiểu thư lại chạy nhanh như thế!

Lưu Sâm mỉm cười đầy vẻ đắc ý!

- Nhưng mà....ca ca, huynh không thích nữ hài cao nhã hay sao?

Phân Đế khẽ gõ vào đầu mình rồi nói tiếp:
- Mà huynh thích...loại mỹ nhân lạnh lùng kia phải không? Nàng ta....cũng rất cao nhã mà!

- Cao nhã phải chia làm hai, trong người và trong cả xương cốt nữa!

Lưu Sâm giải thích:
- Phức tạp lắm, muội không hiểu đâu! Thật ra thì huynh chỉ thích những nữ hài giống muội vậy đó, thiên chân khả ái như thế....

Phân Đế nghe vậy thì đỏ mặt lên, nàng khẽ cúi đầu xuống, rồi một lúc sau mới ấp úng nói:
- Ca ca, huynh là bào huynh của muội, đừng....đừng nói vậy!

Vừa nói, tim nàng vừa đập rất nhanh! Ca ca sao vậy nhỉ? Sao lại thốt ra những lời như thế? Và cả khi trở về nữa....

- Lại đây, huynh ôm một cái nào!

Nói xong, hắn liền ôm lấy vai nàng.

Phân Đế tránh vòng tay của hắn rồi chạy ra thật xa, nàng ném lại một câu:
- Muội...đi đây!

Nói xong, nàng chạy biến đi thật nhanh, cả đầu cũng không thèm ngoái lại. Ở sau lưng truyền đến tiếng của hắn:
- Báo lại với người nhà, huynh trở lại công hội đây, vì còn việc phải làm!

Phân Đế thoáng dừng lại, tim lại càng đập nhanh hơn. Chẳng lẽ hắn không thấy thoải mái nên mới trở về công hơn nhanh như thế sao? Vậy mình phải an ủi hắn thế nào đây? Trong lúc nàng còn do dự, từ sau lưng liền có một đôi tay vòng qua ôm ngang vai nàng rồi nói:
- Phân Đế, gặp lại sau nhé!

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền nhoáng lên, sau đó thì đã xuất hiện ở bên cạnh tường viện rồi. Hắn quay lại mỉm cười và vẫy tay chào với nàng xong, liền trèo tường để ra ngoài.

Phân Đế thấy vậy thì sửng sốt vô cùng. Đó là ca ca sao? Hắn chưa bao giờ có thái độ như thế mà. Trước kia, hắn luôn tỏ vẻ nghiêm trang, mỗi lần về đến nhà thì đều đi qua đại môn, sau đó phải gặp xong trưởng bối thì mới về phòng. Lúc ra ngoài cũng có đầy đủ tùy tùng, từ đại môn mà đi ra với dáng vẻ rất cao nhã, và các tùy tùng đều đuổi kịp hắn. Nhưng hôm nay hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi, lời nói thì không ai hiểu, sở thích cũng khiến người ta không hiểu, cả việc bỏ đi cũng làm người ta không hiểu nốt. Chẳng lẽ đó là những điều mà hắn đã học được ở Đại Lục công hội sao?

Thảo nào gia gia nói, Đại Lục công hội sẽ làm người ta thay đổi tính cách. Hắn thật sự đã thay đổi rồi, nhưng tại sao mình lại thấy tính cách mới này của hắn lại rất hợp với mình nhỉ? Tại sao hắn lại là ca ca của mình vậy chứ? Nếu không phải thì....tốt biết bao?

Trong lòng tiểu cô nương đơn thuần này có tâm sự khiến người ta khó hiểu, nhưng lại không thể nói cho ai biết tâm sự của mình....

Hễ là nữ hài thì đều có tâm sự. Mà tâm sự của nữ hài thì vĩnh viễn không có một ai hiểu được! Kể cả Phân Đế, và tất nhiên kể cả Phi Dương!

Tâm sự của Phi Dương hôm nay rất vi diệu. Trong bụng tràn đầy cơn tức, nhưng không có chỗ để phát tiết. Tên hỗn đản Tác Ẩn này, cả gan thay đổi tính nết và trở nên ngang ngược như thế. Trước kia hắn luôn luôn tao nhã như thế, khiến người ta nhìn thấy hắn thì cũng yên tâm vô cùng, nhưng hôm nay vừa tỉnh dậy thì hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi. Chẳng những hắn dám chống đối nàng, mà còn bắt đầu trở nên khắc bạc nữa. Về nhà lo hôn sự à? Hừ, có quỷ mới thích ngươi!

Bỗng nhiên cửa phòng được đẩy ra, Phi Dương quay phắt người lại, đôi mày nhíu chặt. Là kẻ nào không có quy củ như thế? Sao vào phòng mà không biết gõ cửa, hắn muốn sao chứ?