Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 280: Cửa Thánh Cảnh




- Trong sách chỉ ghi lại chìa khóa của hai cảnh lần lượt là ma luân và thánh kiếm, nhưng không thấy có ghi chép gì về Mạch Hãn tộc nhân. Bộ tộc này là một chủng trộc hoàn toàn tách rời đại lục....

Vậy tốt lắm, tuy không có đọc sách, nhưng hắn cũng không bị mất nhiều chi tiết lắm! Lưu Sâm tự an ủi mình.

- Ta nghĩ....ta có thể tìm ra được nơi cư trú của Mạch Hãn tộc nhân!

Câu nói này của hắn khiến cho viện trưởng vui mừng vô cùng:
- Nếu quả được như vậy, thì chúng ta sẽ có thể chặt nhổ tận gốc rể của Thánh Cảnh. Nhưng nếu chúng ta may mắn tìm được cửa Thánh Cảnh, chỉ sợ sẽ không có ai có thể dùng thần thông để đóng nó lại lần nữa.

Khi nhắc tới hai chữ "có người", ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm, kèm theo mấy chữ "đại thần thông", đương thế e rằng chỉ có một mình hắn mới xứng mà thôi.

Lưu Sâm khẽ nhíu mày, rồi nói:
- Muốn đóng cửa Thánh Cảnh, có phải là cần dùng tới thánh kiếm hay không?

- Có thánh kiếm tất nhiên là tốt nhất, nhưng thanh kiếm đó chắc bây giờ đang nằm ở trong tay Mạch Hãn tộc rồi. Nó là trọng điểm phòng hộ của mọi người trong tộc, nếu chúng ta muốn đoạt nó, vậy thì phải đại khai sát giới với họ rồi.

Tâm niệm của Lưu Sâm khẽ động, thanh thánh kiếm liền xuất hiện ở trong tay hắn. Xem ra viện trưởng vẫn còn chưa biết việc này. Người của phủ đại công đúng là rất biết giữ miệng. Hay lắm, các ngươi không nói, vậy ta cũng sẽ không nói. Lão tử cầm bảo kiếm đại sát tứ phương, sau đó phong bế cửa của Thánh Cảnh luôn. Sau này sẽ không còn lo có trận đại đồ sát nào nữa. Ta phải truy sát người của Thánh Cảnh đến mức lên trời không đường, xuống đất không cửa thì mới được. Thật là sảng khoái!

- Nếu như tiên sinh có thể tìm được địch nhân, bản nhân sẽ lập tức tổ chức nhân thủ, cùng nhau xông vào rừng Ma Thú!

Vừa nói, ánh mắt của viện trưởng lấp lánh quang mang, hoàn toàn bộc phát ra sự cuồng nhiệt của người thiếu niên.

- Không cần đâu!

Lưu Sâm từ chối:
- Ta cần thời gian để đi tìm, sau đó mới nói tiếp....

Nói xong, hắn liền quay người bước đi. Khi ra đến cửa, hắn mới quay lại nói:
- Đa tạ viện trưởng tiên sinh đã hậu đãi. Tái ngộ!

Dứt lời, thân ảnh của hắn chợt nhoáng lên, sau đó thì mất tăm. Đúng là một người rất mau mắn!

Viện trưởng nhìn theo bóng lưng của hắn mà đờ người ra. Học viện của mình có cao thủ nhiều như mây, chẳng lẽ ở trong mắt hắn, số cao thủ này chỉ làm vướng chân vướng tay của hắn thôi sao? Ở trong rừng thì đúng thật là như thế, những cao thủ đang đối mặt với người của Thánh Cảnh thì cũng đúng là cao thủ, nhưng chẳng lẽ Thánh Cảnh còn có cao thủ mạnh hơn họ nữa hay sao? Số địch nhân bị truy đuổi vào rừng chỉ là những binh sĩ thông thường thôi kia mà?

Siêu cấp anh hùng phần lớn đều là cô độc, nhưng những người cô độc cũng có tầng lớp khác nhau sao? Tuy rằng đã gặp vị thần nhân này mấy lần, nhưng viện trưởng cũng tự biết mình vẫn chưa gần gũi với hắn được. Ông ta không thể, mà người khác cũng lại càng không thể. Không ai có thể nắm bắt tâm lý của người này một cách chính xác được, vậy làm sao có thể hợp tác hữu hiệu với hắn được đây? Làm sao có thể phối hợp tác chiến hữu hiệu với hắn đây? Thật khổ não làm sao!

Chợt có thanh âm trong trẻo vang lên:
- Gia gia, hắn đi đâu rồi?

Người vừa lên tiếng là Cách Tố! Chỉ khi nào ở trong phòng của viện trưởng không còn ai thì nàng mới gọi ông ta là gia gia. Rắc rối thật!

- Không ai có thể biết được hành tung thật sự của hắn. Nếu đoán không lầm thì có lẽ hắn tới Rừng Ma Thú rồi!

Cách Tố hồi hộp hỏi:
- Chẳng lẽ đã biết được động tĩnh của địch nhân rồi ư?

- Hắn đi tìm Mạch Hãn tộc nhân. Chỉ là đi tìm thôi, chứ chưa chắc sẽ tìm được.

Viện trưởng nói:
- Tuy rằng thân thủ của hắn cực nhanh, khả dĩ có thể phi hành trên không, nhưng rừng rậm lớn như thế, công việc tìm kiếm đó thật gian nan biết mấy!

À, chỉ là đi tìm thôi sao? Cách Tố thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:
- Hắn nhất định sẽ tìm được. Người không biết đâu, hắn có rất nhiều quỷ kế...

Vừa nói tới đây, Cách Tố vội vã dừng lại, nhưng đã muộn rồi. Ánh mắt sáng rực của gia gia đã chiếu thẳng sang nàng, hỏi:
- Con biết được việc gì?

Cách Tố đỏ mặt, rồi lắc đầu nói:
- Tôn nhi....không biết gì hết, chỉ là đoán mò thế thôi!

Thật là cái gì cũng không biết? Gia gia nhìn nàng thật lâu, nhìn đến nỗi khiến cho Cách Tố cảm thấy bất an. Rốt cuộc nàng quay người bước đi rồi nói:
- Gia gia, tôn nhi đi trước....

Nói xong liền vội vã chạy ra cửa, nhưng trước mặt chợt có gió thổi lên, thì ra gia gia đã chặn trước mặt nàng. Ông ta từ tốn nói:
- Hài tử, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút được chứ?

Cách Tố khẽ cắn môi, hỏi lại:
- Gia gia, người muốn nói chuyện gì?

- Thì nói chuyện của người kia! Là vị anh hùng siêu cấp, Na Trát Văn Tây đấy!

Cách Tố nghe vậy thì tim đập thật nhanh.

- Con thích hắn, đúng không?

Cách Tố đỏ mặt, ấp úng:
- Gia gia....

Nàng buông lửng câu nói, mà không thốt thêm lời nào.

- Đừng có chối!

Tố Cách Lạp Tư giơ tay lên:
- Đừng quên ta là gia gia con! Con suy nghĩ thế nào, ta há lại chẳng biết hay sao?

Ông ta không chỉ là một vị gia gia mà thôi, mà ông ta còn là một lão hồ ly siêu cấp rất giỏi quan sát tâm lý và nắm bắt suy nghĩ của các nhân vật tai to mặt lớn tại học viện nữa.

Lão hồ ly tất nhiên cũng đã từng là tiểu hồ ly. Lão gia tử này thời trai trẻ cũng là một nhân vật phong lưu, mà mức độ phong lưu tuyệt cũng không thể kém hơn tôn nhi của lão là Tư Tháp! Vì thế mà đối với tâm lý của nữ hài tử, lão không thể không biết được.

Tối qua Cách Tố chỉ mới phong lưu một chút thôi. Nếu như bình minh sáng nay không đấu với Lưu Sâm thêm một hiệp nữa, nói không chừng nàng đã không bị phát hiện dễ như thế. Sau khi trải qua ba trận khoái hoạt, khuôn mặt của nàng quả thật không còn được bình tĩnh như nàng nghĩ chút nào.

Mà lúc này thì nàng lại càng mất bình tĩnh hơn.

- Con thích hắn, nhưng con cũng phải biết rằng hắn là một người rất khó giữ chân! Hoặc có thể nói hắn là....thần thì mới đúng!

Tố Cách Lạp Tư khẽ thở dài, nói:
- Con cũng nên biết là trong học viện cũng có rất nhiều nữ hài thích hắn và muốn gần gũi với hắn!

- Dạ, con biết!

Cách Tố khẽ cắn răng, thầm nghĩ: "Tên bại hoại này, chỉ là thay đổi bộ mặt thôi, vậy mà cũng phải biến ra một bộ mặt tuấn tú khác hay sao? Chắc là muốn ta lúc nào cũng bị bất an hay sao? Hừ, thật là xấu! Đợi khi ngươi về, ta phải chỉnh ngươi mới được." Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của nàng, bởi lẽ người thường bị chỉnh vẫn là nàng thôi....

- Khi gặp một nam nhân lúc nào cũng có các nữ hài quấn quýt xung quanh, vậy phải làm sao để nắm giữ lấy hắn đây?

Gia gia chậm rãi hướng dẫn:
- Con....đã thử nói chuyện với mẫu thân chưa?

Cách Tố nghe vậy thì khuôn mặt liền đỏ bừng như gấc chín. Mẫu thân ư? Người khác còn không biết, chứ nàng thì sao lại không biết được? Mẫu thân đã kể cho nàng nghe chuyện phong lưu của phụ thân rất nhiều lần rồi. Hồi đó, mẫu thân "không may", trong lúc bất cẩn nên đã trở thành nữ nhân của phụ thân, rồi kể từ đó trở đi, bà đã sử dụng tất cả mọi thủ đoạn để nắm giữ phụ thân trong lòng bàn tay; và cuối cùng thì phụ thân cũng trở thành trượng phu hợp lý của bà.

Gia gia muốn mình đi thỉnh giáo mẫu thân, phải chăng ý của lão nhân gia là muốn mình cũng....."không may" như mẫu thân? Chẳng lẽ muốn mình ở trong trường hợp "bất cẩn" mà gả ra ngoài hay sao? Chẳng lẽ trên đời này còn có vị gia gia như thế ư?

Cách Tố lườm gia gia một cái rồi nói:
- Gia gia, người.....già mà không đứng đắn chút nào!

Nói xong, nàng lập tức ù té chạy ra ngoài!

Gia gia thoáng sửng sốt, phải chăng đầu óc của mình bị mê muội rồi chăng? Sao khi không lại đi bày cho tôn nữ của mình một chiêu thiệt thòi như thế chứ?

Nếu như ông ta biết được Lưu Sâm đã dùng cách nào để lấy được Cách Tố vào tay, tất ông ta sẽ cảm thán rằng: Người mạnh còn có người mạnh hơn, đời sau giỏi hơn đời trước! Thủ đoạn của Lưu Sâm còn tổn hại hơn nhi tử của ông ta nhiều, "bất cẩn" hay "không may" chỉ đáng vất đi, mà hắn đi thẳng vào trọng tâm luôn. Chỉ cần chưa tới mười phút thì hắn đã lấy đi sự thanh bạch của tôn nữ của ông ta rồi. Đó gọi là "cưỡng gian".

Lúc này Lưu Sâm cũng đang đi thẳng vào trọng tâm!

Tuy rằng đại lục đã trải qua mấy phen phong vân, nhưng rừng rậm vẫn không hề thay đổi. Ở đây đã có thêm vài cổ thi thể ma thú, và cũng có rất nhiều lá rụng xuống đất. Sau khi chúng rơi xuống đất thì lại hòa thành bùn đất rồi tiến vào một thời kỳ tiến hóa của sinh mệnh mới. Những sự tiến hóa luân hồi đó đối với rừng rậm thâm u mà nói thì chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt. Lịch sử của nó tức là lịch sử của rất nhiều sinh mệnh luân hồi như thế.

Lưu Sâm không hề sử dụng Không gian ma pháp, mà chỉ dựa vào năng lượng và Phong ma pháp của mình. Khi năng lượng dùng hết thì Phong vũ thuật trong Phong ma pháp liền bổ sung, cứ tuần tự như thế, trông hắn phi hành chẳng khác nào một luồng gió, băng rừng vượt suối, vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái. Hắn lao thẳng một mạch tới Mạch Hãn sơn cốc, chỉ trong phút chốc thì đã đến nơi!

Bóng hư ảnh của Lưu Sâm chậm rãi ngưng thật, sau đó chỉ trong nửa khắc thì hắn lập tức biến thành vô hình. Không gian ma pháp! Đây mới đúng là Không gian ma pháp chính tông. Chỉ có Không gian ma pháp mới thật sự là đến không thấy ảnh, đi không thấy hình. Bất luận với hạng cao thủ thuộc cấp bậc nào, không một ai có thể nhìn thấy hắn hoặc cảm nhận ra sự có mặt của hắn được. Tuy thanh âm ở bên ngoài bị cắt đứt, nhưng hắn vốn không cần nghe âm thanh.

Tinh thần tập trung ở bên ngoài, hiện giờ ở trong sơn cốc rõ ràng không có bất kỳ một bóng người nào!

Rất nhanh sau đó, chợt có bóng nhân ảnh xuất hiện. Là thi thể ở trên đất, khắp nơi trong sơn cốc đều là thi thể, hơn nữa còn là những cổ thi thể đã thối rữa nữa.

Trong lòng Lưu Sâm bỗng thấy rờn rợn. Ai đã làm việc này?

Thi thể càng lúc càng nhiều. Lưu Sâm liền đi thêm mấy dặm nữa, rốt cuộc hắn đã xác định được những cổ thi thể này đều là tộc nhân của Mạch Hãn tộc, bởi vì y phục của họ trông rất quen thuộc với hắn, cả kiếm của họ cũng rất quen thuộc. Thế nhưng tất cả bọn họ đều đã biến thành tử thi, bản lãnh của họ rất cao cường, chí ít thì cũng bằng với bảy người mà hắn đã từng gặp lúc trước. Nếu muốn hoàn thành việc đồ sát một bộ tộc thế này, đương đại e rằng chỉ có một người có thể làm được mà thôi, chính là mình đây!

Nhưng hắn biết cũng có người khác có thể làm được, tất nhiên đó là người của Thánh Cảnh. Bởi vì cứ dựa vào các vết kiếm thương hoặc những cánh tay cánh chân bị chém cụt, những điều này đã nói cho hắn biết, họ đã chết bởi kiếm thuật!

Người của Thánh Cảnh đi tàn sát người mở cửa cho họ, phải chăng việc này rất mỉa mai? Cho dù đây là một sự mỉa mai bi ai nhất, vậy thì Mạch Hãn tộc nhân cũng đúng là rất xui xẻo. Họ là một bộ tộc xui xẻo nhất trên đời. Ba trăm năm canh cửa không được đi ra ngoài, ba trăm năm gánh lấy một sứ mạng duy nhất, đó là bảo hộ thánh kiếm. Kết quả là, sau khi mở hộp thì bên trong không hề có kim ngân tài bảo gì, mà chỉ là Phan Đa Lạp [1].

Mục tiêu thứ nhất mà ma trảo của Phan Đa lạp vồ tới chính là đám người giữ cửa này!

Trong truyện cổ tích có câu chuyện về thần đèn. Chỉ cần lau một chút thì ở trong cây đèn liền có một vị Tinh Linh xuất hiện. Vị Tinh Linh đó sẽ thỏa mãn ba điều ước cho chủ nhân. Tốt rồi, lần sau có kể truyện cổ tích cho Cách Phù nghe thì mình sẽ khuyên thêm một câu: Trong cây đèn thần không chỉ có Tinh Linh mà thôi, mà còn có ma quỷ nữa, khi chúng vừa ra khỏi đèn thì sẽ lập tức loạn sát khắp nơi.....

Trong sơn cốc không có một người nào. Khi Lưu Sâm đến trước mặt vách đá cao lớn thì liền hiện hình. Lúc hắn vừa đặt chân xuống đất thì liền cảm giác được rằng ở đây quả thật không có người sống, bởi vì hắn không nghe được một thanh âm gì cả, và cũng không cảm giác được một loại khí tức của sinh mạng. Toàn bộ sơn cốc đều giống như "hô hấp của ma quỷ" ở trong thuật ngữ của Tinh Linh vậy.

Thối! Xác chết thối! Xác chết cực kỳ thối!

Vậy là việc này cũng được lý giải xong. Tại hoàn cảnh thế này, người của Thánh Cảnh không thể nào tới đây được. Bọn họ đã dời đi nơi khác.

Ánh mắt của Lưu Sâm lại chuyển về phía vách đá. Tại đó có thi thể của một lão giả, y phục của lão không giống người thường, tuy chỉ còn một nửa, nhưng trông nó vẫn khá quen thuộc. Lão chính là tộc trưởng! Ngón tay của lão đang chỉ về hướng nào đó nhỉ? Người ở đây thì đã chết hết rồi, chỉ còn lại một lão giả, vậy thì ngón tay của ông ta chỉ đi đâu thế nhỉ?