Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 277: Đêm Đông Không Có Gì, Chỉ Tặng Hai Mùa Xuân!




Lưu Sâm quay người đi theo viện trưởng. Chỉ trong một tích tắc đó, ánh mắt của hắn liền bắt gặp ánh mắt của Cách Phù, thế là hắn khẽ nháy mắt ra hiệu với nàng. Tiểu cô nương này sớm đã nhìn chăm chăm vào hắn, khi thấy hắn nháy mắt với mình, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ bừng lên, rồi sau đó vội vàng quay người chạy đi. Tiểu nha đầu này rõ ràng là chưa được huấn luyện kỹ đây mà. Không khéo thân phận của mình sẽ sớm bị lột trần bởi tay nàng quá!

Lưu Sâm cười khổ bước đi.

Trong một căn phòng xa hoa nhất của học viện chợt có một bóng nhân ảnh nhoáng lên. Lưu Sâm vượt qua tầng tầng lớp lớp tường viện rồi xuất hiện trong phòng Cách Phù. Lúc này nàng đang rất vui vẻ!

- Ái lang!

Vừa nhìn thấy hắn thì nàng đã lập tức nhào vào lòng hắn.

- Ái lang...

Tiếng kêu mừng rỡ của nàng vang lên rất lớn, nó mang theo bao nhiêu tâm tình dồn nén bấy lâu mà thoát ra ngoài, biểu lộ một mối tình cảm nóng bỏng như lửa, nhưng nó đã bị Lưu Sâm chặn lại bằng một nụ hôn thật sâu.

Sau khi hôn một nụ hôn thật dài, Cách Phù mới tách hắn ra, sau đó nũng nịu nói:
- Ái lang, ngươi đổi lại diện mạo cho ta xem đi!

Lúc này là chân diện mạo sẵn có của A Khắc Lưu Tư, nhưng tiểu nha đầu lại muốn ngắm nhìn khuôn mặt của Na Trát Văn Tây. Lưu Sâm thắc mắc, hỏi:
- Tại sao?

- Bởi vì đó là gương mặt của một vị đại anh hùng!

Chuyện này cũng rất bình thường, nữ hài tử vốn đều sùng bái anh hùng! Đại anh hùng, nói đến là đến ngay. Cách Phù giậm chân nũng nịu:
- Hôn ta đi!

Hai người lại hôn nhau say đắm. Sau đó, Cách Phù lại kêu:
- Ngươi biến lại đi, ta muốn ngắm khuôn mặt bại hoại....

- Cái gì?

Lưu Sâm khẽ cau mày:
- Ta là đồ bại hoại sao?

Cách Phù cười khanh khách, nói:
- Đúng rồi....ngươi xấu lắm, phải đổi tới đổi lui....

Lưu Sâm phì cười, nói:
- Vậy cũng được sao? Nếu dùng bộ mặt đó mà ái ân với ngươi, chắc ta sẽ khó làm lắm, thậm chí sẽ còn ghen nữa cho coi....lại đây nào!

Cách Phù nghe vậy thì mặt đỏ như gấc, toàn thân lập tức mềm nhũn ra!

Thời gian trôi qua thật chậm, thật lâu....sau khi cuồng phong bạo vũ qua đi, Cách Phù cuộn người như một chú mèo con nằm gọn trong lòng hắn. Bỗng nhiên Lưu Sâm ngồi bật dậy.

- Ái lang, chuyện gì thế?

Cách Phù thò tay ôm lấy hắn.

- Không có gì!

Lưu Sâm đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Trong đêm đen không có gì cả, nhưng hắn vẫn khẽ nhíu mày. Tại sao hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái thế nhỉ? Dường như rất quen thuộc, mà cũng dường như rất xa lạ. Chẳng lẽ có người đang nhìn trộm vào phòng hay sao? Trên lý thuyết thì sẽ không có, bởi lẽ không có ai làm được việc này, đó là theo dõi Không gian ma pháp của hắn. Thế nhưng loại cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu vậy nhỉ? Chẳng lẽ vì mình quá quan tâm cho sự an toàn của Cách Phù nên mới nghi thần nghi quỷ hay sao?

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cảm giác quen thuộc ở bên ngoài đã biến mất, dường như có vật gì đã đi xa dần vậy. Hơi thở của Cách Phù rất đều đặn. Hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, bởi vì nàng đã đạt được bốn lần cao trào, nên giờ đây đang ngủ say. Lưu Sâm lặng lẽ đứng dậy, rồi mặc lại y phục. Sau đó thì hắn liền phóng mình vào bóng đêm dày đặc. Ở một căn phòng khác trong học viện vẫn còn ánh đèn, giống như chủ nhân của căn phòng đó vốn chưa hề chợp mắt vậy.

Không có bất kỳ một động tĩnh nào. Toàn bộ học viện đều không có dị dạng. Lưu Sâm đưa ánh mắt nhìn về phía căn phòng vẫn còn đèn. Phải chăng nơi nào có đèn thì tất sẽ có người đang chờ đợi?

Tất nhiên! Thậm chí nơi đó còn có một đại cô nương vừa tắm xong không lâu đang ngồi chờ đợi, chờ đến mòn mỏi, chờ đến sốt ruột cả lên. Tên hỗn đản này, bảo mình tắm xong thì sẽ đến. Giờ mình tắm xong lâu rồi, sao vẫn chưa thấy bóng của hắn đâu là sao?

Nàng đã thổi tắt đèn rồi lại thắp đèn hết mấy lượt. Cách Tố bắt đầu thấy giận. Nếu tên hỗn đản ngươi mà không đến thì ta sẽ không lý đến ngươi nữa.

Vừa hạ quyết tâm xong, Cách Tố chợt thấy có một cái đầu ló ra nơi bệ cửa sổ. Đôi mắt trên cái đầu đó còn hấp háy với nàng, đồng thời lại có tiếng nói vang lên:
- Hi, tiểu mỹ nhân!

Chỉ có mấy tiếng đó thôi, vậy là một trời u oán trong lòng Cách Tố liền bay biến hết, mà chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ không dỗi hờn ở trên mặt nàng, cả đôi mi của nàng cũng tựa như muốn cười theo. Cách Tố cố làm mặt nghiêm, hỏi:
- Ngươi là ai?

- Là ái lang của nàng đã về rồi đây!

Đối phương đáp lại bằng một câu trả lời nghịch ngợm.

Cách Tố bất giác không nhịn được mà phì cười:
- Có người hay thay đổi bộ mặt, ai mà biết thật giả thế nào chứ?

- A, thì ra có người muốn chứng nghiệm thân phận, hiểu rồi!

Nói xong, Lưu Sâm liền nhảy vọt vào phòng, đồng thời một tay chìa về phía đôi ngọc thố của Cách Tố, rồi nói:
- Bảo bối yêu dấu của Cách Tố luôn luôn kiêu hãnh như thế. Sao ta lại không thể quên được loại bảo bối kiểu này vậy nhỉ?

- Chưa đủ!

Cách Tố cắn môi, nói:
- Đâu có giống tên đại sắc lang chuyên đi nhìn trộm nữ hài tắm chứ? hãy nói thử xem tại sao ta lại thích tên hỗn đản này chứ?

- Tại sao thích a?

Lưu Sâm gãi gãi đầu:
- Ta cũng không biết. Ngay từ đầu ngươi vốn đâu có thích ta, may mà bản nhân có năng lực phi phàm, sử chiêu bá vương đoạt cơ, cưỡng gian ngươi....

Cách Tố nhảy phốc vào lòng hắn, đồng thời còn đưa tay che miệng hắn lại, rồi nói:
- Ngươi đúng là nam nhân của ta rồi, không cần chứng minh nữa.

- Tất nhiên rồi, người khác đâu tài nào biết được những chi tiết như thế chứ!

Lưu Sâm đắc ý xoa lên bảo bối của nàng.

- Bởi vì người khác sẽ không nói chuyện cưỡng gian ta một cách hùng hồn như thế, chỉ có nam nhân không biết xấu hổ của ta mới nói được như vậy thôi....

Nói tới đây, nàng lại than:
- Cách Tố của ngươi thật là khổ.....tại sao lại gặp phải một tên lão lưu manh như thế chứ?

Bàn tay của Lão lưu manh bắt đầu vuốt ve khắp thân nàng, khiến cho Cách Tố cảm thấy đứng ngồi không yên. Lúc này lại nghe hắn hỏi:
- Tắm rồi à?

Cách Tố cắn nhẹ lên môi hắn, rồi nói khẽ:
- Còn nói! Hồi chiều bảo người ta về tắm, vậy mà mãi bây giờ mới đến!

- À, hiểu rồi, nàng trách ta để nàng chờ đến sốt ruột phải không?

Mấy ngón tay của Lưu Sâm lướt nhanh trên người nàng, bao nhiêu lớp y phục của Cách Tố lập tức rơi xuống đất hết. Cách Tố nhanh chóng chui vào ổ chăn, chỉ vài cái nháy mắt sau, một thân hình nóng bỏng trần trụi cũng chui vào chăn theo nàng. Tiếp theo đó liền nghe hắn hỏi:
- Nhập cuộc luôn à? Không cần dạo chơi chút sao?

- Lại đây!

Cách Tố thở dốc, nói:
- Không cho nhiều lời!

Xuân ý dạt dào, giông tố triền miên. Hai người sớm đạt được cao trào. Trong tiếng rên rỉ bay bổng, Cách Tố cảm thấy thật là thoải mái, tại sao cách xa nhau lâu như vậy thì mới có được sự cảm thụ được sự tuyệt vời của chuyện này thế nhỉ? Nhưng tư vị quá mỹ diệu cũng là một chuyện không tốt lắm, chỉ một lúc sau, Cách Tố vội hỏi:
- Đã bày....Phong bích chưa?

- Bày rồi!

Thế là tiếng rên rỉ liền được bùng nổ tự do, chúng vang lên thật lớn, khiến cho toàn bộ căn phòng đều vang vọng những tiếng rên không ngớt; nhưng rồi sau đó Cách Tố lại lo lắng hỏi:
- Bên ngoài....có nghe được không?

- Không cần lo lắng, nàng cứ tha hồ mà rên. Nào, rên lớn lên đi.

Lưu Sâm cười lớn:
- Bất đầu!

Cùng với tiếng rên như khóc như than của Cách Tố, tên sắc lang cũng mặc sức "báo thù" nàng.

Xuân sắc mãn phòng!

Hiệp đầu kết thúc, Cách Tố vuốt lại mái tóc rối loạn của mình, miệng thì không ngừng thở dốc. Đến khi hơi thở trở lại bình thường thì nàng nằm phục trong lòng tình lang, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, thanh âm của Cách Tố tựa như truyền đến từ cõi mộng vang lên:
- Ái lang, ta có một ước mơ!

- Nàng nói đi!

Cách Tố cắn môi hắn một cái, rồi lại hôn hắn thật sâu, sau đó mới nói:
- Ước mơ của ta là muốn nắm tay nam nhân của mình, rồi nói cho thiên hạ biết, hắn là anh hùng giỏi nhất trên đời này!

Dưới ánh sao, đôi mắt của nàng lung linh và tràn ngập nét ôn nhu vô hạn, lại thêm ý muốn che chở. Tuy bản lãnh của nàng không đủ để che chở cho hắn, nhưng đây là ý nguyện trong lòng nàng. Chỉ với tâm nguyện đó thôi cũng đủ làm hắn cảm động rồi.

Lưu Sâm ôm chặt lấy nàng, nói:
- Bây giờ thời cơ vẫn chưa tới!

- Ta biết!

Cách Tố cất giọng ôn nhu, nói:
- Ái lang, ngươi phải bị ủy khuất rồi!

- Có nguơi, bao nhiêu ủy khuất của ta đều có giá trị!

Cách Tố hôn như mưa lên mặt hắn, nàng vừa hôn vừa nói:
- Ta thật là may mắn! Tự gả cho ngươi!

Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Từ trên người nàng, ta tìm ra được một danh ngôn chí lý!

- Chân ngôn gì?

Cách Tố thắc mắc.

- Cưỡng gian cũng không hoàn toàn là một tội ác, mà điểm mấu chốt là phải chọn thời cơ tốt và địa điểm tốt, mà quan trọng hơn cả là phải biết lựa đúng người nữa! Chỉ cần....

Vừa nói tới đây, môi của hắn đã bị chận lại, đồng thời bên hông bị nhói lên một cái, sau đó chỉ nghe Cách Tố nói:
- Không được nói nữa, ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi muốn nói: chỉ cần là người không biết xấu hổ thì chuyện gì cũng có thể biến thành tuyệt với chứ gì.

Lưu Sâm tỏ ý không phục:
- Ý ta đâu phải vậy.

- Phải mà, phải mà! Cách Tố dụi mặt vào ngực hắn, rồi nói tiếp:
- Ta không muốn tất cả những ý kiến khác.

- Không muốn nghe ý kiến bất đồng à? Vậy nàng chỉ muốn làm thôi sao?

- Làm thì làm!

Cách Tố hào sảng:
- Ngày hôm nay ngươi phải trả nợ cho hai tháng qua mới được...

Lưu Sâm vừa xoay người, Cách Tố liền thay đổi chủ ý:
- Ái lang, để ta nằm ở trên được không? Ta biết ngươi là lão lưu manh ba trăm năm, Cách Tố sẽ chịu không nổi đâu....

Thế rồi hai người điều chỉnh lại tư thế, Cách Tố ái ân theo ý của nàng, tuy rằng tiết tấu tương đối chậm nhưng mức độ cuồng nhiệt thì tuyệt không kém lúc nãy. Hiệp này chỉ giống như cơn mưa phùn dai dẳng nhưng rất dễ chịu. Tuy không có cuồng phong bạo vũ, nhưng Cách Tố lại giống như đóa hoa kiều diễm ở trong cơn mưa xuân, nó đang nở rộ giữa đêm khuya, để lộ cả hoa tâm.

- Ái lang, ôm ta đi! Trời sáng còn phải đi tìm Cách Phù nữa!

Đó là lời nói sau cùng của Cách Tố.

Vì thế, căn phòng xa hoa do viện trưởng cẩn thận an bài đã được định trước là không có người ở. Ông ta quyết sẽ không ngờ rằng, lúc này vị khách nhân cực kỳ tôn quý ấy đang không có một nửa điểm nào của thân sĩ cả. Trong một đêm, có hai đóa hoa đã nở rộ.

Ông ta lại càng không ngờ rằng, một trong hai đóa hoa ấy lại là tôn nữ của mình.