Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 216: Túy Quả




Một sợi lụa trắng bay lên không, tiếp theo thì liền có hai trái hồng quả liền rời khỏi cành và bay vào bàn tay của Á Na. Loại quả này rất lớn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm không hết quả, vì vậy mà phải dùng tới tay áo để hứng lấy. Quả màu hồng, mà khuôn mặt mỹ nhân cũng hồng hồng, điều đó thật khiến cho Lưu Sâm nhìn mãi mê đến nỗi quên cả hái trái.

Hồng quả trông cực kỳ hấp dẫn. Á Na đưa trái lên đến miệng rồi bỗng dừng lại, nàng khẽ nhíu mày, hỏi:

- Trái này có thể ăn được không? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Phải rồi, hai người chưa từng thấy qua loại quả nào lớn như vậy và cũng xinh đẹp như vậy, nhưng không biết nó có thể ăn được không? Vạn nhất có độc thì sao? Tuy rằng đây là nơi cư ngụ của Ưu Manh, trên lý thuyết thì mọi thứ đều rất an toàn, nhưng lỡ có độc thì phải tìm ai để cãi lý đây?

- Không biết!

Lưu Sâm nói:

- Đi! Chúng ta đi quan sát một chuyến!

Á Na thắc mắc:

- Quan sát cái gì? Nếu muốn nhìn cũng nhìn không ra cái gì rồi....hay là....ngươi ăn trước thử xem...

Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng, thốt không nên lời!

- Ta...dường như nói sai rồi...ngươi....ngươi đâu có dễ gặp nguy hiểm chứ....

Á Na ngượng ngùng giải thích, nhưng chỉ mới nói được vài câu thì thẹn quá hóa giận, nói:

- Không ăn thì thôi, bộ ngươi muốn ăn người sao?

Ăn người? Lưu Sâm nghe tới đây thì khẽ liếm liếm môi. Cách Toa Toa, đồ báo hại làng xóm. Hôm qua ngươi đã xuất hiện không đúng lúc chút nào, đến bây giờ còn khiến cho thân thể bổn thiếu gia vẫn còn dị dạng; vì vậy mà lúc này dù chỉ mới sáng sớm mà đã có ý nghĩ muốn ăn người rồi....

- Chúng ta đi xem thử, nếu có chim ăn loại quả này thì chúng ta hãy ăn. Nếu như đám chim muông ăn chúng vào mà không có chuyện gì xảy ra, vậy thì chúng ta cũng sẽ ăn được....

Á Na vốn không biết Lưu Sâm vừa có suy nghĩ xấu xa, nàng chỉ cắm cúi đi vào vườn cây. Khi nàng vừa vào trong đó thì chợt có một bầy chim bay vù lên trời, ở mặt đất phía trước có rất nhiều trái cây bị rơi rớt tại đó, có một số đã bị ăn hết một góc, có trái chỉ còn lại hột, vv....Á Na thấy vậy thì mỉm cười tươi rói.

Đúng là đồ tốt! Trước giờ Lưu Sâm vốn không có hứng thú với hoa quả, nhưng cũng không hề cự tuyệt những vật có ngoại hình xinh đẹp. Nhìn hồng quả khắp nơi, nào là trên cây, nào là dưới đất, hắn chợt cảm thấy có một ý nghĩ táo bạo ở trong đầu. Vườn trái cây này thật là xinh đẹp, quả thật cũng có một vài chỗ giống với quê hương mình. Nếu như có thể đem chúng đến nơi đó mà trồng thì quả thật là một tráng cử oanh liệt.

Nhưng đem đến đâu trồng? Tất nhiên là Không gian của hắn rồi. Không gian đó hoàn mỹ như vậy, chỉ là hơi đơn điệu một chút mà thôi; không biết loại cây ăn trái này có thể dời đến chỗ khác trồng không nhỉ? Trong Không gian của hắn không có đất, mà cây cỏ thì đều sinh trưởng ở trên đất, vậy nếu dùng ý niệm thì có thể nhổ cây được hay không? Hay là thử một lần cũng chẳng sao. Nghĩ tới đây, hắn thử thực nghiệm luôn, nhưng lại không có bất cứ một động tĩnh nào.

Chỉ sợ là công lực vẫn chưa đủ thôi....

Chợt có tiếng nhai cắn ồm oàm truyền tới, đồng thời ở trong không khí cũng có thoang thoảng mùi hương dịu ngọt, tựa như là một vò rượu cũ trăm năm vừa được khui ra vậy.

Thì ra Á Na đang ăn trái cây rất ngon lành. Mỹ nữ trong lúc ăn cũng không giống người thường, tiếng nhai nhóp nhép nghe cũng rất êm tai, ngay cả mùi vị cũng hấp dẫn chết người.

Bỗng nhiên có một hột trái cây được ném tới từ phía sau. Nó lăn ngang qua chân Lưu Sâm rồi dừng lại ở một khoảng cách khá xa. Đây là một sự câu dẫn hay sao? Là câu dẫn sở thích ăn ngon của hắn?

"Bịch!" Lại thêm một hột nữa được ném tới.

Lưu Sâm quay đầu lại, ngón tay cái của hắn dựng đứng lên:

- Ăn ngon chứ?

- Ăn rất là ngon....

Á Na vừa nhai vừa đáp:

- Vừa thơm vừa giòn, so với thịt quay của ngươi còn ngon hơn nhiều!

- Vậy cứ từ từ mà ăn. Để ta đi hái thêm một mớ nữa, để trên đường về thì ngươi tha hồ mà dùng.

Á Na bật cười khanh khách, nói:

- Đây là câu nói hay nhất từ trong miệng của ngươi đấy.

"Con bà nó! Làm việc giúp ngươi mà còn nói khấy bổn thiếu gia à?" Vừa nghĩ, Lưu Sâm vừa tiến thẳng vào vườn cây. Hắn chỉ vung tay lên một cái, vô số hồng quả ở trên cây dường như có sinh mạng vậy, chúng đồng loạt rời khỏi cành và cùng rơi xuống đất. Thế nhưng khi còn chưa kịp chạm đất thì chúng đều bỗng nhiên biến mất. Đó là vì chúng đều đã tiến nhập vào không gian của hắn. Chỉ trong chốc lát, một không gian toàn màu bạch ngọc lập tức có thêm vài điểm đỏ hồng, khiến cho không gian đó được nổi bật hẳn lên.

Lúc này Lưu Sâm thản nhiên bước ra khỏi vườn cây, trong tay còn cầm một cái bọc nhỏ. Cái bọc đó là để dành cho Á Na, nhưng khi hắn vừa ra khỏi vườn cây thì giật mình sửng sốt, không thấy nàng đâu cả. Á Na đi đâu rồi?

- Á Na!

Không có tiếng trả lời!

Lưu Sâm hơi quýnh lên, cước bộ cũng nhanh hơn. Bỗng nhiên hắn dừng chân lại, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Thì ra ở bãi cỏ phía trước có bóng người. Đúng là nàng! Nàng đã ngã xuống cỏ!

Lưu Sâm hốt hoảng phóng mình tới bên cạnh nàng, khi vừa trông thấy tình trạng của Á Na thì hắn liền ngây người ra. Người đang nằm dưới cỏ đúng là Á Na rồi, nhưng tình trạng của nàng lại không như hắn dự đoán. Bởi vì nơi đây không có bóng dáng của địch nhân, mà trông nàng cũng không giống như bị người ta giết hại. Chỉ thấy nàng đang nằm trên cỏ, khuôn mặt đỏ bừng và đang ngủ rất say! Hơi thở vẫn bình thường, chỉ có điều là có mang theo hơi rượu mà thôi.

Á Na đã bị say rồi!

Chuyện gì xảy ra thế này?

Hắn và nàng đã uống rượu chung với nhau mấy lần rồi, lần nào cũng kết thúc với việc hắn say bí tỉ. Mỗi lần như vậy, sau khi uống vài chén xong, thế là nàng tha hồ trêu cợt hắn. Vậy mà mới sáng sớm nay thì nàng đã bị say rồi, hơn nữa cả một giọt rượu cũng chưa hề uống qua nữa.

Mê cốc! Một tòa sơn cốc vĩnh viễn khiến người ta không thể thấu hiểu được.

Trái cây, cũng giống vậy, vĩnh viễn không có ai biết được bên trong chúng có thứ gì.

Có thể sẽ có loại quả có thịt ngọt, hoặc cũng có loại mang chất thôi tình xuân dược, hoặc cũng có loại mang chất cồn còn mạnh hơn cả rượu, vv....Hiện giờ trong tay nàng còn có non nửa trái hồng quả, ở trên đó còn in rõ dấu răng của nàng, chứng tỏ nàng vẫn đang ăn dở dang. Rốt cuộc Lưu Sâm đã tìm được đáp án.

Thì ra Á Na đã say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.

Lưu Sâm ít nhiều gì cũng thấy có chút hả dạ, nhưng đồng thời cũng thấy lo lắng. Không biết loại trái cây này có phải là độc dược có chất men của rượu hay không? Nghĩ tới đây, hắn vội cúi xuống đỡ nàng lên để kiểm tra.

Thân thể Á Na thật là mềm mại và ấm áp, lại rất nhẹ.

Lưu Sâm khẽ vỗ lên vai nàng rồi gọi nhỏ:

- Á Na, tỉnh dậy, tỉnh dậy!

- Đừng....đụng....đụng ta....

Thanh âm của Á Na rất khẽ, cơ hồ nghe không rõ. Nghe tiếng hô hấp của nàng, Lưu Sâm cảm thấy có chút choáng váng. Nhìn cơ thể động nhân của nàng, lại thêm nét trắng bạch như tuyết ẩn phía sau lớp y phục, hắn tưởng tượng ra phong cảnh mê người vô hạn đó, thế là sự choáng váng của hắn liền chuyển thành cơn say....

- Rốt cuộc là ngươi muốn ta đừng đụng hay là cứ đụng thế?

Lưu Sâm khẽ lầm bầm:

- Có một số từ ngữ trùng lặp nên làm người nghe khó hiểu thật...

Không có hồi âm! Nàng đã ngủ rất say!

Lưu Sâm đưa tay khẽ đụng lên đầu ngọc thố của Á Na, tuy chỉ là một cái chạm rất nhẹ, nhưng Lưu Sâm đã cảm thấy không thể rời tay đi được nữa. Hai tiểu bảo bối đó dường như có một hấp lực cực kỳ thần bí, khiến người ta không nỡ rời chúng vậy. Lưu Sâm quan sát khắp nơi một vòng, đây là tòa Mê cốc vào buổi sớm, cả quỷ cũng không có đến một tên, mà lúc này người đang nằm cạnh mình lại là nữ hài cao ngạo kia, nhưng nếu để nàng tiếp tục nằm trên cỏ đang thấm đầy sương thì chỉ sợ sẽ bệnh mất.

Lưu Sâm tự khuyến cáo mình: "Đã là bạn học cùng lớp vậy thì nên."

Nghĩ vậy rồi, Lưu Sâm liền ôm lấy Á Na vào lòng. Thế là chỗ ngủ của Á Na liền được thay đổi, biến thành một nơi ấm áp. Tên bạn học này rất sợ bảo bối của nàng bị lạnh, nên hai bàn tay to và ấm của hắn liền trở thành tấm chăn mà áp lên người nàng. Ban đầu chúng còn yên vị một chỗ, nhưng được một lúc sau thì lại sợ chưa đủ ấm, vì vậy mà hắn lại luồn tay mình vào trong lớp y phục của Á Na, kiểm tra tỉ mỉ một chút, quả thật là một bạn học rất tốt.

Hơi men của Á Na dần dần được tiêu trừ, nhưng sắc mặt của nàng vẫn không hề thay đổi. Nó vẫn đỏ ửng như vậy. Thế nhưng nét hồng hào lúc này lại hơi khác với nét hồng hào của lúc ban đầu. Lúc trước thì cả khuôn mặt nàng đều đỏ bừng, nhưng bây giờ thì chỉ có hai gò má là đỏ ửng. Đôi môi nhỏ nhắn hơi mở ra, hơi thở của nàng không còn mùi rượu nữa, nhưng lại là khí tức mê tình. Những luồng khí tức mê tình đó chính là một sự khảo nghiệm của Lưu Sâm, vì vậy mà "người bạn học tốt bụng" như Lưu Sâm chỉ còn cách giúp nàng chặn lại những luồng khí tức đó; mà nếu muốn làm vậy thì không thể dùng bùn để chặn lấy đôi môi của nữ hài. Lưu Sâm suy nghĩ khá lâu, rốt cuộc quyết định sẽ dùng môi của mình, bởi vì môi của hắn cũng khá mềm mại, nhất định sẽ không gây thương tổn cho nàng....

Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Á Na cũng mở mắt ra, tựa như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp vậy. Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang áp đến gần khuôn mặt của mình, và còn có một đôi môi đang sắp sửa chạm vào mình nữa. Tất nhiên khi thấy Á Na mở mắt ra thì đôi môi đó cũng dừng lại. Lưu Sâm giả vờ ngáp một cái rõ to, rồi nói:

- Nhìn ngươi ngủ say như vậy, ta cũng thấy có đôi chút mệt nhọc đấy...

- A!

Á Na kêu lên hoảng hốt. Lưu Sâm vội buông tay, thế là Á Na ngã luôn xuống đất, và tất nhiên cái tát của nàng đã đánh vào không khí.

- Ngươi...ngươi.... A Khắc Lưu Tư, cuối cùng ta cũng thấy được cái mặt cầm thú của ngươi....

Sắc mặt của Á Na lại một lần nữa đỏ bừng, nhưng lần này lại là vì khích động và tức giận.

Nàng chợt dừng lại, bởi vì nàng phát hiện đối phương đang đặt ngón trỏ lên miệng, ra dấu cho nàng im lặng. Á Na không ngừng thở hổn hển, chứng tỏ nàng đang cực kỳ tức giận.

Lưu Sâm thốt với giọng đầy thần bí:

- Trái cây có chuyện lạ!

- Trái cây mà có vấn đề gì chứ? Là ngươi có vấn đề mới phải.....Vấn đề của ngươi rất lớn, ta phải nói cho Cách Phù biết....

Giọng nói đầy khích động của Á Na rốt cuộc cũng dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn nửa trái hồng quả đang nằm lăn lóc dưới đất. Nàng nhớ lại lúc ăn nó, toàn thân như phát nhiệt, tựa như vừa uống hết một vò rượu mạnh vậy. Nàng vốn có tửu lượng rất lớn, uống bao nhiêu cũng không thấm vào đâu, nhưng loại rượu này lại không giống như các loại rượu bình thường, vừa qua miệng thì không có hơi rượu, nhưng sau khi vào bụng rồi thì mới biết được sự lợi hại của nó. Kỳ thật uống nhiều rượu cũng không sao, nhưng vấn đề ở đây là tên sắc lang kia lại ôm lấy mình, và còn định hôn mình nữa. Chỉ có trời mới biết là hắn đã hôn hay chưa, đây mới là điều đáng sợ nhất. Còn thân thể thì sao? Vừa nghĩ tới đây, Á Na vội vã ngầm kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì, điều này cũng khiến cho nàng nhẹ nhõm đi đôi chút....

- Theo ta nhận xét thì loại quả này có mang tác dụng.....thôi tình rất mạnh.

Lưu Sâm thở dài một hơi rồi nói tiếp:

- Ngươi ăn cũng khá nhiều, mà ăn cũng rất nhanh nữa!

Á Na vừa cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút thì bây giờ lại khẩn trương trở lại, nàng lạc giọng kêu:

- Cái gì? Nó có tác....tác dụng thôi tình sao?

- Phải!

Lưu Sâm gật đầu xác nhận, rồi đưa ánh mắt thương cảm nhìn nàng, nói:

- Tất cả đều do loại trái cây này mà ra....

Á Na hỏi gấp:

- Ngươi đã làm gì ta?

- Ta không làm gì cả!

Á Na tràn đầy nghi hoặc, không biết lời đó của hắn là thật hay giả? Thế nhưng Lưu Sâm lại chậm rãi buông ra thêm một câu:

- Nhưng vấn đề là ở chỗ....ngươi....ngươi đã làm rất nhiều!

- Sao?

Mặt mũi Á Na liền trở nên trắng bệch.

- Ngươi ăn trái cây đó vào, sau đó thì vừa cào vừa cắn trên người ta, hôn ta, ôm ta, rồi lại còn xé rách y phục của ta nữa chứ. Ngươi xem, cái đai lưng này cũng bị ngươi kéo tuột ra luôn....

Lưu Sâm cất giọng đầy ủy khuất, nói tiếp:

- Ta bị ngươi vũ nhục. Sau này làm sao ăn nói với Cách Phù đây?

Á Na nghe tới đây thì chỉ muốn ngất xỉu luôn.