Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 211: Con Tin




Khi gã kiếm thánh rơi xuống đất, kiếm quang trên thân kiếm đều tiêu mất. Gã miễn cưỡng chống đất đứng dậy, sắc mặt đại biến!

Sau đó, gã quát khẽ một tiếng, rồi thân thể xoay tròn, bao nhiêu bụi đất đều bay lên mù mịt. Thế rồi từ trong đống bụi mù đó, một điểm kiếm quang chợt vọt ra và bắn thẳng vào Lưu Sâm. Lần này tia kiếm quang đó phảng phất như dài hơn một thước.

Nhưng thân ảnh của Lưu Sâm lại nhoáng lên, tựa như là lao xuyên qua tia kiếm quang kia vậy. Sau đó lại nghe "chát" một tiếng vang lên, gã thanh niên kia lại một lần bị bắn vọt lên cao. Lần này thì gã lại rơi vào một căn nhà gỗ, căn nhà đó lập tức bị sụp xuống, rồi thân hình của gã dường như cũng bị sụp xuống theo. Thanh trường kiếm thì rơi ở một nơi khá xa, còn bản thân gã phun đầy máu tươi ra miệng.

Tinh Linh nữ vương thấy vậy thì thét lên kinh hãi, ả vội vỗ cánh bay tới bên gã thanh niên kia. Ả quan sát gã thanh niên mà trong lòng thất kinh vô cùng, đây là gã kiếm sư tự xưng thiên hạ đệ nhất đó sao? Tại sao bây giờ lại lăn cù ra rồi?

Lúc này, trên các nhành cây gần đó chợt có bóng Tinh Linh bay đến, kèm theo là tiếng hoan hô vang dội. Chỉ nghe Cách Toa Toa kêu to:

- Đại tỷ, ngươi tìm sai người rồi. Người mà ta tìm về mới đúng thật là lợi hại!

Trong tiếng kêu đầy vui sướng của nàng, còn pha lẫn tiếng vỗ tay và giậm chân, chứng tỏ nàng đang cực kỳ cao hứng.

Á Na lại biến thành lãnh tĩnh. Trời ạ, trong học viện vẫn đồn đãi hắn là ma đạo, nhưng trước giờ vẫn có nhiều người không tin, kể cả nàng. Ai nấy đều cho hắn là một kẻ khéo sử dụng thủ đoạn, trong một số tình huống, hắn lại còn giỏi thủ đoạn hơn cả Á Sắt. Nhưng tình hình hôm nay lại nói cho nàng biết, hắn thật sự không phải là ma đạo, bởi vì không có ma đạo nào lại chiến thắng được kiếm thánh dễ dàng như vậy. Hai cấp bậc vốn là cùng cấp, bất kỳ bên nào muốn thắng bên kia thì khả năng rất thấp. Nếu thật sự có thể thắng được thì cần phải nỗ lực rất nhiều, thậm chí còn phải hy sinh rất lớn nữa. Chứ làm gì có chuyện ma đạo thắng được kiếm thánh quá dễ dàng, tựa như búng lỗ tai như thế?

Mà búng lỗ tai cũng không phải là chiêu thức chiến đấu, đó chỉ thuần túy là giáo huấn thôi!

Bỗng nhiên có tiếng gió vang lên, thì ra thân ảnh cao lớn của Lưu Sâm đã lướt qua mảnh sân rộng, sau đó liền dừng lại ở trước mặt gã thanh niên kia, rồi nói:

- Công lực của ngươi xem ra cũng khá tốt, quả thật là một cao thủ trong giới trẻ. Nhưng tiếc là vận khí của ngươi lại quá kém, còn chưa kịp dương danh thiên hạ thì đã phải chết dưới tay ta!

Gã thanh niên kia chợt giơ tay lên, sau đó liền nắm lấy ả Tinh Linh ở phía sau ra, rồi kéo ả tới che chắn ngay trước mặt mình. Vừa rồi tuy chỉ giao thủ có một chiêu, nhưng đã gã tự biết mình và đối thủ chênh lệch tới mức nào. Gã đã toàn lực tấn công, còn đối thủ thì chỉ hời hợt tránh né thì đã thoát ra khỏi vòng phong tỏa của kiếm quang, sau đó lại xông đến gần gã rồi tặng cho gã hai cái tát tai nổ đom đóm!

Với hai cái tát tai đó, nếu đối phương muốn giết gã thì thật dễ dàng như trở bàn tay. Trước mắt không có một ai có thể cứu gã được, chỉ có.....ả Tinh Linh ở bên cạnh này thôi!

Con tin vừa lọt vào tay, Tinh Linh nữ vương liền kinh hô thật lớn. Tất cả mọi người thấy vậy cũng đều ngây người ra. Lưu Sâm cười thốt:

- Con tin?

Trong số các Tinh Linh đang đứng xem diễn biến, chợt có người phì cười rồi nói:

- Ả là một tên Tinh Linh bại hoại, cứ mặc kệ ả!

Cách Toa Toa lại kêu lên:

- Đại tỷ, ta đã sớm nói là ngươi sẽ gặp báo ứng mà!

Trong ngữ khí của nàng tràn trề vẻ hả hê.

Ả bại hoại kia mà cũng có thể xem là con tin sao? Khuôn mặt của các Tinh Linh đều hiện lên nét chế giễu, còn sắc mặt của Tinh Linh nữ vương thì lại tái xanh.

Lưu Sâm vung tay lên, hỏi:

- Cách Lạp Lạp bị nhốt ở đâu? Mau nói ra, ta sẽ cứu ngươi một lần!

- Nó ở trong địa lao!

- Không! Ả đang ở đây!

Một thanh âm vang lên thật lớn.

Thanh âm nọ phát lên từ bên kia, mọi người đều quay đầu lại nhìn. Lúc này đang có một đội nhân mã khoảng hơn mười người đang tiến tới. Người đi đầu có dẫn theo một nữ Tinh Linh đang cúi thấp đầu. Gã đại hán to con kia thô lỗ nâng khuôn mặt của nữ Tinh Linh đó lên. Lúc này hai mắt của nàng ta đang nhắm nghiền, không rõ sống chết thế nào.

Lưu Sâm vừa nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trầm hẳn xuống, hắn chỉ kêu lên:

- Cách Lạp Lạp!

Nữ Tinh Linh nọ đúng là Cách Lạp Lạp rồi. Nếu như ba tỷ muội bọn họ không còn một vị tỷ muội thứ tư nữa, vậy thì nữ Tinh Linh kia đúng là Cách Lạp Lạp chứ không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

- Ả còn chưa chết!

Đại hán cười nhạt, nói tiếp:

- Nhưng nếu ngươi không thả Tra Cách ra, ta sẽ lập tức bẽ gãy cổ ả!

- Nhị tỷ!

Tiểu Tinh Linh Cách Toa Toa kêu lên thật lớn, sau đó liền vỗ cánh định bay đến chỗ của đám người kia, nhưng một dải lụa đã bay ra quấn lấy nàng, sau đó thì kéo nàng trở về. Thì ra là Á Na, nàng đã kịp thời xuất thủ đúng lúc mà kéo Cách Toa Toa trở về, bởi vì lúc này đám người kia đã chĩa kiếm lên cao, nếu như Cách Toa Toa vẫn tiếp tục bay về phía trước, nhất định là sẽ đâm sầm vào mũi kiếm của chúng cho xem.

- Ta chưa bao giờ bị ai uy hiếp cả!

Lưu Sâm cất giọng lạnh lùng, thốt:

- Kẻ nào đã có đảm lược uy hiếp người ta thì kẻ đó sẽ chết rất nhanh vì sự ngu xuẩn của mình!

- Trừ phi ngươi muốn ả chết!

Đại hán thô hào kia không nhìn vẻ uy hiếp của Lưu Sâm, mà chỉ bước tới trước rồi nói:

- Thả Tra Cách ra, nếu không, ngươi sẽ mất đi cơ hội cứu hộ, đồng thời sẽ còn bị truy sát khắp nơi. Ta dám cam đoan, cho dù công lực của ngươi cao thâm cỡ nào, sau này nhất định cũng sẽ không thoát được sự truy sát của bọn ta!

Lưu Sâm nhạt nhẽo, nói:

- Cứu nữ vương bệ hạ thì ta không nắm chắc lắm! Nhưng nếu muốn cho các ngươi không thể gây thương tổn đến Cách Lạp Lạp thì lại quá dễ! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Trong lúc hắn nói nửa câu đầu, chỉ thấy hắn đột nhiên nắm chặt tay lại, cho tới khi nói xong nửa câu sau thì hơn mười cái đầu đã cùng lúc lìa khỏi cổ, còn thi thể không đầu thì đều ngã nhào xuống đất. Phong chi tác!

Phong chi tác lại thêm một lần nữa được Lưu Sâm ứng dụng một cách thần kỳ. Trước tiên là an bài Phong chi tác quấn lấy cổ hơn mười người cho thật tốt, sau đó chỉ dùng một chút sức thì vấn đề liền được giải quyết ngay. Đó quả thật là một biện pháp giải quyết sự uy hiếp tốt nhất. Mấy tháng trước hắn đã đạt được hiệu quả rất lý tưởng, còn ngày hôm nay thì hiệu quả lại còn cao hơn rất nhiều.

Mất đi điểm tựa, Cách Lạp Lạp và hơn mười cổ thi thể không đầu đều ngã xuống. Lưu Sâm chỉ khẽ khua chân thì đã thấy xuất hiện bên cạnh nàng, sau đó thì đưa tay đỡ lấy nàng. Hắn khẽ thăm dò hơi thở của Cách Lạp Lạp, thấy nàng vẫn còn thở rất yếu ớt thì cũng yên tâm trở lại.

Lúc này tiếng hoan hô lại vỡ òa và vang vọng khắp nơi, trong đó có cả tiếng kêu mừng rỡ của Á Na. Không ai có thể ngờ rằng hắn lại dùng phương pháp này để cứu người. Căn bản gần như là không hề cử động chút nào, vậy mà đã khiến cho đám người nọ chết không kịp trối. Chỉ trong nháy mắt, mọi nguy cơ đều tan biến hết.

Bỗng nhiên, một trận gió thơm ập đến, đồng thời kèm theo là kình phong dữ dội cũng ập tới trước mặt. Lưu Sâm vội ngẩng đầu, thì ra nữ vương đang lao thẳng tới hắn, ả muốn làm gì đây? Lưu Sâm theo bản năng mà đỡ lấy ả, bỗng hắn thấy được đằng sau lưng của Tinh Linh nữ vương có một bóng thân ảnh đang lao về hướng ngược lại. Thì ra gã thanh niên kia muốn bỏ chạy!

Ả nữ vương kia không phải là tự mình lao tới, mà là bị gã kiếm thánh kia xô tới. Gã thật rất biết nắm bắt thời cơ. Rình ngay lúc này mà xuất thủ, nhưng xuất thủ không phải để ám toán, mà là để bỏ chạy!

Lưu Sâm lại vung tay lên, ả nữ vương kia đột nhiên bị bắn ngược trở về, tốc độ bắn ngược còn nhanh hơn cả tốc độ lao tới lúc nãy nữa. Ả lao giật lùi về sau nhanh như tên bắn vậy. Không ngờ, đường đường là một Tinh Linh nữ vương, dưới tay Lưu Sâm và gã thanh niên kia thì lại trở thành ám khí để tấn công đối phương.

"Ám khí' có trọng lượng nặng kia mang theo tiếng gió thật mạnh rồi bắn thẳng đến gã kiếm thánh Tra Cách. Nếu trúng gã, e rằng sẽ biến gã thành một đống thịt vụn thôi.

Nhưng kiếm thánh há có thể là một kẻ tầm thường? Mặc dù gã đang lo chạy trốn trối chết, nhưng ở phía sau tựa như có một đôi mắt vậy. Gã vội nhảy lên cao, đồng thời giơ tay bắt lấy một cành cây gần đó, rồi mũi chân khẽ điểm lên lưng Tinh Linh nữ vương vừa bắn tới. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, nữ vương rơi bịch xuống đất, không bò dậy nổi nữa.

Lại có tiếng gió vang lên, thân hình Lưu Sâm liền biến thành huyễn ảnh. Hắn chỉ khẽ nhoáng lên một chút thì cả thân người đều biến mất ngay.

Lúc này ở trên bầu trời đang rợp bóng Tinh Linh. Có lẽ đã lâu lắm rồi không thấy Tinh Linh bay trên trời nữa. Trên người Cách Lạp Lạp có vài điểm sáng màu lam lấp lóe chợt ẩn chợt hiện. Thì ra Á Na đang dùng Thủy ma pháp để trị thương cho nàng. Trên đầu ba người đang có vô số bóng Tinh Linh bay múa và ca hát đầy vui sướng và cảm kích. Hiện giờ không có Lưu Sâm ở đây, nên họ đều nhằm vào Á Na mà bày tỏ lòng cảm kích.

Trên mặt đất cũng có Tinh Linh đang hoạt động. Không biết họ ở đâu chui ra mà chỉ trong nửa khắc đã thấy tràn ngập cả sơn cốc. Những Tinh Linh đang hoạt động trên đất phần nhiều đều là nam Tinh Linh. Họ vội vàng mai táng những thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất. Mấy ngàn Tinh Linh cùng lúc động thủ nên hiệu suất kinh người. Chỉ khoảng nửa khắc sau thì hơn trăm cổ thi thể đều được mai táng hẳn hoi. Gió núi thổi tới, từ từ thổi đi hết các mùi máu tanh.

oooOooo

Tra Cách đang phi hành rất nhanh. Tuy gã đã bị thương, nhưng không có vết thương nào là trí mạng. Trước nay gã chưa từng phải nếm mùi bỏ trốn, nhưng hôm nay gã phải chạy. Tuy rằng lúc này gã không thấy được sự nguy hiểm nào ở trong rừng, nhưng gã vẫn không dám dừng lại.

Toàn bộ Tinh Linh tộc đều muốn xem gã biến thành quỷ, mà gã cũng rất thích cách xưng hô ma quỷ đó. Cái cảm giác khi mà bất luận kẻ nào nhắc tới mình cũng đều run rẩy thì rất thoải mái, nhưng hôm nay gã cảm thấy rất oan, bởi vì gã không phải là ma quỷ, mà người kia mới phải.

Tuy rằng người kia còn rất trẻ, nhưng công lực của hắn đúng thật là xuất thần nhập hóa. Trong thiên hạ sao lại có một kẻ đáng sợ như vậy chứ? Chẳng phải sư phụ đã từng nói rồi sao? Bằng vào năng lực của mình, chỉ cần gã vừa bước chân vào giang hồ thôi thì sẽ trở thành một thần thoại của thiên hạ rồi. Chính những lời nói đó đã khiến cho gã có được rất nhiều hào khí, và cũng tràn trề kỳ vọng đối với thế giới bên ngoài. Hễ là người trẻ tuổi, có ai lại không muốn trở thành một thần thoại chứ? Khi trở thành một thần thoại rồi, vậy thì thiên hạ mỹ nữ, tài phú và quyền thế, tất cả đều sẽ lọt vào tay hết; thật chẳng khác gì một quốc vương vậy.

Ở trong rừng sâu, gã đã hơi được nếm trải mùi vị của một quốc vương. Mùi vị đó thật là tốt đẹp biết bao, cho tới khi tên ma quỷ kia xuất hiện!

Ma quỷ đến, gã phải chọn rút lui sao? Không, gã phải trở về, trở về để lấy một món đồ. Chỉ cần có nó trong tay, vậy thì tên ma quỷ kia sẽ chết dưới tay gã thôi. Nhưng vấn đề trước mắt là: gã có thể thuận lợi trở về hay không?

Bỏ chạy đã khá xa, tòa sơn cốc nơi xuất thân của gã đã ở trong tầm mắt! Thắng lợi đã nằm trong tầm tay. Lúc này cước bộ của Tra Cách càng nhanh hơn. Bỗng nhiên có một tiếng "vù" vang lên, tiếp theo là một bóng người lướt qua đỉnh đầu của gã, sau đó thì đứng chắn ở trước mặt gã rồi cất giọng lười biếng nói:

- Được rồi, ngươi dẫn đường tới đây cũng đủ rồi!

Tra Cách vội vàng dừng lại, trên mặt lộ nét kinh hoàng. Ma quỷ! Lại là tên ma quỷ kia!

- Ở phía trước chắc là sơn cốc của ngươi chứ?

Lưu Sâm xoay người lại, đồng thời đưa tay chỉ vào một tòa sơn cốc ở phía trước.

Bỗng nhiên ánh mắt của Tra Cách lộ nét vui mừng. Gã vội vàng rút kiếm ra, sau đó thì phóng một tia kiếm quang về phía hậu tâm của Lưu Sâm. Tên cường địch này lại dám xoay lưng về phía mình, đây đúng là cơ hội ngàn năm một thuở để ám sát đối phương. Gã tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhát kiếm của gã lập tức đâm trúng mục tiêu! Toàn thân của Tra Cách dường như mất hết sức vậy. Muốn đâm trúng đối phương quả thật rất khó, nhưng tại sao kiếm của gã lại nhẹ tênh như thế?