Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 162: Không Chiến Mà Thắng




Học viện trong học viện, người trên người. Hôm nay bầu không khí tại phòng học đặc biệt tràn đầy áp lực. Tuy rằng Lưu Sâm và Tư Tháp ngồi chung một chỗ, nhưng hai người chỉ cười cười xã giao với nhau thôi, chứ không còn cái tình thân thiết giữa bằng hữu với nhau như trước nữa. Còn Á Sắt thì hôm nay y phục rất chỉnh tề, biểu tình ở trên mặt cũng khá cao ngạo. Gã ngồi chễm chệ ở phía đối diện, nhưng chẳng thèm liếc mắt nhìn mọi người lấy một cái.

Viện trưởng thong thả tiến vào phòng. Ông ta dừng lại ở giữa phòng rồi cất tiếng tuyên bố:

- Cách Tố giảng sư không tham gia tỷ thí. Những người ghi danh tham dự chính là ba vị học viên ở đây, Á Sắt, Tư Tháp và A Khắc Lưu Tư!

Ba người nghe gọi tên liền đồng loạt đứng dậy.

Viện trưởng khoác tay, nói:

- Ba vị, mời ngồi!

Sau đó ông ta lại nói tiếp:

- Vị trí ứng tuyển chỉ có một, ba vị đều là những cao thủ đứng đầu của bổn học viện. Cuộc tuyển chọn lần này chính là lần lựa chọn cao cấp nhất trong các lần tuyển chọn. Sau khi trải qua nghiên cứu của học viện, ba vị cứ khiêu chiến tự nhiên, rồi tự mình quyết định phương thức tỷ thí. Ta chỉ đưa ra một yêu cầu: không cho phép gây thương tổn đến tính mạng của đối thủ. Bây giờ các ngươi có thể bắt đầu thương lượng được rồi.

Nói xong, viện trưởng quay mình bỏ đi.

Một phương thức thỏa thuận rất tốt, bởi vì có như vậy thì viện trưởng sẽ bớt đi một việc.

- Á Sắt tiên sinh!

Tư Tháp mở miệng trước:

- Hồi mấy tháng trước, đáng lẽ chúng ta đã phải có một cuộc đấu rồi, nhưng cho tới bây giờ nó vẫn chưa xảy ra, có phải là đã quá muộn hay không?

- Đúng là đã muộn thật!

Á Sắt lãnh đạm nói:

- Nếu là mấy tháng trước, Tư Tháp tiên sinh mà khiêu chiến với bản nhân thì ta sẽ không tiếp nhận; nhưng hôm nay đã khác hẳn, ta muốn xem thử viện trưởng tiên sinh chỉ trong hai tháng qua đã huấn luyện được nhân tài như thế nào.

Ý tứ của gã rất rõ ràng, nếu là mấy tháng trước, với cấp bậc là đại kiếm sư, vậy thì gã nhất định sẽ không tiếp nhận sự khiêu chiến của ma pháp sư cấp một; nhưng hôm nay đã khác trước, Tư Tháp đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, vì vậy mà gã có thể tiếp nhận sự khiêu chiến đó, nhưng chẳng qua chỉ là vì kết quả huấn luyện cường giả của viện trưởng trong hai tháng mà thôi - lời nói này rõ ràng cũng mang tính trào phúng mà thôi.

Tư Tháp cười lạnh thốt:

- Ngươi nhất định sẽ không thất vọng đâu! Bây giờ có thể bắt đầu chứ?

Á Sắt cao ngạo gật đầu, nói:

- Hay lắm, xin mời ra ngoài!

"Vù" một tiếng vang lên, Tư Tháp từ trên ghế ngồi mà bốc mình lao thẳng ra cửa. Khi gã vừa yên ổn đáp xuống thì ở trước mặt đã thấy xuất hiện một người, chính là Á Sắt. Tuy gã cử động sau, nhưng tốc độ lại cực nhanh, tựa hồ như cùng một lượt chạm xuống đất với Tư Tháp vậy.

Thế nhưng khuôn mặt của Á Sắt lại thoáng hơi kinh ngạc, bởi vì ở trước mặt gã đã có một người khác đứng đó từ bao giờ, mà thân ảnh đó lại đứng áng trước mặt Tư Tháp, chính là A Khắc Lưu Tư! Hắn mới đúng là người chạy ra sau cùng, so với gã thì còn chậm hơn nhiều lắm, chí ít thì lúc gã ra khỏi cửa thì hắn mới cử động. A Khắc Lưu Tư căn bản không hề có dấu hiệu cử động nào, nhưng khi Á Sắt vừa dừng thân hình lại thì A Khắc Lưu Tư cũng đã có mặt ở một vị trí cách gã chừng hơn trượng rồi.

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Á Sắt tiên sinh, hy vọng ngươi không quên rằng lần này tham gia tranh tuyển còn có tới ba người lận?

Á Sắt cười lạnh, thốt:

- Đợi ta đánh bại Tư Tháp xong thì sẽ đến lượt ngươi!

- Có lẽ Tư Tháp sẽ không giành trước với ta đâu!

Lưu Sâm quay đầu lại hỏi:

- Phải vậy không, Tư Tháp?

Tư Tháp hơi nhăn nhó, rồi cười gượng, nói:

- Ừ, ta không tranh!

Á Sắt cười ha hả nói:

- Quả nhiên là bằng hữu tốt! Trước tiên để A Khắc Lưu Tư làm tiêu hao thể lực của bản nhân, sau đó Tư Tháp mới không cần chiến mà cũng thắng. Kế sách này tuy cao minh, nhưng để xem tốc độ lưu A Khắc Lưu Tư có thể làm tiêu hao bao nhiêu thể lực của bản nhân đây?

Vừa dứt lời, gã lập tức bạt kiếm. Thân kiếm vừa ra khỏi vỏ thì nó liền tỏa sáng, nhưng những luồng sáng ở trên thân kiếm lập tức ngưng tụ lại thành một điểm hàn quang ở đầu mũi kiếm, và chỉ thẳng vào Lưu Sâm.

Lưu Sâm dường như vẫn chưa cảm thấy được điều đó, hắn bình tĩnh đối diện với Á Sắt rồi nói:

- Á Sắt, ngươi bình thường vẫn luôn có địch ý với ta. Ngày hôm nay, địch ý đó lại càng thêm sâu đậm!

- Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng!

Á Sắt cười lạnh:

- Kẻ có thể khiến cho ta nuôi địch ý thật là rất ít.

Không ngờ gã không hề phủ nhận lòng thù địch của mình.

Lưu Sâm lại nói:

- Kỳ thật ngươi cũng không cần nuôi địch ý với ta. Cho dù lần này ngươi có trúng tuyển thì cũng không có nghĩa là sẽ thành công. Khi ngươi phải đi tranh tuyển với người trong thiên hạ, số lượng ma đạo và kiếm thánh ở dưới ba mươi tuổi thì đông vô số kể. Khi đối diện với họ, ngươi nhất định sẽ bị thất bại. Nếu đã biết trước mình sẽ bị bại, vậy còn tranh giành làm chi?

Tư Tháp đứng bên cạnh nghe vậy thì thầm rúng động trong lòng. Chẳng lẽ những lời đó là A Khắc Lưu Tư muốn ngầm nhắc nhở mình? Nếu không phải lời đó nhắm vào Á Sắt thì cũng là nhắm vào mình rồi.

- Nếu ta thất bại, chẳng lẽ ngươi sẽ khá hơn sao?

Á Sắt không tức giận, mà trái lại còn cười lớn hơn:

- Ngươi muốn dùng tốc độ để sáng tạo kỳ tích sao? Nói cho ngươi biết, thực lực mới là nhân tố quyết định sau cùng, nếu chỉ dựa vào một chút thủ đoạn thì tuyệt đối sẽ không tiến xa được!

- Đồng ý!

- Vậy là ý gì?

Á Sắt thắc mắc, những người đứng ngoài cũng thắc mắc giống gã, không ai hiểu ý của Lưu Sâm là gì cả. Lúc này viện trưởng đã xuất hiện ở bên cạnh bức tường viện từ bao giờ, bên cạnh ông ta còn có Ước Khắc Tốn và Cách Lý đạo sư.

- Ý ta là....đồng ý với chủ kiến của ngươi, lấy thực lực mà luận anh hùng!

Lưu Sâm chìa tay ra:

- Mời xuất thủ!

Trường kiếm trong tay, hai người đứng cách nhau chỉ hơn một trượng. Đó là một khoảng cách thích hợp nhất cho kiếm sư tấn công đối phương. Thế nhưng trường kiếm của Á Sắt không hề đâm ra, gã chỉ án kiếm trước ngực rồi nói:

- Ngươi có thể bắt đầu được rồi!

Đối phương là bậc kỳ tài của tốc độ lưu, nếu ứng phó với mình thì nhất định hắn sẽ phải sử dụng thân pháp tới mức cực hạn. Gã muốn đợi cho đối phương khởi động thân pháp thì mới ra tay, bởi lẽ ở trước mặt đông đảo người quan chiến như vậy, Á Sắt vốn tự nhận mình là đệ nhất cao thủ, do đó không muốn chiếm tiện nghi của đối phương.

- Ngươi có thể bắt đầu được rồi!

Lưu Sâm từ tốn thốt:

- Mời!

- Được lắm!

Hai tiếng đó vừa thoát ra miệng, một điểm hàn mang đột nhiên được phóng ra. Không, không phải là hàn mang phóng ra, mà là Á Sắt đang đâm kiếm ra phía trước. Chỉ một cú đâm đó mà tốc độ của nó cực nhanh và cực mạnh, điểm hàn mang ở mũi kiếm như vẫn dính ở mũi kiếm, nhưng cũng tựa như muốn thoát ra ngoài, linh động vô cùng!

Tư Tháp trợn mắt ra để cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Lưu Sâm. Nếu muốn đối phó với một đòn tấn công nhanh thì hắn nhất định phải tránh nhanh hơn. Hiện lúc này ở bên phải Lưu Sâm đang có một thân cây lớn, nếu tránh sang bên phải rồi dùng thân cây đó yểm hộ cho hắn thì sẽ có hiệu quả rất tốt. Nếu đối diện với đòn tấn công đó, tất nhiên gã phải đặt mình vào vị trí của Lưu Sâm để tìm cách ứng phó, nhưng gã đã sai rồi, mà chẳng những thế, tất cả những người đang quan chiến cũng đều sai hết. Lưu Sâm không hề nhích động, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, thanh trường kiếm mang theo hàn mang đâm thẳng vào trước ngực của Lưu Sâm, mắt thấy nó sắp xuyên thủng người hắn rồi, cả Khắc Nại và Ưu Lệ Ty cũng đều trợn mắt ra thật lớn để nhìn.

Bỗng nhiên, thanh trường kiếm đột ngột dừng lại ngay ở trước ngực của Lưu Sâm chừng một xích.

Phải chăng là do Á Sắt đã hạ thủ lưu tình? Nếu là vậy thì tại sao gã lại đang biến sắc như thế?

Lưu Sâm nhẹ giọng thốt:

- Đây là Phong Thuẫn!

Tất cả mọi người đều đồng loạt biến sắc, kể cả viện trưởng và hai vị đạo sư!

Phong thuẫn! Phong thuẫn của hắn có thể đỡ được một kích toàn lực của đại kiếm sư sao? Đó là cấp bậc gì? Là cấp của ma đạo sư! Ngày hôm qua kiểm nghiệm ma pháp, ma pháp chủ lưu của hắn rõ ràng chỉ miễn cưỡng đạt tới cảnh giới của đại ma pháp sư thôi. Tuy mọi người không hiểu nguyên do, nhưng nếu kết hợp với những kinh lịch huy hoàng của hắn lúc trước cùng với lời đồn đãi về việc hắn ẩn giấu thực lực chân chính ở trong học viện, thì tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận được sự thật này. Ngày hôm nay tỷ thí, hắn lại đạt tới cảnh giới của ma đạo sư. Chẳng lẽ chỉ trong một đêm mà hắn có thể tiến bộ một bước dài như thế sao?

Sắc mặt của Á Sắt càng thay đổi nhiều hơn nữa. Gã quát lớn một tiếng, sau đó thu kiếm lại, quang mang ở trên mũi kiếm không ngừng nhảy nhót liên tục. Gã hít vào một hơi thật sâu, nhưng lúc này đã thấy Lưu Sâm khoác nhẹ tay thành một vòng, trường kiếm của Á Sắt đột nhiên hạ xuống thấp và ép sát xuống tới chân của gã. Gã cố hết sức để vùng vẫy, rõ ràng trên người gã chẳng có gì hết, nhưng gã lại cảm nhận được đang có một sợi dây vô hình trói lấy mình rất rõ ràng.

- Phong chi tác!

Một thanh âm hốt hoảng vang lên, thì ra là tiếng kinh hô của Cách Lý đạo sư!

- Đúng là Phong chi tác!

Lưu Sâm hướng về phía Cách Lý rồi hơi khom người xuống, nói:

- Đa tạ đạo sư đã dạy bảo!

Hàn quang chợt lóe lên, thanh trường kiếm ở trong tay Á Sắt đột nhiên rời khỏi tay mà bắn thẳng về phía Lưu Sâm. Đó chính là chiêu cuối cùng của gã.

Nhưng Lưu Sâm đã khoác nhẹ tay một cái, thanh trường kiếm liền bẻ ngoặt ở trên không trung, sau đó chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, nó đã bay ngược trở lại, xuyên qua sát bên tai của gã rồi cắm phập vào hòn giả sơn ở phía đối diện, ngập tới tận đuôi.

Lưu Sâm lại khoác nhẹ tay, rồi nói:

- Á Sắt tiên sinh, ngươi thua rồi!

Mấy lời này vừa thốt ra, Á Sắt liền ngã quỵ xuống đất, sắc mặt xám như tro tàn. Tất nhiên gã đã thua rồi, bởi vì thực lực của đôi bên chênh lệch quá xa.

Không có tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đều nhìn đến há hốc miệng, kể cả Khắc Nại và Ưu Lệ Ty ở trong đó. Bọn họ có thể tiếp nhận việc Lưu Sâm lấy tốc độ nhanh để chế phục Á Sắt, nhưng lại khó có thể tiếp nhận được việc hắn đã đạt tới cảnh giới của ma đạo sư!

- A Khắc Lưu Tư tiên sinh!

Cách Lý khẽ thở dài:

- Ta thật không dám nhận lời cảm tạ của ngươi, bởi vì chiêu thức tối hậu đó đã mang theo lực lượng mà ngay cả ta cũng chưa đạt tới được!

Viện trưởng khẽ ho khan vài tiếng, tất cả mọi người đều quay nhìn về phía ông ta.

Viện trưởng chậm rãi lên tiếng:

- Ta xin tuyên bố: A Khắc Lưu Tư tiên sinh sẽ đại biểu cho Tô Nhĩ Tát Tư học viện, mấy ngày nữa sẽ lên đường đến Bạch Ngọc học viện ở Minh Hà cốc!

Đáng lẽ còn một người nữa tham gia dự tuyển, đó là Tư Tháp! Nhưng gã không cần tham gia nữa, bởi lẽ viện trưởng rất hiểu tôn nhi của mình, nếu gã phải đối mặt với một người vừa tấn cấp đại ma pháp sư như Lưu Sâm, một kẻ mà ngay cả một ma đạo sư thâm niên cũng phải kính nể, thì nhất định gã sẽ không có cơ hội để thủ thắng. Tư Tháp không cần phải xuất thủ, thậm chí cũng không cần xuất ngôn nữa!

Tư Tháp quả thật không hề thốt một lời nào. Trong lòng gã đang rất mông lung! Phải chăng bằng hữu của gã có ý khoa trương, dùng cách này để miễn đấu với mình một trận?

Gã cũng rất thông minh. Quả thật Lưu Sâm đã có ý đó, hắn không muốn chính diện tranh đoạt với Tư Tháp, duy chỉ có phương thức này mới có thể khiến cho gã thấy khó mà rút lui thôi.

- Chúc mừng ngươi!

Khắc Nại vừa nói, vừa mở rộng hai tay và bước đến trước mặt Lưu Sâm.

Lưu Sâm cũng ôm chầm lấy gã, rồi quay sang nói với Tư Tháp:

- Tư Tháp, ta muốn mời ngươi đi uống vài chén, thế nào?

Tư Tháp cười gượng nói:

- Được thôi! Nếu đánh thì không đánh lại ngươi, hy vọng ta có thể dùng rượu để kích bại ngươi!

- Trong việc uống rượu, nếu có bại thì cũng chỉ có ngươi là bại thôi!

Lưu Sâm lại cười hỏi:

- Ưu Lệ Ty, có muốn đi chung không? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ưu Lệ Ty nghe hỏi thì khuôn mặt liền đỏ rựng lên....

Thế rồi bốn người kéo nhau bỏ đi, viện trưởng đưa mắt dõi theo bóng lưng của Lưu Sâm thật lâu, phảng phất như là mới lần đầu gặp được hắn vậy!

Bên cạnh ông ta chợt có thanh âm vang lên:

- Viện trưởng, về vấn đề thi đấu của Thủy hệ hoàng kim tổ, ngày hôm nay đã có thêm một học viên báo danh, đó là Á Na, người lúc trước đã từng tham dự tỷ thí ma pháp phụ. Theo lời viện trưởng nói thì nàng ta đã tiến nhập vào vòng bát cường, nhưng không phải là bát cường của Thủy hệ. Người xem....có nên cho nàng ta tham gia hay không?

- Hả, ngươi vừa nói cái gì?

Viện trưởng tựa như bị mấy lời đó kéo về với thực tại.

- Ta nói là....

Ước Khắc Tốn lập lại lời lúc nãy của mình.

Viện trưởng gật đầu, nói:

- Cứ để nàng ta tham gia! Tô Nhĩ Tát Tư học viện sớm đã có nhiều kỳ tích rồi, để xem chuyến này nữ hài đó có thể sáng tạo ra một đoạn truyền kỳ mới hay không!

- Dạ!

Hai vị đạo sư cùng đáp lời, trong mục quang của họ đều ánh lên nét dị dạng. Chẳng lẽ viện trưởng đã nhận ra A Khắc Lưu Tư chính là một kỳ tích rồi sao? Đối với một vị đại ma đạo mà nói, có thể cẩn thận bình luận một học viên như vậy thì đúng là chưa từng có bao giờ!