Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn




Trong lòng Lạc Lâm Lâm không khỏi nổi sóng, làm sao với nha đầu này bây giờ? Người của Vu Sơn tộc bọn họ một khi đã thích ai đó thì cái gì cũng không quản, cho dù ngồi ở bên ngoài cửa và chính tai nghe được những tiếng không nên nghe, vậy mà nha đầu đó vẫn không thay lòng chút nào.

Đúng là một cô nương thuộc loại nguy hiểm, nguy hiểm siêu cấp. Nếu chỉ nới lỏng ra một chút thì dám nàng ta cũng sẽ dâng đến tận cửa cho tên bại hoại kia lắm. Muốn khống chế hắn thật là khó khăn, có mỹ nữ dâng tới tận cửa, nếu hắn mà không đụng đến thì mới đúng là gặp quỷ. Mà nếu muốn khống chế nha đầu kia thì cũng khó không kém. Nha đầu đó thích hắn, thích đến quên hết tất cả, không biết có nên nhắc nhở gia gia nàng ta một chút không nhỉ? Hoặc là để cho mẫu thân của nha đầu đó quản chế nàng ta một phen? Nhưng làm vậy cũng khó, lỡ như mẫu thân của nha đầu đó mà biết được, nói không chừng bà ta còn dạy cho nữ nhi của mình vài chiêu khiến cho nam nhân đó càng được cao hứng hơn thì khổ...

Sao đi lâu vậy mà còn chưa về? Phải chăng nha đầu kia mượn cơ hội đi pha nước mà chuồn mất không? Vừa nghĩ tới đây thì Lạc Lâm Lâm lại đứng ngồi không yên, may mà ngay lúc đó đã có tiếng gọi truyền vào:

- Muội về rồi!

Nha đầu đó đã trở về, đêm nay mình ngủ chung với nha đầu này, tất nhiên nàng ta sẽ không có cơ hội chạy đi đâu, nhưng còn ngày mai thì sao?

oooOooo

Trời vừa sáng thì Lạc Lâm Lâm đã biến mất. Nàng trực tiếp chạy đến gõ cửa phòng trọ của Lưu Sâm rồi nói:

- Ái lang, đổi phòng trọ này đi.

- Bộ nàng thật sự hận phòng trọ này đã làm mất tấm thân xử nữ của nàng à?

Lưu Sâm mắt nhắm mắt mở và giang tay ôm lấy mỹ nữ vừa tới phá giấc ngủ của mình, đồng thời còn thốt ra vài câu trêu chọc.

- Ta thích phòng trọ này!

Lạc Lâm Lâm liếc hắn một cái rồi nói tiếp:

- Nhưng ở lâu một chỗ thì không có gì vui....đổi chỗ khác rồi chúng ta làm tiếp, làm cho thật thống khoái. Ta đi đây, theo hay không là do ngươi...

Nói xong, nàng liền vùng ra khỏi tay hắn rồi chạy bay đi, thậm chí còn không hề quay đầu lại nữa. Nàng biết tên sắc lang sẽ chạy theo. Quả nhiên, sau khi đến thuê một căn phòng ở tòa khách điếm thứ hai, nàng vừa vào phòng thì Lưu Sâm cũng bước vào theo. Hắn ôm lấy nàng rồi hỏi:

- Ái cơ, có phải bây giờ bắt đầu cuộc chơi mới mẻ đầy kích thích rồi hay không?

Lạc Lâm Lâm cười khanh khách nói:

- Quả nhiên không thể thiếu ngươi! Trước tiên hôn nhẹ đã....sau đó sang bên kia chơi. Ban ngày không làm gì hết, đợi đến tối thì ta và ngươi mới....

Rốt cuộc cũng tránh được nàng mỹ nữ đáng sợ kia. Tiểu cô nương này cũng có phần đắc ý. Ta cứ đổi chỗ ở, mỗi ngày một nơi, để xem ngươi làm sao tìm ra được! Mãi cho tới ngày khai giảng của hắn, chỉ e ngươi sẽ không có cơ hội để gặp được hắn rồi. Ừm, cứ quyết định như vậy!

Già Mạc thành quả thật là một tòa thành xinh đẹp. Khắp nơi đều là bạch thạch thật lớn, hầu hết các kiến trúc đều xây bằng bạch thạch, khiến cho toàn thành đều tràn ngập một loại phong cách uy nghiêm và cổ xưa. Ngoài kiến trúc ra thì cũng chỉ toàn là kiến trúc. Ở phía trước là một tòa núi nhỏ, mà núi non ở trong thành lại có một đặc điểm, đó là vừa nhỏ vừa tinh xảo. Mà ngọn núi ở trước mắt cũng không ngoại lệ, hơn nữa, nó còn có một chiếc cầu nhỏ. Dưới chiếc cầu lại có nước chảy, ở trên mặt nước lại có khói nước bốc lên lờ mờ, rõ ràng là có nhà ở.

Lưu Sâm và Lạc Lâm Lâm đứng dựa vào thành cầu mà ôm nhau rất tình tứ. Nơi đây là chỗ ở của những kẻ thuộc giai tầng hạ đẳng ở trong thành, không một ai nhận ra nàng chính là tôn nữ của đại công - tứ tiểu thư nổi tiếng khắp toàn thành, và cũng không ai biết hắn là tiền nhiệm thiếu chủ A Khắc Lưu Tư danh chấn khắp tám trăm dặm hải vực.

- Ngươi thật đã bị mất chức thiếu chủ rồi à?

Lạc Lâm Lâm vừa hỏi vừa tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không hề có vẻ tiếc nuối gì cả.

- Đúng vậy, lần này ta đã bị đánh bại một cách khó giải thích được, và cũng không biết rốt cuộc đã thua vào tay ai nữa.

Lưu Sâm cười khổ, trông bên ngoài thì dường như hắn bị đánh bại dưới tay của ca ca, nhưng tất cả mọi việc đều do phụ thân thao túng. Nếu căn cứ vào đảo quy, vậy chẳng lẽ hắn đã thua cho đảo quy say sao? Hay là thua cho thời cuộc?

- Ngươi không hề thất bại!

Lạc Lâm Lâm cất giọng ôn nhu an ủi:

- Trong mắt ta, ngươi đã thắng rồi! nguồn TruyenFull.vn

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi vì Hắc Lưu đảo nên mới mất đi chức vị thiếu chủ. Ta nghĩ ngươi thật sự đã thay đổi rồi!

Lạc Lâm Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi nói tiếp:

- Ái lang, điều này khiến ta cảm thấy.....ta chính là phúc khí của người đấy!

Lưu Sâm cười ha hả, nói:

- Mất đi chức thiếu chủ, thắng được mỹ nhân về! Nói như vậy thì ta đúng là đã thắng lớn rồi! Cao hứng thật! Mà có điều còn cao hứng hơn nữa, ngươi có muốn nghe kể chuyện đó hay không? Tô Cách Lâm đại công thật là nhiệt tình đó nha, so với gia gia ngươi thì còn nhiệt tình hơn nữa lận....

Lạc Lâm Lâm mở to đôi mắt, nàng nắm chặt tay hắn rồi bắt hắn kể cho nàng nghe chuyện mà hắn đã gặp phải. Khi nghe tới đoạn gay cấn, lòng bàn tay của nàng liền ướt đẫm mồ hôi. Đến khi nghe kể xong thì nàng thở một hơi thật dài, rồi nói:

- Ái lang, ngươi quá mạo hiểm đi. May mà bọn họ không phải kẻ thật sự ở sau giật dây, bằng không...ta sợ mình đã thành quả phụ rồi quá!

- Vậy à?

Lưu Sâm hờ hững nói:

- Bây giờ đừng quá vội kết luận! Ái cơ, hiện tại ta không tán thành gia gia ngươi lập tức triển khai tấn công họ ngay, nhưng ta cũng có lo lắng giống như nàng vừa rồi vậy đó. Tô Cách thành, đây đúng là một tòa thành đầy mê hoặc, nó có quá nhiều đầu dây mối nhợ cần phải tháo gỡ. Trước mắt ta không thể nói rõ ra được, nhưng ta biết, thế nào trong tương lai thì nó cũng sẽ hiện rõ chân diện mục của mình thôi. Vì vậy mà chúng ta chỉ có thể giữ một thái độ với họ thôi, đó là cảnh giác cao độ; nhưng cũng chớ vội tấn công. Dù sao nếu phát động chiến tranh thì đôi bên cũng chỉ là lưỡng bại câu thương thôi, tội gì phải làm vậy chứ?

Lạc Lâm Lâm gật đầu thừa nhận:

- Đúng vậy, nhưng còn Động Tinh tộc thì sao?

Động Tinh tộc vốn là một con chó săn trung thành của Tô Cách thành, nhưng bây giờ họ vừa trở giáo quay đầu và bắt tay hợp tác với Già Mạc thành đấy thôi.

Lưu Sâm cười nhạt nói:

- Bọn chúng chỉ là một con chó theo chân thôi. Mà thái độ đối với chó thì rất đơn giản, nó nguyện ý chạy theo ngươi, nguyện ý giúp ngươi giữ cửa, vậy mình cứ hoan nghênh nó, cứ khích lệ nó, và cứ coi nó như một kẻ hạ nhân. Ngàn vạn lần đừng xem bọn chúng là bằng hữu của mình!

Lưu Sâm hiểu rất rõ Động Tinh tộc. Hắn không thể dùng các phẩm hạnh của nhân loại để đánh giá bọn họ được. Hắn không phản đối kết giao bằng hữu với những con người bình dân, nhưng tuyệt đối sẽ không kết bằng hữu với Động Tinh tộc.

- Ừm, ta nghĩ ngươi nói đúng!

Lạc Lâm Lâm lo lắng, nói:

- Theo lời ngươi nói, vậy sẽ còn người theo dõi và ám sát ngươi nữa! Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận mới được....Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta thật không biết phải làm sao....

Thanh âm của nàng tràn ngập vẻ ôn nhu vô hạn.

- Yên tâm đi, bản lãnh của ta ra sao chẳng lẽ nàng còn chưa biết hay sao?

Lưu Sâm bật cười ha hả rồi nói tiếp:

- Cả kiếm thánh mà ta còn giết được, vậy cái đám nhát gan không dám thò đầu ra gặp người ta đó thì có lợi hại tới đâu kia chứ?

- Đừng có tự thổi phồng như thế, bộ ta còn chưa biết ngươi hay sao?

Lạc Lâm Lâm lườm hắn một cái, rồi nói:

- Giết kiếm thánh là thật, nhưng sau khi giết xong thì sao? Lúc đó ngươi chỉ là một đống bùn không hơn không kém thôi, phải tựa lên người bổn tiểu thư mà thở không ra hơi....

Lưu Sâm nghe vậy thì gãi gãi đầu, nói:

- Điều đó đúng là một vấn đề đây! Ta phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được, bằng không, một ngày nào đó, giết xong được một tên cường giả, rồi sau đó lại bị chết về tay một tên kiếm sĩ thấp kém thì thật là không đáng!

Việc tham thảo câu phu là chuyện sau này, còn bây giờ thì hai người còn đang mải mê ngồi tâm sự với nhau. Cả hai đều kể hết cho nhau nghe những gì mình đã trải qua, kể không hết thì lại ôm ấp vuốt ve triền miên, phong lưu bất tận. Khi màn đêm buông xuống, hai người vừa về phòng trọ thì khuôn mặt của Lạc Lâm Lâm đã đỏ như gấc. Lưu Sâm chỉ khẽ động ngón tay một chút thì thân thể của nàng đã run lên lẩy bẩy, sau đó thì y phục liền được trút bỏ sạch sành sanh. Lạc Lâm Lâm ngã vào lòng tình lang rồi thì thầm vào tai hắn:

- Ngày đó....ngày đó nếu như ngươi xâm phạm ta, tất ta sẽ căm hận ngươi, nhưng....nhưng bây giờ, ta lại rất thích ngươi!

Nàng nhắc tới ngày đó là ngày ba người trốn vào sơn động, nếu lúc đó nàng bị hắn phá xử, vậy thì lòng của nàng sẽ hận hắn. Nhưng đó chỉ là một giả thuyết, bởi lẽ thế sự biến hóa vô thường, ai có thể biết được ngày sau thế nào chứ?

Thế rồi mười ngày tiếp theo đó, từ thành nam đến thành bắc, quanh đi quẩn lại, trước sau họ đã thuê phòng ở mười căn khách điếm. Mỗi ngày Lạc Lâm Lâm đều đi chơi đến tối mới về đại công phủ. Nàng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ nghe mọi người đều nói trông nàng càng xinh đẹp hơn. Chỉ trong mấy ngày thời gian, có gì thay đổi mà đẹp hay không chứ? Không ai biết được điều đó, có lẽ chỉ có Vu Tâm Nhu là biết được, nàng có vẻ rất ủy khuất, hay là đến bây giờ mới cảm thấy bị ủy khuất, bởi vì sau ngày gặp hắn, nàng đã trở lại căn khách điếm bình dân kia thì đã không còn hắn ở đó nữa. Chẳng lẽ hắn đã bỏ đi rồi sao? Nhưng thần tình của vị tỷ tỷ này đã nói cho nàng biết, hắn chưa hề bỏ đi.

Vậy tại sao hắn chưa bỏ đi mà nàng lại không gặp được hắn chứ? Chẳng lẽ hắn không thích nàng sao? Hắn chưa từng cho nàng cơ hội để nàng chứng minh bản thân mình tốt tới đâu kia mà?

Ban đêm yên tĩnh, chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Lâm Lâm bước ra mở cửa phòng, vừa thấy tiểu muội muội Vu Tâm Nhu thì nàng nhiệt tình đón tiếp:

- Muội muội, ngươi đến rồi à?

Ngay cái đêm nghiệt ngã ấy, nàng dùng hết mọi kế để giữ Vu Tâm Nhu ở lại cùng ngủ với mình, nhưng bây giờ thì không cần nữa, bởi lẽ nàng ta không hề biết mình giấu nam nhân kia ở đâu, có muốn tìm cũng tìm không ra, vậy có gì phải lo chứ?

- Tỷ tỷ, hắn ở đâu vậy? Mấy ngày nay muội đi tìm mãi mà không ra?

Vu Tâm Nhu ủ dột hỏi:

- Tỷ giúp muội tìm hắn được không?

- Hắn? Hắn là ai vậy?

Lạc Lâm Lâm giả đò ngây thơ, rồi đột nhiên gãi gãi đầu, nói:

- À, ngươi nói là A Khắc Lưu Tư phải không? Hơn mười ngày trước hắn đã bỏ đi rồi, dường như là đi....đi phương bắc thì phải. Sau một thời gian sẽ trở lại, thế nào, ngươi có việc tìm hắn à?

Vu Tâm Nhu nghe vậy thì thất vọng hỏi lại:

- Hắn đi thật rồi à? Khi...khi nào hắn trở lại, tỷ báo cho muội biết một tiếng được không? Nếu để một mình tỷ tỷ hầu hạ hắn lâu ngày như vậy, muội thật là áy náy. Dù sao tỷ tỷ cũng vì muội mà phải làm nữ nhân của hắn.....

Lạc Lâm Lâm khẽ cắn môi, hỏi:

- Ý của ngươi là....ta hẳn phải bầy tiệc rượu để cảm tạ ngươi?

Vu Tâm Nhu nóng nảy đáp:

- Không phải vậy, ý muội là....tỷ tỷ vì muội....mà phải hầu hạ hắn. Tỷ tỷ là một tiểu thư, làm sao có thể hầu hạ người khác được? Kẻ đó phải là muội mới đúng. Tỷ tỷ còn vì muội mà bị đau đớn nữa, muội....ý của muội thế nào, chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn chưa rõ sao?

Lạc Lâm Lâm xoa xoa trán, nói:

- Ngươi nói một hồi thì loạn hết rồi, nhưng ta cũng hiểu được. Không sao đâu, hảo muội muội, chỉ cần thỉnh thoảng ngươi giúp ta một vài việc là được rồi. Còn chuyện này thì....không nên nhắc tới nhiều....Nếu như mẫu thân ta biết thì mọi việc sẽ hỏng cả....

oooOooo

Bên ngoài bìa rừng, hai bóng người rốt cuộc cũng khó khăn tách rời khỏi nhau. Trên mặt Lạc Lâm Lâm hiện lên vẻ quyến luyến không nỡ xa rời, nàng nói:

- Ái lang, sau khi đi rồi thì phải luôn nhớ tới ta đấy nhé!

- Nhớ mà!

- Khi nào trở lại đây thì phải đến tìm ta đó!

- Ừm!

- Hôn ta thêm một lát đi!

- Ừm!

Sau khi hôn nàng thật say đắm, Lưu Sâm rời đôi môi đỏ thắm của nàng rồi hỏi:

- Ủa, có phải nàng đã thay đổi rồi không? Có phải đây là phần thưởng cho ta không?

Không có lời đáp lại, thay vào đó là một cái nhéo đau điếng vào hông hắn.

Đôi bàn tay cuối cùng cũng buông nhau ra. Lưu Sâm giật cương cho bạch lộc phi nước đại. Trong nháy mắt thì bóng dáng của hắn đã tiêu thất bên ngoài tùng lâm, chỉ lưu lại Lạc Lâm Lâm đang giậm chân tiếc nuối...