Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân




Khải Sắt Lâm chạy theo được hai bước thì rốt cuộc cũng dừng lại. Nàng ngơ ngác nhìn rừng tùng, hắn nói đi là đi, tại sao vậy chứ? Nếu là vì kim tệ, vậy tại sao hắn không nhận kim tệ? Nếu không phải vì kim tệ, vậy hắn vì cái gì?

Tất nhiên nàng không biết được, trong lúc nàng còn đang miên man nghĩ ngợi, ở trong rừng chợt có một thân ảnh lướt đi một cách vô thanh vô tức, xuyên qua các bụi cây, rồi biến mất ở sau một sơn cốc ở trên sườn núi.

Lúc này trời còn sớm, nhất định sẽ có đại đội nhân mã kéo đến rất nhanh, nhất định sẽ có rất nhiều người nhận ra hắn. Nếu cứ tùy tiện vào thành thì chắc chắn sẽ đụng phải những người có thể nhận ra hắn, vì vậy nên hắn phải đợi trời tối thì mới vào thành, và đương nhiên trước lúc đó thì hắn phải thay đổi y phục và sửa đổi lại tướng mạo một chút. Lý tưởng nhất là có thể thăm dò địa phương mà hắn đã chọn sẵn, tức là đại công phủ!

Việc tôn nữ suýt tí nữa thì mất mạng, suốt dọc đường đi lại gặp kinh hiểm khôn lường, đó là một đại sự. Tối nay thế nào đại công cũng sẽ cùng thương lượng với một số nhân vật trọng yếu, nếu có thể nghe lỏm được họ bàn bạc những gì thì mọi đáp án đều sẽ được giải khai ngay thôi.

Thành tường không quá cao, bằng vào công lực của hắn tất sẽ dễ dàng lẻn vào, nhưng phải dùng thân phận gì để vào thành đây? Hoặc giả có thể sửa lại là: phải đi mượn y phục của ai đây?

Lưu Sâm ngã lưng nằm trên cỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ non, lẳng lặng ngắm mây bay trên trời. Vệ sĩ? Nếu mình mặc một bộ trang phục của vệ sĩ thì sao? Loại người này có rất đông ở đại công phủ, họ khả dĩ có thể dùng thân phận này mà đến làm tân khách của đại công phủ, còn mình thì đêm hôm khuya khoắt mới lẻn vào đó, vậy thì có ai mà nghĩ tới điểm này được đâu chứ?

Vầng thái dương vẫn chễm chệ ở trên cao, đối với những người đang chờ đợi thì ban ngày có vẻ kéo dài rất lâu.

Lưu Sâm hơi nhắm đôi mắt lại. Nếu người ta dự định làm chuyện xấu vào ban đêm, vậy thì ban ngày họ phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Hắn cũng không ngoại lệ, nhưng ngay trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mệ, đột nhiên trong lòng dấy lên một loại cảm giác rất kỳ quái. Thế rồi hắn mở bừng mắt ra, lúc này chợt có một bóng nhân ảnh lướt tới gần.

Đó là một bóng nhân ảnh đang chầm chậm tiến tới gần, chầm chậm lướt đi trên cỏ, nhưng ánh mắt của Lưu Sâm đã sáng rực lên, bởi vì hắn đang nhìn vào đôi chân của người kia.

Người này nhìn từ góc độ nào cũng không giống như một nông phu, y phục của lão rách rưới, da mặt khô nám, tuổi độ hơn năm mươi, trên đầu lại còn đang đội một chiếc nón cỏ lớn mà nông phu vẫn thường dùng. Trong lúc lão bước đi trên cỏ, mỗi một bước đạp xuống, nhìn từ góc độ nào cũng thấy thân thể của lão luôn có thăng bằng. Nếu lão quả thật là nông phu, vậy bất kể lão đi nơi nào ở trong ruộng thì cũng không thể ngã xuống được.

Lão giả chậm rãi tới gần. Khi khoảng cách gần hơn, người ta có thể trông thấy lão rõ ràng hơn. Lão rất bẩn, trên người khắp nơi đều là đất, trông dường như lão vừa gặp phải một trận mưa lớn, sau đó lại lăn lộn ở nơi sình lầy ô uế nhất một lúc vậy. So với vùng đất mà lão vừa đặt chân qua, trông lão còn dơ hơn nhiều và bùn đất ở trên người cũng nhiều hơn nữa.

- Người thanh niên, nhìn cái gì chứ?

Lão giả đột nhiên mỉm cười, tuy rằng cười, nhưng trên mặt lão lại không thấy dáng tươi cười chút nào.

- Thì nhìn ngươi đó!

Lưu Sâm ngồi dậy, hắn đúng thật là đang nhìn lão.

- Nhìn ta cái gì?

Dường như lão giả không cảm thấy kỳ quái chút nào vậy.

- Ta muốn xem thử xem....Thổ hệ ma pháp sư rốt cuộc muốn làm gì?

Lưu Sâm hờ hững, cười nói:

- Nếu như ngươi nói muốn chui xuống đất để bắt cá, ta cũng sẽ không thấy kỳ quái.

Lão giả bật tiếng cười lớn. Người có nhiều bùn đất ở trên người như lão vậy mà đột nhiên cất tiếng cười lớn, tất nhiên sẽ có rất nhiều bùn đất rơi xuống đất lắm mới phải, thế nhưng lão lại không như vậy. Lão cười lớn như thế mà bùn đất không hề rơi khỏi người lão, trái lại còn thu nhiều thêm nữa. Những thứ bùn đất ở trên người lão bỗng nhiên di động, chúng vừa di động thì nhất thời toàn thân của lão liền có một lớp ánh sáng màu vàng kim phủ lên, trông rất giống loại quang mang thần thánh, chí ít thì nó không bẩn chút nào, mà lại rất sạch sẽ.

Một người cực bẩn bỗng nhiên lại khiến người ta có cảm giác thần thánh, đó là một loại cảm giác rất đáng sợ. Ít ra thì Lưu Sâm đang cảm thấy như thế. Thổ hệ hộ thân thuật ở trên người lão hoàn toàn khác với Thác Nhĩ Tư. Nếu Thác Nhĩ Tư lấy đất để hộ thân, vậy thì người này rõ ràng là đang dùng tới tinh hoa ở trong đất, dùng tinh hoa của đất để tạo thành một bộ hoàng kim chiến bào!

Mặc chiến bào là lúc sắp sửa xuất chiến. Lão muốn làm gì chứ?

- Cá của ta không ở trong đất....mà là đang ở trên mặt đất!

Thanh âm của lão vẫn phát ra rành rọt, nhưng Lưu Sâm lại không tìm ra được miệng của lão nằm ở đâu hết!

Lưu Sâm chậm rãi đứng lên, trên mặt hắn hơi có nét kinh ngạc. Hắn hỏi:

- Cá của lão tiên sinh ở trên mặt đất à? Thật là kỳ quái nhỉ......Ăn mặc cổ quái như vậy, mà việc bắt cá thì lại càng cổ quái hơn!

Lão giả cười ha hả mấy tiếng rồi nói:

- Chỉ vì con cá này thật sự có nhiều gai lắm. A Khắc Lưu Tư, đã lâu rồi ta chưa hề coi trọng một địch nhân nào như ngươi cả!

Lưu Sâm chợt sáng mắt lên, hắn nhìn chằm chằm vào bóng nhân ảnh màu hoàng kim trước mặt đây. A Khắc Lưu Tư, có thể gọi ra được cái tên này thì chỉ có một loại người mà thôi.

- Lại là ám sát!

Lưu Sâm thở dài nói:

- Lão tử cưỡng gian khuê nữ hay là chiếm đoạt thê tử của các ngươi vậy chứ? Tại sao lại cứ như du hồn bất tán thế nhỉ?

Lão giả không hề tức giận, lão chỉ đứng yên một chỗ, nhưng ở bốn phía xung quanh đã thấy có bụi đất bốc lên cuồn cuộn rồi.

- Có thể cho ta biết....ngươi làm sao biết được ta đã tới đây không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn, nếu không hỏi rõ thì thật là không mấy thoải mái. Hắn vốn không hề dự định đến đây từ trước, thậm chí ba ngày trước hắn vẫn chưa hề nghĩ là mình sẽ tới đây nữa kìa. Trên lý thuyết, chỉ có hai người là đã gặp qua hắn, vậy nếu nói rằng tổ chức sát thủ kia có phân bố người của chúng ở khắp mọi tấc đất thì hắn tuyệt sẽ không tin!

Bụi đất bốc lên mù mịt, sau đó thì bao phủ lấy toàn thân của Lưu Sâm. Trong lúc chúng bao phủ lấy hắn, ở dưới mặt đất cũng có thay đổi, bao nhiêu cỏ xanh ở trên mặt đất cũng đều không thấy đâu nữa, chỉ có âm phong đột nhiên bắn ra từ lòng đất và nhắm thẳng vào hạ thể của hắn. Câu hỏi của hắn không có lời giải đáp - hầu như tất cả người ở trong tổ chức sát thủ đều không thích trả lời câu hỏi. Đó chính là kết luận của Lưu Sâm.

Lúc này thân ảnh của Lưu Sâm chợt bay bổng lên cao, bụi đất ở bên ngoài vẫn không ngừng xoáy tròn xung quanh hắn. Ở trước mặt bỗng nhiên có kim quang lóe lên, Lưu Sâm cười dài một tiếng rồi tống ra một cú đấm thật mạnh. Một tiếng "bùng" thật lớn vang lên, nắm đấm của hắn đã đánh trúng mục tiêu rất chuẩn xác! Đây là phương pháp giải trừ Thổ hệ hộ thân thuật của hắn, ngày trước hắn đánh bại Thác Nhĩ Tư cũng là nhờ chiêu này! Mà cú đấm này so với ngày trước thì còn mạnh hơn nhiều lắm, hơn nữa, ở trong đó lại còn pha thêm một tầng gió xoáy nữa.

Nhưng cú đấm đó dường như chỉ đấm trúng một cây cột đá thật lớn mà thôi. Khuôn mặt của Lưu Sâm liền trở thành trắng bệch, bàn tay đau đớn vô cùng. Sau đó đối phương chợt giơ tay lên, tiếp theo đó là một mũi nhọn màu hoàng kim liền bay đến, nó mang theo kình phong rất mạnh mà đâm vào trước ngực Lưu Sâm. Cùng lúc đó, ở trên mặt đất cũng có rất nhiều gai nhọn đâm ra tua tủa, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian đều bị tiếng gió bao trùm lấy.

Lưu Sâm lập tức điểm đầu ngón chân xuống đất, sau đó thì cả người liền bay lên cao. Thân hình của hắn vừa bốc lên cao thì trán đã xuất mồ hôi đầm đìa rồi, bởi vì trong lúc nhảy lên cao đó, hắn cảm thấy có phần dị dạng - Không khí thay đổi. Không khí vốn trống rỗng, nhưng thời khắc này thì đã biến thành chất lỏng sền sệt. Bình thường hắn thi triển thân pháp rất nhẹ nhàng mau lẹ, nhưng lúc này lại có vẻ khó khăn hơn gấp mười, mà tốc độ cũng chậm đi gấp mười lần nữa.

Trọng lực thuật! Đây chính là Trọng lực thuật trong truyền thuyết!

Dưới chân hắn đột nhiên bị đình trệ lại, Lưu Sâm có cảm giác dường như mình đã bị rơi vào một vũng sình lầy vậy. Ở dưới đó chợt có một cổ lực lượng khổng lồ kéo giữ lấy hai chân của hắn, nhưng đồng thời cũng dường như có vẻ trống trơn và không hề có một sự ràng buộc nào cả vậy. Lưu Sâm đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể của hắn lao nhanh đi, mục tiêu là một thân cây đại thụ ở gần đó.

Khi vừa đến nơi thì hắn đưa hai tay ôm lấy một cành cây lớn, nhưng nó lại bị chấn động rất mạnh. Nhất thời lá cây rơi rụng như mưa, thân thể của hắn trong thoáng chốc cũng bị thụt xuống không ngừng. Đất bùn ở dưới gốc cây tựa như một con ô long cực lớn, đang nuốt chửng lấy thân cây đại thụ kia.

- Trong lời đồn đãi, A Khắc Lưu Tư là một kỳ tích của tốc độ!

Hoàng kim nhân cất tiếng cười âm trầm rồi nói:

- Để coi ở trong tòa sơn cốc này, ngươi còn có thể sáng tạo ra kỳ tích nữa hay không?

Địch nhân là tốc độ lưu, dưới công hiệu của Trọng lực thuật, tốc độ của hắn đã bị giảm đi rất nhiều, bây giờ hắn lại còn bị ma pháp của mình quấn lấy hai chân, mà sức tấn công của đối phương lại không làm gì được sức phòng hộ của mình, vì vậy mà rốt cuộc lão Thổ hệ ma pháp sư kia cũng có thể cười vui vẻ được.

- Thổ hệ ma đạo sư!

Lưu Sâm cắn răng nói:

- Ở trên đại lục có rất ít Thổ hệ ma đạo, không ngờ hôm nay ta đang gặp được một người!

Nắm đấm của hắn không phá được hộ thân thuật của đối phương, đồng thời Trọng lực thuật và Thổ hệ thuật của lão lại đang kiềm giữ mình. Tất cả những môn tuyệt kỹ này chỉ có thể thuộc về hạng ma đạo mà thôi.

- Bởi vì ta vốn là khắc tinh của ngươi!

Lão giả lại cất giọng âm trầm, nói:

- Dưới Trọng lực thuật của ta mà ngươi vẫn có thể nhảy nhót như vậy, A Khắc Lưu Tư, ngươi quả thật nằm ngoài ý liệu của ta!

Đây đúng là khắc tinh của hắn. Trọng lực thuật vốn là khắc tinh của tốc độ lưu!

- Còn....có những thứ khác nằm ngoài ý liệu của ngươi nữa kia....

Vừa thốt ra chữ thứ nhất, hai tay của Lưu Sâm đang ôm cành cây chợt chấn cành cây cho vỡ vụn ra thành nhiều mảnh nhỏ. Sau khi vừa mất đi chỗ bám, toàn thân của hắn liền bắn về phía lão giả nọ như một mũi tên vậy. Một tiếng "bùng" lớn vang lên, Hoàng kim nhân chợt biến dạng. Trong nháy mắt, lão liền biến thành một tượng đất, rồi bùn đất nứt ra, để lộ bộ y phục ở bên trong; rồi y phục tiếp tục rã nát, để lộ ra thân thể, và sau đó thì toàn thân của lão cũng đều bị rạn nứt theo. Toàn thân của lão đều bị vỡ vụn, và trở thành một đống thịt nát!

- Ta phải thừa nhận rằng, ngươi cũng nằm ngoài ý liệu của ta!

Lưu Sâm trừng mắt nhìn đám thịt vụn kia rồi cả người yếu ớt lăn ra đất, rồi lại nói tiếp:

- Dưới Toàn phong trùy của ta mà ngươi có thể chết nhã nhặn như vậy, quả thật chỉ có mình ngươi mà thôi!

Hắn chậm rãi lăn ra đất, nằm trên bụi cỏ. Lão giả vừa chết thì bầu trời đầy bụi và ô long dưới đất cũng đều biến mất hết, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Lúc này không gian đã trở lại với vẻ trong sáng vốn có của nó.

- Ngàn vạn lần đừng có....địch nhân tới nữa nha!

Đây chính là nguyện vọng duy nhất ở trong lòng hắn lúc này. Lỡ như có một cao thủ siêu cấp xuất hiện vào lúc này thì cũng chẳng có gì để nói, hắn chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi; nhưng nếu có một tên kiếm sư cấp ba hay bốn bỗng nhiên tới đây, rồi đâm cho hắn một kiếm chết ngắc, vậy thì hắn sẽ chết không nhắm mắt.

Toàn phong trùy lại một lần nữa thay đổi kết cuộc, khiến cho khắc tinh của hắn trở thành một đống thịt vụn, nhưng cũng không khỏi làm cho hắn trở thành bị thoát lực. Thời gian! Hắn chỉ cần thời gian thôi! Một canh giờ cũng đủ rồi! Nhưng lúc này bỗng nhiên lại có tiếng bước chân truyền đến, đó là tiếng bước chân lộn xộn. Kẻ đến không phải là cao thủ!