Bách Biến Dạ Hành

Chương 52: Ma tu




Tử Phong nhìn kỹ lão già vừa bước vào đây. Trông mặt lão có vẻ gần đất xa trời với mái tóc bạc ngắn và bộ râu dài. Nhưng thể hình lực lưỡng của lão thì trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt. Nhất là những hình xăm dày đặc trên người và chuỗi vòng ngọc lão đeo trên cổ nhìn rất lạ mắt.

Lão già cũng nhìn chăm chú từng người ở đây. Lão bỏ qua ánh mắt của Minh Nguyệt vừa khiến lão bất an rồi nhìn về Tử Phong.

“Là Tử Huyền Long” - Lão già chấn động trong lòng khi nhanh chóng đoán được bản thể của Tử Phong chỉ bằng cách quan sát bề ngoài của hắn. Bởi mái tóc và ba chiếc sụn kia là điều dễ nhận dạng của Tử Huyền Long.

Lão già ngay lập tức nhận định Tử Phong chính là tên “Đại Ca” mà Vân Phi đã gọi. Nhưng lão vẫn nghi hoặc: “Không đúng, con Lang Yêu đã nói Đại Ca của nó là Đại Yêu cao cấp, nhưng ở đây chỉ có Đại Yêu trung cấp chứ không hề có một Đại Yêu cao cấp nào”

Lão già chợt thấy lạnh người khi nhìn lại Minh Nguyệt. Vừa rồi lão chỉ cảm nhận được thoáng qua những người ở đây đều là Đại Yêu trung cấp. Đó là Huyết Lang, một tên Ngưu tộc to cao, một cô gái đội mũ trùm, và Tử Huyền Long. Nhưng khi nhìn lại Minh Nguyệt thì lão không thể nào nhìn ra một tia khí tức hay thứ gì khác lạ từ Minh Nguyệt, trông nàng hoàn toàn giống một người bình thường. Lão không thể biết được Minh Nguyệt ở cảnh giới nào hay bản thể ra sao, lão chỉ biết đây là người mang lại cảm giác đáng sợ bất an đến cho lão.

Minh Nguyệt đặt Song Khả lên giường cho hai đứa ngồi đó với Tử Phong. Sau đó nàng quay người lại nhìn lão già, giọng nói bình thản vang lên:

- Không cần phải đóng kịch nữa, có phải ngươi đang muốn thu phục bọn ta?

- Cô gái trẻ - Lão già cười nhẹ nói - Xem ra cô hiểu lầm rồi, ta không có ý thu phục hay làm hại gì các ngươi cả, ta chỉ muốn giúp đỡ các ngươi thôi.

- Giúp đỡ? - Minh Nguyệt cười nhạt - Hay ngươi muốn chúng ta trở thành những Oán Linh để ngày ngày được đi theo ngươi, lúc nào cũng nhận được sự ân cần “giúp đỡ” từ ngươi?

Lão già bất ngờ rồi im lặng không nói một lời. Qua câu nói của Minh Nguyệt thì lão hiểu Minh Nguyệt đã biết đến động cơ của lão. Không cần giả vờ thêm gì nữa, lão già cười lạnh:

- Ngươi biết cũng nhiều đấy, nhưng sự hiểu biết của ngươi liệu có chống lại được kết cục đã định của Thiên Ý?

- Thiên Ý? Hay là ý của ngươi ta không quan tâm... mọi thứ đều là do ta quyết định chứ không phải ngươi, càng không phải là Thiên.

Minh Nguyệt không muốn vòng vo thêm nữa, hai tay xuất hiện cặp song đao đen trắng. Nàng thoắt một cái đã lướt đến ngay trước mặt lão già với một tàn ảnh mờ ảo để lại sau lưng.

Lão già kinh hoảng, không ngờ đến tốc độ của cô gái này lại nhanh đến kinh hồn như vậy. Lão chỉ kịp ngã người ra sau, chuỗi hạt trên cổ lão đã bị một nhát đao của Minh Nguyệt chém vút qua.

“Keng”... May mắn là chuỗi ngọc trên cổ lão đã chặn được một nhát đao. Nhưng lão không tấn công mà phóng người lùi nhanh ra khỏi căn nhà, trong tích tắc lã đã dừng lại ở giữa khoảng đất rộng.

- Ngươi có vẻ manh động quá rồi đấy - Lão già tuy hoảng sợ vì không biết thực lực của đối thủ lẫn đòn tấn công bất ngờ vừa rồi của Minh Nguyệt nhưng lão vẫn trấn tĩnh nói - Chúng ta không thể từ từ nói chuyện một cách nhẹ nhàng hơn được sao.

Minh Nguyệt từ từ bước ra khỏi nhà, vừa rồi nàng chỉ muốn đuổi lão già ra khỏi đó vì không muốn ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Hai tay nắm hai thanh đao mỏng đen và trắng. Minh Nguyệt không trả lời lão già mà chỉ đáp lại bằng ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ, nhưng ẩn chứa bên trong là sự sâu thẳm không lường trước được gì.

Lão già biết Minh Nguyệt không muốn nói chuyện, lão cũng không cần phải ẩn giấu thực lực thêm nữa. Những hình xăm trên người lão bắt đầu ẩn hiện luồng Chân Khí hắc ám, 23 viên ngọc lớn được xâu thành chuỗi đeo trên cổ lão mờ mờ ảo ảo hiện ra những hình thù kỳ dị như ma quỷ u hồn. Khí tức Bán Tiên trung cấp phát ra xung quanh chứa trong đó một sự tà ác đáng sợ đang lan rộng ra môi trường khiến cây cối gần đó cũng muốn héo tàn. Không gian nơi đây như chìm ngập trong sự chết chóc thật sự, nhưng dường như nó không chạm vào người Minh Nguyệt được.

- Ngươi sẽ là một Oán Linh tuyệt hảo của ta - Gương mặt lão già không còn những nét nhăn nheo nữa, nó đã biến thành một gương mặt trẻ trung nhưng tái nhợt như da người chết. Giọng lão rờn rợn vang lên, ánh mắt đen ngòm nhìn Minh Nguyệt.

-☉-

Tử Phong ngồi trong nhà chứng kiến cảnh tượng ấy bỗng rùng mình phát lạnh. Không khí xung quanh đang tràn ngập những thứ kỳ lạ khó hiểu, những âm thanh rợn người lẫn những khí tức âm u lãnh khốc đang bao bọc khắp nơi đây.

- Ma tu là gì? - Tử Phong bỗng mở miệng hỏi.

Vân Phi không trả lời nhưng lại nói với Đại Tượng:

- Ê mập, mày trả lời cho thằng Kỳ Nhông ngu này nghe đi, chứ tao không hứng thú mấy vụ kể lể giải thích cho lắm.

- Thì tao có hỏi mày đâu? - Tử Phong đáp lại.

Song Khả ngồi đó nhưng bị không khí lạnh lạnh xung quanh khiến hai đứa run rẩy nên vội nhào vào lòng Tiểu Thanh. Tiểu Thanh ôm hai đứa nhóc vào lòng, dùng tấm áo choàng ôm Song Khả vào bên trong. Ánh mắt Tiểu Thanh chăm chú theo dõi cảnh chiến đấu của Minh Nguyệt và lão già bên ngoài, không bận tâm đến ba ông tướng đang bàn luận gì đó. Song Khả nghe Tử Phong hỏi nên vội trả lời:

- Ma tu là một đám ma… đáng sợ - Hai đứa nhóc nằm trong lòng Tiểu Thanh đưa mặt ra ngoài diễn tả vẻ mặt của Oán Linh rồi nói - Nó… ghê như thế này này.

- Mẹ hai thằng thiểu… - Vân Phi nói tới đó chợt dừng đúng lúc - Mày giải thích kiểu đó đến người thông minh như tao còn đách hiểu gì thì thằng ngu Kỳ Nhông kia làm sao mà hiểu nổi… Mập, mày nói nhanh đi không thì thằng Kỳ Nhông lại thắc mắc đủ thứ chuyện.

Đại Tượng không bận tâm đến việc Vân Phi gọi ra sao, ánh mắt Đại Tượng vẫn nhìn lão già đang có vẻ thắng thế khi chèn ép Minh Nguyệt liên hồi bên ngoài. Tuy nhiên Đại Tượng lại không lo lắng cho Minh Nguyệt, vì Đại Tượng biết Minh Nguyệt đang có ý định gì.

- Ma tu chỉ là tên gọi của những kẻ tu luyện bằng con đường giống như lão già kia hoặc có phần tương tự - Đại Tượng giọng âm trầm trả lời - Như chúng ta thì thuận theo Tự Nhiên, từng bước hấp thụ Linh Khí trời đất mà rèn giũa từng ngày. Nhưng cách đó lại lâu nên một số người có tham vọng sẽ không thích điều đó, chúng muốn đi một con đường tắt để mong đạt được sức mạnh đủ để khiến chúng thỏa mãn… nhưng sự thỏa mãn sẽ không bao giờ có ở những kẻ như vậy, bởi sức mạnh càng cao, tham vọng của chúng sẽ càng lớn.

- Bố thằng điên - Vân Phi lại chen vào - Bảo mày giải thích chứ ai bảo mày trả lời văn vẻ làm gì cho thằng Kỳ Nhông ấy thêm nhức đầu, nó ngu bẩm sinh thì phải đào tạo từ từ chứ.

- Mày im lặng giùm một chút không được à!

Tiểu Thanh nói lớn nạt Vân Phi một câu rồi đưa Song Khả cho Vân Phi bế. Vân Phi định chửi lại là hai thằng này bé bỏng gì nữa mà đòi bế, nhưng thấy ánh mắt của Tiểu Thanh có vẻ giận nên đành câm miệng. Vân Phi đưa tay giữ lấy Song Khả đang co ro vì lạnh rồi ôm vào người. Vân Phi vốn không mặc áo nên để mình trần ôm hai đứa nhóc, hơi ấm từ người Vân Phi khiến Song Khả dễ chịu, hai đứa liền ôm sát bụng Vân Phi. Tuy nhiên kèm theo đó là mùi hương cơ thể lẫn mùi mồ hôi của Vân Phi cũng ập vào mặt Song Khả khiến hai đứa bịt mũi đồng thanh nói:

- Ui… Thúi quắc hà!

- MÁ… - Vân Phi thiếu điều muốn quăng hai cục nợ này xuống đất nhưng chỉ há miệng nói được một tiếng rồi im luôn. Hắn cố nuốt trôi cục tức xuống rồi gắng sức mà làm “bảo mẫu” trong khoảng thời gian ngắn này vậy. Bây giờ Vân Phi mới thấy thương cho ai làm bảo mẫu cho Song Khả, nhất là tên đàn em xấu số Đà Phu.

Tiểu Thanh sau khi trao Song Khả cho Vân Phi thì thoắt một cái đã tan thành một làn khói mờ rồi biết mất. Ngay lúc đó tại cuộc chiến giữa Minh Nguyệt và lão già Ma Tu kia bỗng xuất hiện thêm một người với chín phi đao bay vờn quanh thân hình nhỏ nhắn. Tiểu Thanh thoắt ẩn thoắt hiện hỗ trợ Minh Nguyệt tấn công tất cả các hướng của lão già, khiến lão trông khổ sở để có thể áp chế Minh Nguyệt trở lại như trước.

- Tại sao chúng ta không ra tay mà chỉ có Nguyệt tỷ với Tiểu Thanh đối đầu với tên kia - Tử Phong hỏi.

Vân Phi định trả lời gì đó nhưng chợt suy nghĩ lại rồi không nói gì. Lỡ như phát biểu giải đáp cho Tử Phong thì Tử Phong lại đè hắn ra mà thắc mắc nên Vân Phi im luôn. Đại Tượng có vẻ lạc quan nói:

- Ma tu chứa trong người âm khí lẫn loại khí tức hắc ám rất mạnh, Nguyệt tỷ và Tiểu Thanh đều là nữ nên không sợ âm khí xâm nhập là thứ nhất. Thứ hai là cả Nguyệt tỷ và Tiểu Thanh đều mang sức mạnh của hắc ám bên người. Về Nguyệt tỷ thì không cần phải giải thích mày cũng biết, còn Tiểu Thanh thì mày nhìn qua Phân Ảnh lẫn đám hắc khí mỗi lần Phân Ảnh của Tiểu Thanh hay phi đao xuất ra thì hiểu. Tiểu Thanh là Ảnh Miêu, cũng rất giống với Hắc Miêu rồi.

- À đặc biệt là chúng ta mà ra tay thì lão già kia sợ cụp đuôi mà trốn mất - Vân Phi ngoác mồm cười nói.

- Nguyệt tỷ và Tiểu Thanh dường như không muốn giết lão - Tử Phong nhận ra chuyện này liền hỏi - Hai người họ đang chờ thứ gì sao?

Đại Tượng trầm ngâm trả lời:

- Mày cũng biết quan sát rồi đấy, đúng là cả hai đang vờ như muốn cân bằng thực lực vì muốn lão xuất ra thứ mà Nguyệt tỷ đã gọi lúc trước: Oán Linh.

-☉-

Tử Phong đã nghe từ này được Minh Nguyệt nhắc tới lúc nãy. Hắn đang định hỏi Oán Linh là gì thì Đại Tượng như thể biết được tên trùm thắc mắc này sẽ hỏi nên Đại Tượng liền trả lời luôn trước khi Tử Phong lên tiếng:

- Oán Linh được sinh ra từ những người đã chết với tâm trạng oán giận uất kết cùng cực. Người càng đau đớn, càng thống khổ, nỗi tức giận càng cao thì Oán Linh sinh ra sẽ vô cùng mạnh. Nhất là Oán Linh sinh ra từ những người chết là kẻ tu luyện sẽ càng mạnh mẽ lẫn bất trị hơn nữa. Bởi vì những Oán Linh đó không hề có lý trí. Nó bị một khối uất kết rất mạnh kiểm soát, nó sẽ ra tay vô cùng tàn bạo nhẫn tâm và không hề có một chút e dè để thực hiện mục đích của nó. Nhất là khi Oán Linh nằm trong tay của một kẻ tham vọng như một Ma Tu, thì sự tàn phá và độ nguy hiểm còn cao hơn nữa.

- Như vậy Ma tu là những kẻ thu thập Oán Linh? - Tử Phong hỏi.

- Không phải toàn bộ Ma tu đều thế, và cũng không nhất thiết phải thu thập Oán Linh vì nó đâu dễ dàng được tìm thấy như vậy?

Đại Tượng như thể căm giận giải thích:

- Nhưng Ma Tu lại có một cách hữu hiệu để thu thập Oán Linh, đó là bắt những kẻ khác trở thành Oán Linh. Lão già kia chính là một kẻ như thế. Lão chỉ cần bắt lấy một Yêu Linh, Đại Yêu hay thậm chí là bất kỳ một ai lão muốn. Vì với lão, Yêu Tộc chỉ là Yêu Quái hay Yêu Thú tầm thường, thậm chí trong Yêu Tộc vẫn có một số Ma Tu có tư tưởng về các tộc khác như thế. Khi bắt được ai đó, Lão chỉ cần tra tấn, hành hạ một cách tàn khốc nhất với những nạn nhân của lão, thì nạn nhân ấy khi chết có thể biến thành một Oán Linh. Màn tra tấn và những nỗi đau nạn nhân phải gánh chịu cả về thể xác lẫn tinh thần có thể kéo dài vô cùng vô tận vì nạn nhân càng đau đớn thống khổ, nỗi uất kết sinh ra càng lớn, thì khi chết sẽ trở thành những Oán Linh mạnh mẽ hơn nữa để bị lão sai khiến.

Tất nhiên Ma Tu có những phương thức tu luyện đi tắt trong việc sai khiến Oán Linh và hấp thụ Oán Khí, Tà Khí từ những nạn nhân có thực lực đã bị hành hạ đến mức muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Chính vì vậy nên Ma Tu có thời gian tu luyện nhanh, sức mạnh lớn, và độ nguy hiểm cũng rất cao. Có thể nói lão già đó tìm đến chúng ta vì muốn thêm chúng ta vào bộ sưu tập Oán Linh của lão. Nếu không có chúng ta, thì lão vẫn có thể tìm được những nạn nhân khác.

- Nhưng “may mắn” cho lão là lão đã tìm tới Đại tỷ - Vân Phi cười hắc hắc nói - Khắc tinh của Ma Tu chính là Đại tỷ.

Tử Phong tuy không hiểu tại sao Minh Nguyệt lại là khắc tinh của Ma Tu nhưng dựa vào năng lực của Minh Nguyệt thì Tử Phong cũng đoán ra phần nào. Như vậy hiện tại Minh Nguyệt và Tiểu Thanh đang ra vẻ ngang cơ với lão già kia vì muốn để lão dùng Oán Linh ra trận.

- Ma Tu sẽ hành hạ nạn nhân của chúng ra sao - Tử Phong nhớ đến lời của Đại Tượng vừa giải thích nên tò mò hỏi.

- Mày hết chuyện để hỏi rồi à? - Đại Tượng cười khan rồi chỉ tay về Vân Phi - Mày hỏi cẩu tặc là biết, nó từng được một Ma Tu chăm sóc đấy.

Tử Phong nhìn lại người Vân Phi, mình trần với khắp nơi là những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Trên một con mắt còn lưu cả một vét sẹo dài.

- Nhìn gì - Vân Phi cười cười rồi chỉ tay vào người mình nói - Nè nè nè… Toàn là ký ức đáng nhớ của anh mày không đấy, gì chứ hồi đấy tao muốn chết quách đi cho xong, nhưng tới nay lại đách chết được nên hối hận thấy bà luôn.

Tử Phong im lặng nhìn Vân Phi. Tử Phong chợt nhớ trước kia Vân Phi từng nói hắn từng sống với một đàn Huyết Lang và kết cục là không còn một ai sống sót. Tử Phong thầm đoán ra được số phận của cả gia đình Vân Phi và lý do tại sao Vân Phi lại căm ghét Nhân Tộc đến như vậy. Có thể hiện tại gia đình Vân Phi là những Oán Linh trong tay một Ma Tu nào đó đang ngày ngày sống trong nỗi thống khổ cùng cực. Còn Vân Phi đã trải qua những việc đau đớn nào đó đến mức không còn tin tưởng một ai nữa ngoại trừ Minh Nguyệt và mọi người trong nhóm. Chính những vết sẹo đang hằng in trên người Vân Phi và những vết thương ẩn sâu trong lòng hắn đang khiến Tử Phong dần hiểu hơn về tên cẩu tặc này.

- Ê… đừng có nhìn tao bằng ánh mắt ấy, trông ngứa đít lắm - Vân Phi cười cười nói với Tử Phong.

Song Khả nằm trong người Vân Phi thấy hắn đang cựa nguậy để chỉ mấy vết sẹo cho Tử Phong xem. Rồi còn nghe Vân Phi nói đến bộ phận tạo mùi gì đó thì hai đứa liền đưa tay liền bịt mũi, giọng khó chịu nói:

- Aaa… thúi quá… thúi quá.

Vân Phi đang cười tươi chỉ cho Tử Phong xem mấy vết sẹo kỷ niệm thì bị Song Khả chê thúi nên máu nóng dồn lên tới não, miệng lớn tiếng chửi:

- CÁI CON MẸ MÀY CHỨ THÚI!

- Mẹ đang đánh nhau ngoài kia - Song Khả tay bịt mũi nhưng giọng vẫn ngây thơ trả lời - Mẹ không thúi… chỉ có ngươi mới thúi thôi.

Vân Phi cứng họng không biết nói thêm tiếng nào, hắn ngửa cổ ngước lên trời mà lòng than thở không thốt nên lời: “Mẹ nó là câu tao chửi chứ tao nói đến mẹ mày bao giờ hai thằng thiểu năng khốn nạn này… Ôi cuộc đời… thà cho con quay lại thời bị con mụ kia hành hạ còn sướng hơn là làm bảo mẫu cho đám ngu này”

-☉----------☉----------☉-

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện. Mong nhận được sự ủng hộ và ý kiến đóng góp của các bạn tại page:

https://www.facebook.com/bachbiendahanh/ Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo