Bách Biến Dạ Hành

Chương 132: Chỉ một đao




Một tháng sau kể từ ngày kết thúc trận đại chiến ở Yêu thành.



Tại một vùng đất khô cằn nọ, nơi đã từng là một biển lửa trải dài vô cùng tận nhưng bây giờ chỉ còn là một vùng đất đá đen ngòm với những mỏm đá bóng loáng nằm ngổn ngang khắp nơi.

Hư không tĩnh mịch nơi ấy bỗng xảy ra biến động lạ, một vòng xoáy nhỏ từ đâu xuất hiện trên bầu trời. Vòng xoáy từ từ khuyếch đại thành một cánh cổng hình tròn, từ ngoài nhìn vào có thể thấy bên trong cánh cổng ấy là một khoảng không bao la vô tận như vũ trụ mênh mông vậy.

Khi cánh cổng hình tròn ấy hiện ra trên bầu trời thì có hai thân ảnh bay vụt ra bên ngoài. Ngay lúc hai người ấy vừa hiện thân thì cánh cổng cũng bốc hơi biến mất, chỉ để lại một giọng nói vang vang đầy truyền cảm:

“Tiểu hồ ly, chăm sóc thằng con ngốc của ta cẩn thận nhé! Sau này gặp lại nhau, ta sẽ có một vài món quà bất ngờ dành tặng cho các ngươi ha ha ha ha…”

Giọng nói đó tất nhiên là của Long Hoàng Huyền Cơ, và hai thân ảnh vừa từ bên trong cánh cổng ấy đi ra chính là Tử Phong và Hàm Hương. Hai người đã bị Huyền Cơ đưa đến Giới Diện của bà ta cách đây không lâu và bây giờ đã trở lại.

Nói là không lâu khi xét thời gian Tử Phong và Hàm Hương rời khỏi chiến trường viễn cổ chỉ khoảng mười ngày, nhưng sự thật thì Tử Phong và Hàm Hương đã ở trong Giới Diện của Huyền Cơ đến… mười năm.

Với một vị Long Hoàng làm chủ cả thời không đại đạo như Huyền Cơ thì việc bẻ gãy khả năng đồng nhất thời gian là một điều vô cùng đơn giản. Đơn cử như Tử Phong, chỉ riêng thiên phú Huyền Thuật của Tử Huyền Long đã giúp hắn trải nghiệm thời gian trôi qua nhanh hơn so với bên ngoài gấp mấy lần rồi, đó chính là cách Tử Phong khiến bản thân đạt tới tốc độ siêu nhanh mà người ngoài nhìn thấy.

Trở lại với tình cảnh hiện tại, Tử Phong và Hàm Hương đã trải qua khoảng thời gian chung sống mười năm ở Giới Diện của Huyền Cơ quả thật đã đạt những thu hoạch vô cùng to lớn. 

Được đích thân một Long Hoàng truyền thụ, đã vậy Huyền Cơ còn là Tử Huyền Long cao cấp nhất Long Tộc, nên Tử Phong mà không học được gì trong mười năm ấy thì trừ khi hắn bị ngu lâu khó đào tạo mới có chuyện đó. Cũng may Tử Phong thiên tư tuy không phải dạng siêu sao đẳng cấp, nhưng khả năng tiếp thu và tính kiên trì bền bỉ của hắn cùng với ngộ tính cao đã giúp hắn đạt được rất nhiều thành tựu mà bản thân hắn không thể nghĩ tới trước kia. 

Bây giờ Tử Phong có thể tự tin vỗ ngực trước tên cẩu tặc Vân Phi mà khẳng định: trong cùng cảnh giới, Tử Phong đã gần như khó mà tìm ra đối thủ. Có thể nói Tử Phong đã bước chân vào ngưỡng cửa của Thập Thiên, Thất Quỷ và Thập Nhị Yêu… và có khi còn cao hơn thế nữa.

Tử Phong đạt được thành tựu lớn như thế thì tất nhiên Hàm Hương cũng có những thu hoạch không nhỏ, vì dù sao Huyền Cơ cũng không bỏ mặc nàng mà ngược lại, Huyền Cơ còn hao tâm tổn huyết truyền dạy cả Huyền Thuật của Tử Huyền Long cho Hàm Hương cơ mà. Đáng tiếc là Tử Phong không biết Hàm Hương rốt cuộc được dạy những thứ gì mà thôi.

Trên tinh không của vùng đất trước kia là nơi phong ấn Huyền Cơ, Tử Phong và Hàm Hương đều đang đứng yên lơ lửng trên đó. Ánh mắt của hai người đều mang một sắc tím, mái tóc màu tím, và cả bộ trang phục cũng màu tím nốt, nhìn vào quả thật là một đôi nam nữ hợp nhau từ phong cách thời trang bên ngoài cho tới màu sắc yêu thích. Chỉ là tính cách hai người thì có phần không giống nhau cho lắm.

Tử Phong vẫn kiểu âm trầm ít nói, khuôn mặt có phần lạnh nhạt vô tình nhưng kỳ thật hắn là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Hàm Hương thì hồn nhiên vui tươi, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ lúc nào cũng hiện nụ cười hút hồn khiến ai nhìn thấy cũng phải xao xuyến.

Hai người đang đứng yên trên không trung như thế đều chứng tỏ cả hai đã đạt đến một trình độ rất cao. Vì chỉ có cảnh giới Tiên Nhân mới có thể lăng không phi hành, trong khi chiến trường viễn cổ này lại hạn chế tu vi nên người bên trong đều có cánh giới thấp hơn Tiên Nhân. Nhưng thấp hơn Tiên Nhân mà lại có thể bay như vậy thì một là kẻ đó năng lực đặc trưng, hai là nhờ công pháp hỗ trợ, và ba là sinh ra đã vậy.

Tử Phong và Hàm Hương chính là rơi vào trường hợp thứ nhất, đó là năng lực đặc trưng. Nếu trước kia Tử Phong cần phải có đôi cánh Tử Huyền Long ở sau lưng mới giúp hắn bay được thì bây giờ hắn không cần tới nó nữa, bởi hắn đã giống như Tề Hạo, Thái Yên hay thậm chí là Minh Nguyệt, hắn đã trở thành một Thần Long thật sự.

Còn Hàm Hương thì có một dạng tiến hóa bản thể còn đặc biệt hơn so với Thần Long nữa, nàng đã là Linh Hồ. Nếu trước kia Hàm Hương chỉ là Tử Mị Hồ, thì bây giờ, nàng chính là Tử Mị Linh Hồ.

-☉-

Vừa rời khỏi Giới Diện của Huyền Cơ. Tử Phong và Hàm Hương đảo mắt nhìn quang cảnh xung quanh một lượt. Đập vào tầm mắt của hai người chính là vùng đất đen ngòm mà trước kia là biển lửa phong ấn Huyền Cơ.

- Phong ca! - Hàm Hương kéo tay Tử Phong khiến hắn nhìn về mình rồi nàng nhoẻn miệng cười nói - Chúng ta quay lại chỗ cũ rồi nhỉ? Đây là nơi mẹ huynh bắt chúng ta đi hơn mười năm trước này.

Tử Phong nhìn khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Hàm Hương khiến hắn cảm thấy cũng vui lây, chỉ là câu trả lời của hắn khiến Hàm Hương phải chấn động.

- Không phải nơi này đâu?

- Hả? - Hàm Hương tròn xoe mắt, ngạc nhiên nói - Sao lại không phải được, nhìn vùng đất này là biết ngay nó từng bị biển lửa vô tận của Long Hoàng Hỏa Liên đốt cháy vô cùng lâu rồi, bây giờ phong ấn đã giải khai nên lửa tắt mất chỉ còn lại đất đá hoang tàn này thôi. Ở chiến trường viễn cổ làm gì có nơi nào khác ngoài nơi này đâu chứ?

Tử Phong nghe Hàm Hương nói vậy thì hắn cười trừ nói:

- À ý của ta không phải thế, lúc trước Huyền Cơ đưa chúng ta đi là ở dưới kia mà.

Tử Phong đưa tay trỏ xuống dưới đất. Hàm Hương thấy vậy thì chết lặng, không ngờ Phong Ca của nàng lại chơi trò này để trêu nàng. Đúng là trước kia cả hai đi bộ dưới đất nên khi Huyền Cơ bắt đi thì vị trí cả hai biết mất là ở dưới đất. Còn bây giờ cả hai lại xuất hiện trên trời rồi đang bay trên cao nên vị trí hơi sai lệch một chút, vậy mà Tử Phong cũng phán không phải nơi Huyền Cơ từng đưa cả hai đi làm Hàm Hương tưởng nhầm hai người bị bà mẹ tinh quái của Tử Phong đưa đi tới nơi nào chứ chả phải chiến trường viễn cổ rồi.

- Huynh được lắm!

Hàm Hương cười gằn, hai tay bóp bóp như muốn giải quyết Tử Phong bằng nắm đấm. Có điều Tử Phong thấy nụ cười và điệu bộ bẻ tay kia của nàng trông rất tức cười lại nhí nhảnh nên hắn cho rằng mình đã trả lời đúng ý câu hỏi của Hàm Hương.

- Không có gì, không có gì ha ha!

Hàm Hương đành bó phép với tình cảnh này, nàng duỗi tay, mím môi như đang nuốt uất ức vào lòng rồi hỏi.

- Theo như lời Huyền Cơ thì chúng ta chỉ rời chiến trường viễn cổ vỏn vẹn mười ngày thôi, bây giờ trở lại đây rồi, huynh tính làm gì đầu tiên?

- Ừm… - Tử Phong cười đáp - Việc làm đầu tiên của ta tất nhiên là… đưa tỷ ấy trở về rồi.

Hàm Hương nghe câu trả lời này của Tử Phong thì đôi mắt nàng thoáng ngấn lệ, khuôn mặt tươi vui của nàng mang nụ cười rạng rỡ đầy mong chờ nhìn Tử Phong. Đúng vậy, với tỷ ấy chỉ là mười ngày trôi qua, nhưng với Hàm Hương đã là mười năm trông ngóng, chờ đến ngày được gặp lại tỷ ấy để nói hai từ xin lỗi hay nằm trong lòng tỷ ấy mà thủ thỉ tâm sự thì đó chính là chuyện Hàm Hương chờ đợi bấy lâu nay.

- Đúng vậy, chúng ta đưa Nguyệt tỷ trở về thôi - Hàm Hương ngọt ngào nói.

Tử Phong cười nhẹ nhàng gật đầu với Hàm Hương, hắn đưa tay của mình ra trước mắt. Hàm Hương thấy vậy liền đặt bàn tay trắng muốt mềm mại của nàng cầm lấy tay hắn. Khi Hàm Hương vừa chạm vào tay Tử Phong, một tiếc bóc nhỏ vang lên, cả Tử Phong và Hàm Hương đã biết mất trên bầu trời bằng thuật dịch chuyển tức thời của Tử Phong.

Trong nháy mắt, một khoảng cách xa xôi kéo dài từ nơi phong ấn Huyền Cơ cho tới Thiên Thành đã không còn là cản trở nữa, Tử Phong và Hàm Hương đã xuất hiện ngay trước địa phận của lãnh địa Thiên Sứ bằng một cú dịch chuyển tức thời.

Tử Phong và Hàm Hương xuất hiện không xa Thiên Thành cho lắm, nhưng cũng đủ để không ai phát hiện được hành tung của hai người.

Vừa hiện thân, Tử Phong và Hàm Hương đều vận dụng Bát Cửu Huyền Công, cải trang vẻ bề ngoài thành bộ dạng của Thiên Sứ.

Sau đó cả hai nhanh chóng cất bước đi vào Thiên Thành to lớn với vẻ tráng lệ như một tòa lâu đài rực rỡ chói lòa giữa vùng đất tối tăm này.

-☉-

Bên trong Thiên Thành.

Tại trung tâm của Thiên Thành có một tòa cung điện rộng lớn với vẻ ngoài nguy nga tráng lệ, lộng lẫy vô cùng. Tòa cung điện ấy có tên là Thập Điện, nơi tọa lạc của Thập Thiên trong chiến trường viễn cổ. Thập Điện của Thiên Sứ cũng giống như Thập Nhị Điện của Yêu tộc vậy, đó là nơi những nhân vật chủ chốt của toàn thế lực đang tập trung tại đó, và Minh Nguyệt trong vai Titania cũng ở bên trong Thập Điện.

Minh Nguyệt ở Thập Điện luôn đóng kín cửa phòng, ít khi tiếp xúc cùng ai với lý do là nàng muốn chuyên tâm tu luyện, muốn khai ngộ bộ kiếm pháp Trường Tâm Kiếm Quyết của Titania. Nhưng thật ra Minh Nguyệt chẳng hề quan tâm đến chuyện đó, cái nàng quan tâm chính là tìm ra Thiên Châu.

Thiên Thành hiện tại nhân số còn rất ít, người mạnh nhất cũng chỉ còn có hai người trong Thập Thiên mà thôi. Trong đó một người là Minh Nguyệt, và người còn lại là Dagian, kẻ có Thiên Nhãn đã từng truy sát Tử Phong và Hàm Hương cách đây không lâu.

Sở dĩ nhân số còn ít, và những nhân vật còn lại trong Thập Thiên đều không có mặt ở Thiên Thành vì tất cả bọn họ đang tham dự một cuộc hội nghị quan trọng do Ngân Tuệ tổ chức. (Có nhắc sơ ở

Minh Nguyệt không đi vì nàng lấy lý do muốn đốn ngộ trong tu luyện nên ở lại Thiên Thành, việc này không ai ép được nàng. Còn Dagian thì lấy lý do ở lại để canh phòng trường hợp có kẻ thâm nhập vào Thiên Thành giống như lần Tử Phong và Hàm Hương tới đây nhiều ngày trước.

Bên trong một căn phòng kín, Minh Nguyệt đang ngồi tĩnh tọa, đôi mắt nhắm nghiền của nàng chợt bừng mở lớn, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc thì thào nói:

- Sao hai người còn quay lại đây làm gì chứ?

Minh Nguyệt cắn răng, hai bàn tay nắm chặt lại. Không cần suy nghĩ gì thêm nữa, Minh Nguyệt biết mình cảm nhận được Tử Phong và Hàm Hương xâm nhập vào Thiên Thành thì chắc chắn kẻ có Thiên Nhãn như Dagian cũng đã biết.

Minh Nguyệt chỉ còn cách ra tay trước Dagian mới mong cứu được Tử Phong và Hàm Hương, nhưng lần này còn có thể đóng kịch để giúp hai người có cơ may thoát đi được nữa sao?

Minh Nguyệt ngồi bật dậy, nhanh chóng mở cửa rồi phi thẳng ra bên ngoài. Nhưng vừa ra khỏi phòng thì Minh Nguyệt đã thấy Dagian đứng ngay trước phòng mình, gương mặt cười cợt cùng đôi mắt đen có vài đốm trắng của hắn đang nhìn Minh Nguyệt:

- Titania, xuất quan rồi sao? Chắc đã đốn ngộ được nhiều thành tựu không nhỏ đâu nhỉ? Vừa hay hai con chuột nhắt may mắn trốn thoát khỏi tay ta lần trước lại mò về, xem ra lần này có thể được chiêm ngưỡng Trường Tâm Kiếm Quyết lợi hại của ngươi đại triển thần uy rồi ha ha ha!

Minh Nguyệt chỉ cười trừ rồi lách người đi qua Dagian.

Dagian nhìn theo bóng dáng Minh Nguyệt, đôi mắt đen nheo lại, hắn luôn mang cảm giác hồ nghi Titania không giống với Titania mà hắn biết trước kia, cộng với hành động kỳ lạ dạo gần đây của nàng khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Tuy nhiên không có cơ hội nào tiếp xúc nên Dagian cũng không làm hành động gì quá lộ liễu, có điều lần này Tử Phong và Hàm Hương quay lại xem ra là một cơ hội tốt cho Dagian kiếm chứng thân phận của Minh Nguyệt.

Kỳ thực, Tử Phong và Hàm Hương vừa bước chân vào cổng Thiên Thành thì cả hai đã bị phát hiện. Vì Dagian muốn đề phòng chặt chẽ mọi biến cố nên hắn đã giăng ra một kết giới lớn bao trùm toàn bộ Thiên Thành, chỉ có những ai thực sự là Thiên Sứ có mang ấn ký do Dagian giao cho mới có thể đi ra đi vào một cách bình thường. Còn hai người như Tử Phong và Hàm Hương mặc dù biến hóa vô cùng giống từ khí tức cho tới bề ngoài của Thiên Sứ, nhưng vì không có ấn ký của Dagian nên vừa vào thành thì đã lộ tẩy.

Chỉ có điều đám Thiên Sứ trong thành thì không biết điều này, chỉ có Dagian, kẻ giăng ra kết giới mới biết, còn Minh Nguyệt thì có phương pháp riêng để nhận ra hai người.

Vừa bước qua cánh cổng rộng lớn của Thiên Thành, Tử Phong đã nhíu mày rồi cười khổ. Hàm Hương cũng nhận ra chuyện cả hai bị lộ tẩy nên gãi gãi đầu, miệng cười mỉm nói:

- Xem ra kế hoạch im lặng tới đưa tỷ ấy rời khỏi đây bị phá sản rồi, một cái kết giới đơn giản như thế mà chúng ta cũng không nhận ra, Phong ca, huynh làm thế này thật là uổng phí công lao của mẹ huynh dạy bảo rồi.

Tử Phong đưa tay cốc đầu Hàm Hương một cái rồi cười gằn:

- Bà ấy dạy ta về cấm chế chứ có dạy ta mấy cái kết giới đâu, muội cũng biết ta “có thù” với các loại hình bố trí liên quan tới trận pháp hay kết giới rồi còn gì. Sự cố này nên xử tội muội mới đúng, rõ ràng muội biết trước ở đây có kết giới đúng không? Vậy mà không nói trước với ta.

Hàm Hương lè lưỡi, mặt quay ngoắt qua một bên nói:

- Huynh cũng có Tử Nhãn, vậy mà lại không nhìn ra, bây giờ còn đổ thừa cho muội là sao? Đồ xấu xa…

- Tử Nhãn của ta có đạt tới trình độ như của muội đâu - Tử Phong cười khổ, về nhãn lực thì đúng là hắn thua xa Hàm Hương.

- Vậy thì đó là lỗi của huynh, tại huynh kém cỏi nên không đạt tới trình độ của muội hì hì!

- Được rồi, được rồi! Là muội đúng, lỗi của ta hết.

- Ừm - Hàm Hương gật đầu, miệng cười tươi như hoa đáp - Vậy nên huynh phải chịu trách nhiệm giải quyết mớ hỗn độn này đó.

Tử Phong mỉm cười, hai người xâm nhập vào Thiên Thành như thể đi dạo chơi thế này quả là khác xa so với trước kia. Lúc trước thì cả hai phải cải trang, âm thầm tránh né để không bị phát hiện, lúc bị phát hiện thì cắm đầu chạy, may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. 

Còn tình hình hiện tại thì cũng cải trang, mặc dù bị phát hiện nhưng cả hai lại chẳng có vẻ lo lắng gì mà còn lời qua tiếng lại nói đùa như đó một lỗi nhỏ vậy. Chung quy tất cả thay đổi này chỉ nhờ một thứ đã khác trước khiến cả hai tự tin đến như vậy, đó chính là tu vi của bản thân họ so với ngày trước đã tiến bộ đến mức không cần quan tâm đến chuyện lộ hay không bị lộ thân phận nữa. Với Tử Phong, nếu bị bại lộ thì đành dùng biện pháp mạnh thôi.

Đúng lúc đó, một thân ảnh bay vèo từ trung tâm Thiên Thành tiến tới cửa chính của Thiên Thành. Theo sau thân ảnh đó còn có một người khác cũng bay theo.

Hai thân ảnh bay từ Thập Điện ra ngoài đã khiến phần lớn Thiên Sứ ở Thiên Thành chú ý, vì đó đại biểu cho hai nhân vật lợi hại nhất Thiên Thành bây giờ: Titania và Dagian.

Khắp nơi xôn xao bàn tán, sau đó kéo nhau tới trước cổng thành để xem chuyện hệ trọng gì xảy ra lại khiến hai vị trong Thập Thiên đích thân xuất đầu lộ diện đến như vậy.

Tử Phong nhìn bóng dáng xé gió trên bầu trời rồi trong tích tắc đáp hạ xuống đối diện với hắn không xa. Một hình ảnh khiến hắn không thể nào quên được. Cô gái ấy bây giờ đang giả dạng làm Thiên Sứ với sáu cái cánh nhẹ nhàng lay động và luồng hào quang ẩn hiện khiến nàng trông càng xinh đẹp động lòng người.

- Nguyệt tỷ! - Tử Phong mỉm cười một cách thoải mái.

Minh Nguyệt vừa xuất hiện đã khẩn trương nói:

- Sao hai người còn quay lại đây làm gì? Chẳng phải ta đã…

Minh Nguyệt nói tới đây thì chợt không thốt được lời nào nữa, vì với năng lực của mình, nàng chợt cảm thấy mình không thể đọc được suy nghĩ của Tử Phong như trước nữa. Điều khiến càng Minh Nguyệt chết lặng hơn nữa đó là ánh mắt và khí chất của Tử Phong, hắn dường như đã lột xác, mà lại còn rất giống với “hắn khi xưa”.

Hàm Hương nhìn Minh Nguyệt đang có vẻ thất thần như vậy nên nàng đoán Minh Nguyệt đang bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của hai người. Hàm Hương liền cất giọng nói nhẹ nhàng êm ái hỏi:

- Bọn muội đến đón tỷ rời khỏi đây, tỷ có đi không?

- Đừng nói nữa, hai người rời khỏi đây ngay, ta sẽ cầm chân chúng giúp hai người - Minh Nguyệt biết đến lúc này không thể nào tiếp túc ẩn mình ở Thiên Thành nữa nên thúc giục Tử Phong và Hàm Hương rời khỏi đây, nàng sẽ ngăn cản Dagian rồi thoát thân sau.

- Tỷ nói muội bản tính cố chấp, nhưng muội thấy tỷ còn cố chấp hơn cả muội.

- Muội không biết gì cả, ta đã bảo rồi, ta sẽ giải thích mọi chuyện sau rồi mà, hai người nhanh chóng đi đi, còn chần chừ gì nữa? - Minh Nguyệt khẩn trương.

- Muội biết tỷ không muốn liên lụy tới ai khác, nhất là người tỷ yêu mến, tỷ chỉ muốn một mình tỷ gánh vác tất cả mọi chuyện thay cho bọn muội. Cũng như năm xưa tỷ một mình ra đi vì muốn tốt cho muội, nhưng cuối cùng mọi chuyện chẳng phải càng tệ hơn hay sao? Muội có sống tốt hơn chút nào đâu chứ? Tỷ chỉ khiến muội ôm một nỗi hận vô cớ, sống lạc lối suốt một quãng thời gian mà thôi - Hàm Hương rưng rưng nước mắt nhìn về Minh Nguyệt - Muội không trách tỷ độc đoán, muội chỉ trách tỷ quá tại sao cứ phải một mình gồng gánh ôm đồm tất cả mọi thứ về mình như thế? Bây giờ tỷ vẫn muốn làm như vậy một lần nữa sao? Muội không đi, muội nhất quyết không đi.

- Ta…

Minh Nguyệt nghẹn lời không biết phải nói như thế nào, nàng biết sự thật đó chứ, nàng biết bản thân nàng đang có ý định một mình đoạt lấy Thiên Châu, kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này thay cho mọi người cho dù có trả giá đắt đi chăng nữa. Nhưng trước những lời này của Hàm Hương, Minh Nguyệt thật cảm thấy khó xử.

- Ha ha ha ha ha ha… Ra là vậy!

Một giọng cười vang lên từ sau lưng Minh Nguyệt, đó chính là Dagian, một trong Thập Thiên.

Dagian từ đằng xa bước đến từ từ, với mái tóc ngắn màu bạch kim, khuôn mặt lãnh đạm cùng đôi mắt đen có vài đốm trắng, khi bước gần đến nơi thì hắn cất giọng châm chọc:

- Tỷ muội cơ à? Quả nhiên Titania mà chúng ta biết đã chết rồi, không ngờ lại có một con yêu quái lộng hành dám mạo danh cả một Thập Thiên, qua mắt được biết bao nhiêu người ở Thiên Thành này. Ta thật sự rất bội phục ngươi đấy - Giọng Dagian thản nhiên nói - Ngươi thậm chí còn qua mặt cả Thiên Nhãn của ta, năng lực ắt là đáng sợ lắm nhỉ? Ta thật muốn lãnh giáo tài nghệ của ngươi một phen, còn hai con chuột nhắt ngu ngốc được ngươi cứu lần trước kia chắc không cần ta phải ra tay rồi.

Dagian nói không sai, bởi xung quanh nơi này, từng đoàn từng đoàn Thiên Sứ đã bao vây kín cả bầu trời. Mặc dù nhân số đã thưa thớt hơn nhiều vì đa phần đã tham gia cuộc hội nghị của Ngân Tuệ, nhưng số lượng còn lại ở Thiên Thành cũng đủ vây kín nơi này đến một con muỗi cũng không để lọt.

Minh Nguyệt nhìn qua Tử Phong, nàng thấy hắn vẫn điềm tĩnh như thường, có vẻ như chuyện bị vây kín bởi hàng ngàn Thiên Sứ và một Thập Thiên đã từng truy sát mình không đáng đủ khiến hắn bận tâm vậy. Còn về Hàm Hương, nàng ấy đứng bên cạnh Tử Phong dường như cũng rất tin tưởng vào hắn nên chỉ lặng yên nhìn Minh Nguyệt với đôi mắt ngấn lệ như muốn nói Minh Nguyệt hãy về đội của hắn.

- Muội vẫn bướng bỉnh như ngày nào, còn cậu - Minh Nguyệt liếc nhìn qua mắt Tử Phong rồi nàng chợt tránh né ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình của hắn - Cậu thì đổi khác nhiều rồi nhỉ?

- Không đâu, ta chỉ trở lại là chính ta thôi - Tử Phong cất giọng - Tuyết Như.

Minh Nguyệt nghe Tử Phong nhắc tới hai từ Tuyết Như thì nàng như chết lặng, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc tột độ nhìn về Tử Phong. Hàm Hương thấy phản ứng này của Minh Nguyệt khiến nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, sao Phong ca của nàng lại gọi Nguyệt tỷ là Tuyết Như, mà sao Nguyệt tỷ lại phản ứng như thể cái tên đó khiến nàng vô cùng chấn động vậy.

- Quả nhiên! - Tử Phong thầm vui trong lòng, nhưng chỉ nói khẽ đủ để Hàm Hương nghe thấy.

Hàm Hương dương như chợt nhớ đến điều gì đó, nàng hết nhìn qua Tử Phong rồi lại nhìn lại Minh Nguyệt, chẳng lẽ hai người này lại là…

- Tâm sự xong chưa? Ta cho các ngươi thời gian ngắn để nói với nhau vài lời trước khi chết nhưng xem ra các ngươi không biết quý trọng nó thì phải? - Dagian đứng gần đó cất tiếng cười châm chọc - Đứng nhìn qua nhìn lại nói vài câu ra vẻ thần bí nguy hiểm như thế thật khiến ta ngứa tai.

Tử Phong từ đầu không nói gì nhiều, nhưng nghe Dagian nói vậy thì hắn chỉ đưa bàn tay lên, ngón tay xòe ra rồi nắm chặt lại, miệng cười một nụ cười nguy hiểm đúng như Dagian mong chờ:

- Vậy thì ta phải cảm tạ khoảng thời gian quý giá mà ngươi đã cho ta rồi, chỉ có điều - Tử Phong bóp chặt tay, ánh mắt đổi sang mờ mịt sắc tím - Thời gian đối với ta mà nói, không phải là thứ ngươi có thể cho được.

- Ra vẻ nguy hiểm làm trò thì ngươi tưởng có thể hù dọa được ta sao? - Dagian cười gằn - Đề phòng ngươi giở trò dịch chuyển chạy trốn như lần trước, ta đã giăng kết giới phong bế toàn bộ không gian nơi này rồi, để xem con chuột như ngươi còn có thể chạy đi đâu cho thoát.

Dagian lúc đầu không muốn tự thân động thủ với Tử Phong hay Hàm Hương, bởi hắn xem hai người vẫn là hai kẻ yếu ớt từng bị hắn đuổi chạy cùng trời cuối đất. Bây giờ nghe Tử Phong thốt ra những lời mang dáng dấp nguy hiểm hù dọa như vậy làm Dagian cảm thấy ngứa gan muốn một tay bóp chết thằng này.

Dagian phất đôi cánh Thiên Sứ sau lưng, Thiên Nhãn long lanh với những đốm trắng phát ra uy áp khủng bố, một hư ảnh với hai con mắt như vũ trụ tinh không thình lình hiện ra trên cao. 

Hư ảnh Thiên Nhãn xuất hiện, khắp nơi tràn ngập khí tức đáng sợ như bị đôi mắt ấy giám sát chặt chẽ từng li từng tí khiến bản thân không dám cử động.

Dagian vừa phóng xuất Thiên Nhãn thì trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm to dày nặng trịch. Dagian vừa cầm trường kiếm thì đã hóa thành một luồng hào quang mang tốc độ siêu nhanh bắn tới hướng của Tử Phong. Dagian muốn một kiếm chém nát tên vờ vịt tỏ vẻ nguy hiểm kia.

Minh Nguyệt vừa động thân, định ra đòn đánh chặn Dagian thì nàng chợt bất ngờ nhìn về gần đó. Tử Phong từ lúc nào đã thoắt một cái đứng chặn đường Dagian, một tay cầm một cây đao màu xanh trông rất đỗi quen thuộc, Minh Nguyệt nhận ra nó chính là Thanh Thiên đao mà nàng đã tặng hắn trước khi vào chiến trường viễn cổ.

- Kết giới phong bế không gian à - Giọng Tử Phong lành lạnh vang lên khắp Thiên Thành - Thời gian không phải là thứ ngươi có thể ban cho ta, và ngay cả không gian… cũng vậy.

Dagian còn đang chấn kinh khi mình chưa tung đòn thì Tử Phong đã xuất hiện trước mắt rồi.

Dagian chỉ thấy Tử Phong cầm Thanh Thiên đao chém bừa một phát về khoảng không trước mắt. Tức thì từ vết chém nhìn như hờ hững nhẹ nhàng kia, vô số vết nứt như mạng nhện lan ra khắp nơi. Tiếng răng rắc vỡ nát như vô vàn mảnh gương vỡ khiến thiên địa chìm ngập trong âm thanh đinh tai nhức óc.

Vết nứt lan đi với tốc độ vô cùng khủng khiếp, Dagian chỉ vừa nhìn thấy Tử Phong chém một đao thì khoảng không trước mặt hắn đã vang lên tiếng không gian sụp đổ, những mảng nứt như gương vỡ kia phóng thẳng tới Dagian. Dagian chỉ kịp hét lên một tiếng lớn, tay vung trọng kiếm mang theo luồng năng lượng khổng lồ đánh mạnh tới trước.

Một tiếng nổ vang trời, không gian vặn vẹo uốn lượn ra khắp nơi, sóng xung kích bắn ra như một vụ nổ khổng lồ khiến cả đám Thiên Sứ gần đó bị hất văng đi như bầy ong vỡ tổ.

Minh Nguyệt và Hàm Hương cũng nhanh chóng thoái lui một khoảng mới rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của sóng xung kích sinh ra từ cú va chạm khủng khiếp vừa rồi.

Bên trong trung tâm vụ nổ, một thân ảnh chợt bắn vèo ra ngoài như mũi tên, thân hình va vào hàng loạt công trình kiến trúc khiến những ngôi nhà đền đài đổ vỡ. Văng đi một khoảng xa, phá vỡ cả một hàng phố, kéo lê trên mặt đường tạo ra một cảnh tượng thảm hại thì nạn nhân mới dừng lại.

Đám Thiên Sứ trên cao ai nấy đều mở tròn mắt, vẻ mặt kinh khiếp nhìn về thân ảnh tàn tạ thân đầu máu me nằm trên con đường đổ nát kia. Nhìn qua có vẻ chưa chết, nhưng thương tích như thế không biết có đứng dậy nổi hay không nữa.

Dagian mới đó cùng hùng hùng hổ hổ ra vẻ bề trên, bây giờ đã nằm hộc máu một đống như gà chết.

Minh Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc trước thực lực này của Tử Phong. Với một đao mà có thể tung ra sức mạnh áp đảo Dagian, lại tạo ra cảnh tượng chấn động thiên không như vậy quả thực không còn nằm trong phạm trù của cảnh giới Đại Yêu nữa rồi. Hay Tử Phong đã là Bán Tiên? Không… Dù là Bán Tiên cũng chưa thể tạo ra sức mạnh khủng bố ấy, lại còn một đao chém bay một Thập Thiên như Dagian thì đến Minh Nguyệt còn không làm nổi dù nàng âm dương nhị khí sinh ra từ nơi này. Rốt cuộc Tử Phong đã đạt tới cảnh giới nào rồi?

Từ trong dư chấn của cuộc chạm trán, khói bụi mịt mù, tiếng gào rít của chấn động vẫn còn âm ỉ, một thân ảnh cất bước đi xuyên qua nó trông hết sức nhẹ nhàng, hắn đi qua nó, lướt qua như một cơn gió lùa.

Tử Phong đi tới trước mặt Minh Nguyệt và Hàm Hương.

- Đúng như nàng nói, ta và nàng thích hợp với đao hơn là kiếm.

Nghe hắn nói vậy, Minh Nguyệt run rẩy quay mặt tránh ánh mắt của hắn. Hàm Hương thì hết bất ngờ này tới bất ngờ nọ, Phong ca của nàng vừa mới gọi Nguyệt tỷ là Tuyết Như cách đây không lâu, bây giờ đã xưng là nàng rồi. Điều này đã làm Hàm Hương càng chắc chắn hơn nữa về phán đoán của mình, nhưng tại sao điều này lại khiến Hàm Hương cảm thấy nhói lòng đến vậy? Nàng dường như cảm thấy mình sắp để vuột mất một cái gì đó rất quan trọng.

Tử Phong đưa hai tay tới trước hai người. Hàm Hương thấy vậy thì đưa tay mình ra nắm lấy tay Tử Phong. Chỉ có Minh Nguyệt thì hơi chần chừ trong giây lát, nhưng khi nhìn qua thấy ánh mắt của Hàm Hương như muốn bảo nàng hãy nắm lấy tay hắn, Minh Nguyệt chỉ đành trấn tĩnh tinh thần lại rồi sau đó đưa tay ra nắm lấy tay Tử Phong.

Tử Phong hai tay nắm giữ lấy hai bàn tay mền mại của hai người đẹp, hắn chỉ nói một câu rồi sau đó cả ba liền biến mất tung mất tích, dịch chuyển khỏi Thiên Thành dù cho có kết giới che chắn phong bế không gian gì đó như Dagian nói cũng không thể ngăn cản được hắn đưa hai người đi khỏi đây.

- Chúng ta tìm một nơi nào đó tâm sự nào!