“Tiên sinh! Tiên sinh!” Tống Tích cầm cái ô màu xám, ầm ĩ ngoài cổng lớn.
Hai con sếu đầu đỏ được Bùi Tu Vân nuôi trong sân bị tiếng kêu la ầm ĩ của Tống Tích dọa sợ, đập cánh bay lên nóc nhà.
Qua một lúc lâu, cánh cửa khẽ mở.
Thiếu niên mặc y phục màu xanh dựa vào cửa, yếu ớt nói: “Hôm nay không có lớp, con về đi.” Ống tay áo dài rộng của chàng che hết nửa khuôn mặt, khẽ ho khan vài tiếng.
“Tiên sinh, người bị ốm sao?” Tống Tích lo lắng hỏi.
“Ừm.” Chàng thều thào đáp.
Đôi đồng tử vốn trong trẻo của chàng nay đã hằn thêm vài sợi tơ máu, khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra sắc đỏ khác thường.
“Nhất định là tại con…” Tống Tích khổ sở nói.
Tay nàng đè lên cửa, sau đó cả người thuận thế lách vào.
“Con vào làm gì —” Giọng nói của Bùi Tu Vân hơi khựng lại.
Bàn tay bị gió lạnh thổi suốt quãng đường tới đây của Tống Tích chợt đặt lên trán chàng.
“Hình như rất nóng.” Nàng khẽ lẩm bẩm.
“Tay con quá lạnh thôi.” Hàng mày của Bùi Tu Vân nhíu lại.
Tống Tích níu lấy cổ áo của chàng, bắt chàng cúi người xuống.
Đồng thời, nàng nhón chân lên, áp trán mình lên trán của Bùi Tu Vân.
Sống mũi cao cao của chàng khẽ đụng vào chóp mũi xinh xắn của Tống Tích, hơi thở của hai người cũng quấn lấy nhau.
“Người sốt thật rồi.” Tống Tích nghiêm túc nói.
“Nếu con không có chuyện gì thì về đi.” Cả người Bùi Tu Vân lảo đảo như muốn ngã, mi mắt buông hờ, cả người tràn đầy mệt mỏi.
“Có chuyện, có chuyện chứ ạ! Chăm sóc tiên sinh chính là chuyện của con!” Tống Tích vội đỡ lấy cánh tay Bùi Tu Vân, để nửa người của chàng tựa vào mình.
“Ta… không cần con chăm sóc.” Bùi Tu Vân ho khan kịch liệt mấy tiếng, tay chàng ôm lấy ngực mình như tới phổi cũng ho ra ngoài.
“Cần hay không cũng không tới lượt tiên sinh nói.” Nàng từ tốn đỡ Bùi Tu Vân vào trong phòng.
Tuy dáng người của nàng thấp hơn chàng rất nhiều nhưng sức lực lại chẳng hề yếu.
Dẫu Bùi Tu Vân cứ thế mà dựa vào mình nhưng Tống Tích vẫn rất vững vàng đặng bước từng bước.
Bùi Tu Vân nằm trên giường.
Tống Tích với lấy chăn bông trong góc ra.
Trên chăn của Bùi Tu Vân vẫn còn vấn vít mùi hoa lan trên người chàng, khiến lòng người say đắm.
Nàng đắp chăn bông lên người chàng, sau đó còn nhét kỹ các góc chăn.
Ráng mây trên mặt Bùi Tu Vân càng ngày càng đỏ, trên trán của chàng đổ ra từng giọt mồ hôi li ti.
“Người rất nóng ạ?”
Bùi Tu Vân mấp máy môi, “Ta vẫn ổn.” Cơ thể chàng bắt đầu run nhẹ.
“Vậy người lạnh lắm sao?” Tống Tích gấp đến độ rối như tơ vò [1].
Bùi Tu Vân nhắm mắt, sắc môi tái nhợt, hàng mày nhíu chặt.
“Tiên sinh…” Tống Tích nức nở gọi chàng.
“Ta… không sao… Ta hay bị bệnh… nằm nghỉ một ngày là ổn…” Chàng nói đứt quãng.
Chỉ là một câu nói ngắn gọn lại như vắt kiệt sức lực của chàng.
“Người thành ra như vậy rồi, sao còn nói là không sao được chứ?” Đôi mắt Tống Tích hơi ửng đỏ.
Bùi Tu Vân thở dài, hàng mi dày như lông quạ khẽ run lên.
“Tiên sinh…” Tống Tích trèo lên giường, xốc một góc chăn lên rồi chui vào trong.
“Con làm gì thế!” Bùi Tu Vân kinh hãi, chống nửa người dậy, muốn đẩy nàng ra ngoài.
Thế mà sức lực của nha đầu này lớn thật, nàng liều mạng ôm lấy thắt lưng hao gầy của chàng, quấn chặt lấy chàng hệt như cây tơ hồng [2] bám vào thân đại thụ ngất trời.
“Tiên sinh đừng đuổi con đi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán lên bả vai Bùi Tu Vân, se sẽ nỉ non.
Bùi Tu Vân bất đắc dĩ nói: “Con là nữ nhân, ta là nam nhân, hành động thế này không hợp lễ giáo.”
“Con đâu có xem người là nam nhân…” Tống Tích bĩu môi.
Chàng ho khan kịch liệt, khuôn mặt đỏ như máu.
“Tiên sinh, thật đấy ạ, người đừng cảm thấy gánh nặng, con không xem người là nam nhân thật mà.” Tống Tích lại nhấn mạnh thêm lần nữa, thiếu chút nữa đã khiến Bùi Tu Vân ho đứt cả giọng.
“Câm miệng!” Từ trong kẽ răng nghiến chặt của chàng phun ra hai chữ này.
“Ơ…” Tống Tích ức lắm! Sao nàng lại thấy tiên sinh như đang tức giận vậy nhỉ?
…