Bạch Bích Vi Hà

Chương 17: Mượn Thuyền






Sau khi tạm biệt Bùi Tu Vân, Tống Tích về nhà thay một bộ quần áo dễ chịu mới rồi sang nhà Triệu Minh Đức.

Nhà cậu được non nước bao quanh, muốn đến cũng phải đi gần hết thôn, hèn chi ngày nào Triệu Minh Đức cũng làm biếng đi đường, bằng mọi giá phải cưỡi trâu đi học mới chịu.
Lần đầu tiên Tống Tích tới đây, cơ ngơi của Triệu gia quả thật khác biệt.

Tường nhà phú hộ của Giang Nam luôn xây cao như vậy, khiến người khác muốn nhìn trộm cũng không thể, chỉ thấy được tán cây sơn trà xanh xanh cao lớn bên trong bức tường mà thôi.
Tống Tích đi tới trước cánh cổng màu đen, dùng tay gõ lên cánh cổng đồng màu vàng nhạt.
Rất nhanh, cánh cổng được mở ra từ bên trong, một tên sai vặt ló đầu ra khỏi khe cửa.

“Cháu là bạn cùng lớp của Triệu Minh Đức, có việc muốn tìm huynh ấy.” Tống Tích lễ phép nói.
“Thì ra là bạn của thiếu gia, mời vào.” Tên sai vặt nhiệt tình mở cổng, sau đó dẫn Tống Tích hết băng qua những lầu các lại đến đình thuỷ tạ [1].
Triệu Minh Đức đang nằm trên ghế mây ngoài hành lang, nửa mặt bôi thuốc mỡ đen thùi.

Lắm lúc cậu giơ tay sờ mặt một chút, tức thì đau đến mức phải xuýt xoa.
“Sao huynh lại ra nông nỗi này?” Tống Tích kinh ngạc, xách váy chạy tới.
Triệu Minh Đức luống cuống dùng tay áo để che mặt, biến sắc hỏi: “Sao muội lại tới đây? Đừng nhìn mặt ta!”
Tống Tích bước tới bên cạnh cậu ta, để lại vệt bóng thật dài.

Nàng túm lấy cánh tay của Triệu Minh Đức, dùng sức kéo ra, nhất quyết phải xem bằng được.
“Đừng túm, đau chết ta rồi!” Triệu Minh Đức rên la.
Tống Tích cuốn tay áo của cậu lên, phát hiện cánh tay vốn trắng tinh, không tì vết nay đã hằn tím một vùng.
“Sao huynh lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Tống Tích nhíu mày.
“Vì chắn đòn cho muội đấy…” Triệu Minh Đức lẩm bẩm.
Tống Tích loáng thoáng nghe thấy một câu oán giận, “Gì cơ?”
“Không có gì, không có gì nghiêm trọng đâu.” Cậu thả tay ra, chấp nhận cho Tống Tích nhìn rõ.


Nửa khuôn mặt của cậu sưng chù vù, đến con mắt cũng múp cả lên.
Tống Tích nâng tay, khẽ chạm vào mặt cậu một chút.

Triệu Minh Đức lập tức bật ra tiếng thét thảm như tiếng heo khi bị thọc tiết, khiến Tống Tích hoảng đến độ bịt tai lại.
“Bà cô ơi, ta xin muội đừng có chạm vào ta.” Triệu Minh Đức u oán nói.
“Được rồi, ta không chạm, tuyệt đối không chạm.” Tống Tích giơ hai tay lên.
Triệu Minh Đức gượng dậy, nhích sang một bên ghế mây, dành ra một khoảng trống, “Ngồi đi.”
Tống Tích chỉ ngồi nửa cái mông, nàng không dám chạm vào Triệu Minh Đức vì sợ đụng trúng miệng vết thương của cậu.
Triệu Minh Đức thuận tay cầm một quả quýt từ đĩa hoa quả trên bàn trà lên rồi đặt vào tay Tống Tích, “Muội muốn ăn gì thì cứ nói với ta.

Nhà ta không có gì cả, chỉ có đồ ăn thôi.”
“Ò…” Tống Tích bóc quả quýt màu cam ra rồi bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt, rất là sảng khoái.
“Muội… hôm nay đến là để thăm ta à?” Triệu Minh Đức ngồi thẳng dậy, vô thanh vô thức lại ngồi rất gần Tống Tích.
Bấy giờ, Tống Tích mới nhớ ra việc chính, vội đáp: “Ta đến tìm huynh để mượn thuyền.

Nhà huynh nhiều thuyền như thế, huynh có thể nói với cha mẹ huynh một tiếng, cho bọn ta mượn một chiếc để đua thuyền không?”

Ánh sáng trong mắt Triệu Minh Đức dần dần tắt ngấm.
Tống Tích nhận ra mình nhỡ lời, vội bóc một múi quýt rồi đặt vào tay Triệu Minh Đức, “Ta không biết huynh bị thương…”
“Không sao.” Triệu Minh Đức vân vê múi quýt hãy còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay của Tống Tích, lắc đầu nói: “Muội không cần lo việc mượn thuyền, để ta.”
Tống Tích thở phào nhẹ nhõm, “Thật tốt quá rồi!” Nàng nghiêng người, một tay đặt trên đùi, một tay đặt trên tay cầm của ghế mây.
Bấy giờ, nàng mới phát hiện khuôn mặt của Triệu Minh Đức đang gần trong gang tấc.

Đôi mắt của cậu trong trẻo ngời sáng, tựa như ngôi sao giữa bầu trời đêm, lấp lánh mà lộng lẫy.
“Tống Tích… thật ra ta…” Triệu Minh Đức nâng tay lên, nhưng vừa chạm phải lọn tóc đen của nàng đã tức khắc rụt về.
“Có con ruồi… Ha ha…” Cậu vờ như không có chuyện gì, xua xua tay trong không khí.
“Thế hả?” Tống Tính nhìn trái nhìn phải.

Năm nay ruồi bọ tới sớm thật đấy…